Editor: n0628

Lương Tây nằm nép trong lòng Lạc Minh Khải, tay anh nhẹ nhàng vỗ vễ lưng cô. Cô khép mắt lại, dường như có thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ quanh đây, đáy lòng lạnh lẽo của cô cũng vì vậy mà được hâm nóng. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa dịu cô, thậm chí vì thế, anh còn định không đến công ty hôm nay. Lúc trước, mỗi sáng anh thức dậy sẽ liền thay đồ, ăn điểm tâm xong nhanh chóng ra khỏi nhà, hôm nay lại trở thành anh mặc đồ sau đó đi xuống bếp nấu cháo cho cô, cô chỉ việc nằm yên tại chỗ, đợi anh mang cháo lên cho cô ăn.

Tình cảnh đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy, bàn tay Mộc Lương Tây nắm chặt ga trải giường, anh ta đây là đang hổ thẹn nên dùng hành động thực tế chứng minh để bản thân đỡ phải áy náy sao? Anh ta nhất định bức bối lắm, bằng không sao có thể quên những âm mưu anh ta đang tính toán chứ.


Lạc Minh Khải mang cháo lên, liền bắt gặp cô đang giương to mắt nhìn mình, không nhịn được bật cười, "Làm sao vậy?"

Anh ngồi lên giường, cầm chén cháo trên tay thổi một hồi, xác định đã nguội rồi mới dùng muỗng khuấy, đưa đến bên miệng cô.

Mộc Lương Tây mím môi, tựa hồ muốn cười, song hốc mắt lại ửng đỏ, "Tại em cảm động quá thôi."

Cô hé miệng, anh đút cho cô từng muỗng từng muỗng. Ánh mắt Lạc Minh Khải ảm đạm đi vài phần, chẳng qua anh chỉ nấu cháo cho cô ăn, cô lại cảm động đến như thế, vậy có phải chứng minh rằng thời gian qua cô gả cho anh, có phải đều chẳng vui vẻ gì hay không? Lạc Minh Khải hồi tưởng lại biểu hiện của cô khi đứng trước mặt anh, luôn luôn tươi cười, luôn luôn hiểu chuyện, nhưng những điều này không chứng minh cô là cô gái ngu ngốc, có lẽ cô biết rất nhiều điều, chỉ là trong tiềm thức cô không suy nghĩ đến, cô có ủy khuất, nhưng lại không bao giờ thể hiện cho anh thấy.


Lương Tây cười với anh, khiến tâm tình Lạc Minh Khải cũng dễ chịu hơn rất nhiều, nỗi phiền muộn trong lòng giờ khắc này cũng vơi đi ít nhiều.

Hôm nay Lạc Minh Khải không đi làm, mà là ở nhà cùng với Mộc Lương Tây, cô làm vài việc lặt vặt, anh ngồi một bên nhìn cô, khi thấy cô cười, anh cũng sẽ không tự chủ được mà cười theo, khi thấy sắc mặt cô quẫn bách, sắc mặt anh cũng sẽ vì vậy mà trầm xuống, bất tri bất giác, tâm tình của anh đã biến hóa theo những hỉ nộ ái ố của cô.

Vài ngày liên tiếp, Lạc Minh Khải về nhà là vô cùng ân cần với cô, thậm chí còn lôi kéo Lương Tây cùng đi siêu thị mấy lần, anh nói người cô không khỏe, không được ngây ngốc ở nhà, nên ra ngoài cho thư thả một chút. Sau khi ăn cơm chiều xong, Lạc Minh Khải sẽ đi dạo với Lương Tây, cũng không đi quá xa, trong lúc đó hai người nói chuyện phíếm cùng nhau.


Trong mắt Lương Tây, Lạc Minh Khải quả thực thay đổi, tuy vậy trong lòng cô cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Tất cả những điều này đối với cô chỉ tựa như hạt cát ở sa mạc, chỉ như ảo ảnh, cô dường như cũng dự liệu được rồi những thứ này sẽ biến mất, chuyện không chắc chắn, nhưng trong thâm tâm cô đã xác định rồi. Cô vẫn luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực nhất, không có hy vọng, cũng sẽ không thất vọng.

Tựa như cô sẽ không đem sản nghiệp của mình đặt cược hết vào Lục Diên Chiêu, mấy thứ đó đối với Lục Diên Chiêu mà nói, chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng đối với cô mà nói, lại là cả một đời.

