Hôm sau Niệm Sâm đến công ty thì đã mười giờ sáng, vào văn phòng lại thấy bàn Mặc Tô trống trải, hỏi trợ lý thì trợ lý bảo Mặc Tô chưa đi làm, điện thoại cũng không gọi được.
Niệm Sâm "ừ" một tiếng rồi cũng không nói gì, vào văn phòng mình. Nghe trợ lý báo cáo lịch trình hôm nay, vô tình nhìn thấy một chiếc hộp được gói rất đẹp trên bàn làm việc.
Cầm lấy mở ra xem, một khung ảnh có kiểu dáng gần giống cái bị cô làm vỡ hiện ra, cầm trên tay nhìn một lượt, không nhìn thấy bút tích gì trong hộp cả.
Anh bất ngờ cắt ngang bài báo cáo của trợ lý, cầm áo khoác lên rồi vội vã đi ra ngoài.
"Ơ... chủ tịch Hà, anh định đi đâu vậy?" Trợ lý vội theo sau.
"Cô không cần theo tôi." Anh vừa đi vừa nói.
"Nhưng lát nữa anh phải gặp thống đốc ngân hàng..."
"Hủy bỏ."
"..." Trợ lý nước mắt đầm đìa.
Tổng giám đốc cứng đầu, đây không phải là lần đầu cô phải làm cái chuyện mất nhân tích và khó xử lý hậu quả rồi.
Trong tầng hầm của công ty có bãi đậu riêng của Hà Niệm Sâm, bên trong có mấy chiếc xe mà bình thường anh thích. Niệm Sâm thường ở công ty nhiều hơn ở nhà, nên xe đều đậu trong hầm của công ty, có người canh giữ 24/24. Công việc này là công việc nhẹ nhàng mà lương cao ở ANI, chỉ cần trông xe 24 tiếng là được, tiền lương bằng cả quản lý cấp trung, nhưng một khi xe bị đánh cắp thì trách nhiệm cũng khá lớn. Dù sao bồi thường một chiếc xe cũng đủ khiến người ta khuynh gia bại sản mà cũng chưa đền nổi.
Người trông xe thấy Hà Niệm Sâm lại gần thì vội chạy đến chào hỏi, Niệm Sâm gật gù rồi chọn một chiếc xe đua, khởi động rồi lái đi, tốc độ đó... anh ta nghĩ, Chủ tịch hà chắc là có việc rất gấp chăng? Nếu không thì sao lại lái xe đua chứ? Chiếc xe lao như bay trên đường, Niệm Sâm gọi điện thoại, bên trong vẫn là giọng nữ lạnh lùng: Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
Niệm Sâm ném điện thoại đi, hàng lông mày nhíu chặt.
Hình như đã rất lâu không có cảm giác lo lắng ai, trong đầu sẽ nghĩ đến đủ mọi tình huống về cô, cứ như rõ ràng là chẳng có gì mà đều trở thành nghiêm trọng cả.
Nỗi bực dọc kỳ lạ xuất hiện, gương chiếu hậu hiện rõ gương mặt tuấn tú của anh đang mây đen giăng kín, nhắc nhở đừng ai lại gần làm gì.
Nửa tiếng sau, Niệm Sâm lái xe đến chung cư của Mặc Tô, bên dưới có một chiếc BMW, anh chỉ thấy quen mắt. Niệm Sâm xưa nay có trí nhớ rất tốt, nhưng con người anh cao ngạo quen rồi, dù thấy kỳ lạ thì cũng sẽ không nhìn chằm chằm BMW của người ta, chỉ liếc mắt một cái rồi đi lên lầu.
Mới vào thang máy anh đã sực nhớ ra, chiếc xe kia là lúc anh đưa Mặc Tô về lần trước, cô đã nhìn nó rất lâu, là của Viên Mộ Tây. Cũng có nghĩa là nguyên nhân cô không đi làm là do ở cạnh anh ta?
Thế là trong gương của thang máy, gương mặt vốn u ám của Hà đại thiếu gia bây giờ biến thành sấm rung chớp giật.
Gõ cửa, một lúc sau, người ra mở là Viên Mộ Tây, mặt anh ta mệt mỏi, khi nhìn thấy Hà Niệm Sâm thì cau mày: "Anh đến đây làm gì?"
"Mặc Mặc đâu?" Gương mặt vốn sấm rung chớp giật lúc nói câu này lại còn nở một nụ cười đẹp tới mức không chê vào đâu được, giọng điệu càng có vẻ yêu thương trìu mến.