Cô cũng không thể đem tất cả hy vọng đặt trên người Lạc Minh Khải, anh ta đối với cô như vậy do cảm thấy mắc nợ vì sự việc phát sinh đêm hôm đó, mà chỉ bấy nhiêu thôi thì không thể làm cho vứt bỏ mối thâm thù kia, cô vô cùng rõ ràng.
Lương Tây như thường ngày chờ Lạc Mih Khải về nhà, mấy bữa nay anh đều về rất sớm, cô âm thầm điều tra được, gần đây nội bộ Thịnh Á đang lao đao, nhưng anh lại trở về sớm với cô. Mộc Lương Tây không thể không thừa nhận, đàn ông đối với phụ nữ mà nói, không có bận rộn hay rãnh rỗi, chẳng qua là do anh ta có nguyện ý hay không mà thôi.

Nhưng đã đến giờ tan làm rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Lạc Minh Khải đâu. Cô cảm thấy có phần kì quái, Lạc Minh Khải gọi điện cho cô, đại ý là hôm nay anh có việc bận nên chưa về được, bảo cô không cần chờ anh, rồi còn dặn cô mau đi nghỉ ngơi sớm, nói thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.

Ngay cả ngữ khí nói chuyện của anh cũng thay đổi, không giống như lúc trước, anh chỉ cần nghe thấy giọng cô là bắt đầu bày ra dáng vẻ phiền chán. Lương Tây cất điện thoại đi, tay lật quyển sách đang đặt trên đùi.
Lúc Hạ Niệm Ý bước vào nhà, sắc mặt lập tức trầm hẳn đi, mấy ngày qua cô ta giận dỗi nên không thèm đi làm, ấy vậy mà Lạc Minh Khải liền thật sự không quan tâm cũng chẳng hỏi han gì. Nếu không phải hôm nay Hạ Niệm Ý đến Thịnh Á, có lẽ cho tới bây giờ anh vẫn không ngó ngàng gì đến cô.

Sau khi Lạc Minh Khải đi vô, Hạ Niệm Ý dằn mặt sập mạnh cửa lại, "Rầm", ngay cả cửa sổ cũng run lên. Tâm trạnh hiện giờ của cô giống như tiếng sập cửa đó vậy, phẫn nộ, tức giận, đau đớn... Cô tức đến nỗi toàn thân run rẩy, gắt gao cắn chặt môi, một hồi sau lại nhếch miệng cười, nhưng oán hận lại ngập tràn ánh mắt, "Lạc Minh Khải, rốt cuộc anh làm sao thế? Anh tính đối xử với tôi như thế à?"

Cô bước từng bước đến bên cạnh anh, phát hiện anh không tự chủ được mà từ từ lùi về phía sau, ánh mắt cô càng thêm phần lạnh lẽo, Hạ Niệm Ý kéo tay Lạc Minh Khải đặt lên bụng mình, "Trong đây là con của anh."
Câu này Hạ Niệm Ý nói ra hết sức nhẹ nhàng lưu loát, cô chăm chú nhìn sắc mặt Lạc Minh Khải, anh chẳng có chút gì gọi là vui sướng, mà chỉ lẵng lặng rút tay ra. Hôm đó anh đưa Hạ Niệm Ý đi bệnh viện, là cô chủ động nói cho anh biết, chân cô không có vấn đề gì, nhưng những chỗ khác thì không chắc. Hạ Niệm Ý lôi kéo Lạc Minh Khải, nhờ bác sĩ kiểm tra, kết quả chuẩn đoán là cô đã có thai.

Cô cố ý, cô muốn anh đi bệnh viện cùng cô, muốn anh biết được tin vui này. Cô chờ mong biết bao vẻ mặt rạng rỡ vui mừng của Lạc Minh Khải, hẳn là anh cũng sẽ vô cùng háo hức chờ ngày con chào đời giống như cô vậy. Nhưng anh lại chỉ lặng lẽ đứng đó không nhúc nhích, lúc đó Hạ Niệm Ý chỉ nghĩ anh phản ứng như vậy là do quá kinh ngạc, song nhiều ngày sau đó, cô lại chẳng thế nào thuyết phục bản thân mình nữa rồi.
Ánh nhìn Lạc Minh Khải mơ màng, đi về phía sau vài bước rồi ngồi lên sô pha. Hai tay anh chống trên đùi, thần sắc nghiêm nghị, nửa ngày sau mới nhắm chặt mắt lại, "Chọn đại ngày nào, anh dẫn em đi bệnh viện."

"Cái gì?" Hạ Niệm Ý thật sự không thể tin nỗi anh lại nói như vậy, anh bảo rằng cô chọn ngày đi, chọn ngày để đi bệnh viện phá thai! Người đàn ông này quả thực tàn nhẫn vô cùng.

"Anh nói rồi, trước khi Mộc thị chưa tàn, anh sẽ không để những việc này xảy ra."

Hạ Niệm Ý tiện tay vơ đại cái gì đó ném vào người Lạc Minh Khải, anh cũng không trốn tránh, sự phẫn nộ và tức giận không kìm nén được bộc phát hết trên gương mặt cô, "Đây là con của anh, là con của anh đấy..." Cô cao giọng mắng, "Lại tìm cớ này cớ nọ, đánh trỗng lãng nữa à... Anh chính là vịn vào cái cớ Mộc thị mà thôi, vụ đó chưa xong thì sẽ không quan tâm đến vấn đề này sao? Nhằm vào Mộc thị với Mộc Chính Nguyên sao? Anh tự hỏi bản thân mình xem, có đúng là vì thế nên mới không cần đứa trẻ trong bụng tôi hay không? Mấy ngày qua anh làm gì, anh thử nói dối tôi xem, anh tưởng tôi là con ngu à..."
Cô như phát điên xông đến nắm áo Lạc Minh Khải, "Anh nói đi, nói tôi nghe xem nào, anh yêu Mộc Lương Tây rồi phải không? Anh yêu con gái của kẻ thù rồi à? Cho nên anh mới muốn tôi phá thai, chắc anh đi đi về về để báo tin mật cho cái con đó chứ gì, anh không nỡ dùng thế lực Hoàng Thành để chơi với Mộc Chính Nguyên, anh nghĩ tôi không biết hả? Tất cả cũng chỉ vì Mộc Lương Tây thôi, vì cô ta mà anh bằng lòng buông bỏ thù hận luôn sao? Tôi có nói sai cái gì không!!!??"

Ánh mắt Lạc Minh Khải lạnh hẳn đi, mặt mày sa sầm, "Không phải."

Hai tay Hạ Niệm Ý không còn gắt gao nắm chặt áo Lạc Minh Khải nữa, châm chọc cười to, "Không phải? Thế sao không cho tôi giữ con lại? Không phải đã nói ngay từ đầu rồi ư, anh xử Mộc thị xong, chúng ta yên bình sống với nhau. Dù sao tôi với anh ở bên nhau đâu phải ngày một ngày hai, có con là chuyện bình thường, chẳng qua nó đến sớm một chút, cũng đâu phải ngoài ý muốn."
Hạ Niệm Ý bình tĩnh nhìn anh, đứa con này là bùa hộ mệnh của cô, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì. Phản ứng của Lạc Minh Khải, khiến cô biết việc mình làm là vô cùng chuẩn, nếu bản thân không cược một ván bằng bất cứ giá nào như vây, có lẽ sẽ thật sự thua, không có vốn để giành chiến thắng.

Có ai từng xem rất nhiều phim truyền hình hay tiểu thuyết diễm tình chưa? Sở dĩ rất nhiều nữ phụ không đến được với nam chính, nguyên nhân lớn nhất chính là lòng tự tôn, sợ mất thể diện, cuối cùng hóa ra trắng tay... Cô không phải người như vậy, chỉ cần có được Lạc Minh Khải, cô có thể làm bất cứ thứ gì chỉ để cả hai được ở bên nhau. Rồi Lạc Minh Khải sẽ nhận ra, chính cô mới là người phụ nữ xứng đôi với anh nhất, bọn họ sẽ lại hạnh phúc như trước đây, cô chỉ cần cơ hội này thôi, cô nhất định phải giành được cơ hội này.
Tầm nhìn Lạc Minh Khải đặt trên bụng Hạ Niệm Ý, "Vậy bây giờ đứa con này tính sao?" Anh nở nụ cười trào phúng vô hạn, "Con riêng à?"

"Tính sao cũng được, chỉ cần anh đừng quên anh có thù với Mộc gia, đừng có quên cái chết của ba mẹ với em gái anh là được. Anh cắt đứt quan hệ với Mộc Lương Tây đi, đứa con này chính là kết tinh của chúng ta."