"Cô ấy đang ngủ."
"Ừ." Niệm Sâm ừ một tiếng rồi đi vào trong, tự nhiên như thể nơi này là nhà anh vậy.
Đi thẳng đến phòng ngủ của Mặc Tô, đúng là cô đang nằm trên giường, nhưng lại không hề ngủ.
Lưng quay ra cửa, nghe tiếng đẩy cửa thì nói với vẻ bực bội: "Tôi đã nói là đừng làm phiền tôi! Anh ra ngoài đi!"
Niệm Sâm nhìn Viên Mộ Tây sắc mặt không tốt lắm đang đứng sau lưng, khóe môi nở nụ cười, rồi đến cạnh giường ngồi xuống, dịu dàng nói: "Mặc Mặc, là tôi."
Mặc Tô quay lại, ngạc nhiên nhìn anh, giọng khàn khàn: "Sao lại là anh?"
Phải nói là bộ dạng cô bây giờ đúng là rất thảm, tóc rối tung, mắt sưng đỏ, và cả quầng mắt thâm nữa. Cả gương mặt trông trắng bệch, còn mặc áo ngủ màu trắng, nếu để thế này mà ra ngoài chắc chắn sẽ bị kéo vào đoàn làm phim kinh dị.
"Thấy em không đi làm nên đến thăm." Anh nói, tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô: "Hơi lo cho em!"
"Tôi không sao." Cô nói, "Hôm nay tôi không thể đi làm, ngày mai tôi sẽ lên xin phép."
"Đi làm hay không không quan trọng, quan trọng là bây giờ em rất tệ, đó là điều tôi lo lắng, có biết không?" Giọng anh có vẻ chân thật khó tả, trong đôi mắt đen nhánh là mối thâm tình, nhất thời khiến Mặc Tô không rõ lời anh nói là giả hay thật.
Đến khi nhìn thấy Viên Mộ Tây đứng ở cửa, sự ngờ vực của cô mới được giải đáp.
Cái tên này cứ như có thù với Viên Mộ Tây vậy, lần nào diễn cũng thật hơn cả cô, như thể người bị đá không phải cô, mà là anh vậy.
"Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là được."
"Còn nói không sao, giọng em như quạ kêu vậy, khó nghe quá." Anh nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ cô, không nói gì mà đứng dậy, đến trước mặt Viên Mộ Tây, giễu cợt: "Không ngờ Viên thiếu xưa nay luôn tỏ hình tượng quân tử lại cũng ra tay đánh phụ nữ?"
Viên Mộ Tây mặc kệ anh, ánh mắt từ lúc đứng ở cửa chỉ nhìn Mặc Tô đang nằm trên giường, mãi sau mới nói với cô: "Yên tâm, sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Về chuyện hôm qua, anh rất xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra nữa." Nói xong quay lưng bỏ đi.
Có thể khiến Viên Mộ Tây nói ra những lời này là chứng minh anh ta thực sự sẽ không đến tìm cô nữa.
Mặc Tô nhìn theo bóng anh ta, trong lòng không thấy vui hay giải thoát, ngược lại là nỗi bi thương nặng nề.
Tại sao tình yêu tươi đẹp cô từng nghĩ lại biến thành thế này. Đã ngỡ rằng người có thể đi cạnh cô hết đời, bây giờ ngay cả gặp mặt cũng quá khó khăn.
Nếu biết sớm là kết quả này, cô thà rằng giữa cô và anh ta chưa từng xảy ra chuyện gì, những ký ức tươi đẹp kia không có cũng được, vẫn tốt hơn nỗi đau khó tả lúc này.
Khi Niệm Sâm quay lại thì thấy Mặc Tô đang ngồi trên giường nhìn theo hướng Viên Mộ Tây rời đi, trên gương mặt trắng bệch là nỗi đau chất chứa.
Niệm Sâm "ừ" một tiếng rồi cũng không nói gì, vào văn phòng mình. Nghe trợ lý báo cáo lịch trình hôm nay, vô tình nhìn thấy một chiếc hộp được gói rất đẹp trên bàn làm việc.
Cầm lấy mở ra xem, một khung ảnh có kiểu dáng gần giống cái bị cô làm vỡ hiện ra, cầm trên tay nhìn một lượt, không nhìn thấy bút tích gì trong hộp cả.
Anh bất ngờ cắt ngang bài báo cáo của trợ lý, cầm áo khoác lên rồi vội vã đi ra ngoài.
"Ơ... chủ tịch Hà, anh định đi đâu vậy?" Trợ