Cô chưa bao giờ trấn tĩnh như lúc này, đứa con này, không nghi ngờ gì nữa, chính là lá bùa hộ mệnh của cô.

Lạc Minh Khải dời tầm mắt từ bụng lên gương mặt Hạ Niệm Ý. Gương mặt đẹp đẽ này đã từng vô cùng thân thuộc đối với anh, nhưng bắt đầu từ khi nào, anh chợt thấy xa lạ, từ khi nào, gương mặt này không còn đem lại cho anh cảm giác ấm áp nữa. Chẳng lẽ đúng như lời Hạ Niệm Ý nói, rằng cô chưa bao giờ thay đổi, có chăng người thay đổi là chính Lạc Minh Khải anh. Rốt cuộc anh đang làm gì đây? Anh thật sự đã quên cái chết của bố mẹ và Lạc Minh Nguyệt sao? Sẽ không, anh sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ba cái xác nằm lạnh lẽo trên mặt đất kia, đó là nỗi đâu đớn suốt cuộc đời anh. Anh nỗ lực nhiều năm như vậy, không phải chính là vì muốn tự tay lật đổ kẻ thù của mình hay sao?
Anh chưa bao giờ quên, kẻ đầu sỏ gây nên bi kịch chính là Mộc Chính Nguyên.

Lần này Lạc Minh Khải chủ động vươn tay sờ bụng Hạ Niệm Ý. Có lẽ, đứa con này tới vừa đúng lúc, nó nhắc nhở anh, rằng anh nên dẹp hết những vấn đề vặt vãnh kia sang một bên, rằng anh không nên do dự lần lữa nữa, anh cần phải vạch rõ ranh giới với Mộc Lương Tây, cuộc hôn nhân giả dối này đang chệch khỏi quỹ đạo, đứa con này là minh chứng rõ ràng nhất, minh chứng mối quan hệ giữa anh và Mộc Lương Tây nên kết thúc sạch sẽ.

Hạ Niệm Ý nói không sai, vốn kế hoạch của anh là cưới cô, đó là ý nghĩ rất lâu về trước. Nếu đã như vậy, vì sao khi nghe tin cô có thai, anh lại kháng cự như thế? Hạ Niệm Ý thấy anh như bong bóng xì hơi, liền tựa vào ngực anh, cô biết, anh sẽ không bạc tình với cô như vậy đâu. Ván này, cô đã thắng rồi!
Cô chớp mắt, "Còn Mộc Lương Tây, anh tính sao?"

Người phụ nữ kia chiếm được Lạc Minh Khải lâu như thế, càng ngày càng khiến Hạ Niệm Ý ghen ghét, hiện giờ rốt cuộc cô cũng có cơ hội giành lại Lạc Minh Khải, đứng bên cạnh anh, trở thành người phụ nữ của riêng Lạc Minh Khải.

Lạc Minh Khải bởi vì câu nói này của cô mà cả người cứng đờ, "Dù sao cô ấy cũng không liên quan gì đến việc này."

Khóe môi mới giương lên của Hạ Niệm Ý liền đơ ra. Không liên quan, vô tội? Thế thì chẳng phải cô cũng vô tội sao? Cô rõ ràng là bạn gái của Lạc Minh Khải, bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bởi vì Mộc Lương Tây gả cho Lạc Minh Khải mà cô phải chịu cảnh cả đời sống trong xó xỉn tối tăm nào đó sao? Nếu nói vô tội, thì Hạ Niệm Ý cô mới chính là vô tội nhất này...
Nhưng Hạ Niệm Ý khôn khéo, lúc này chỉ im lặng, chỉ cần Lạc Minh Khải và Mộc Lương Tây kết thúc, cô cũng coi như đạt được mục đích.

Lạc Minh Khải nhẹ nhàng thở dài, phải, cũng bởi vì Mộc Lương Tây vô tội, cho nên anh mới có hành động như lúc trước. Bây giờ, quả thực là anh nên chấm dứt rồi... Là chấm dứt một cách triệt để.

Vậy cũng tốt, anh chỉ cần toàn tâm toàn ý trả thù cho gia đình mình thôi, không cần khó chịu, nhưng vì sao anh một chút cũng không cảm thấy vui sướng thỏa mãn, một chút cũng chẳng thấy hưng phấn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện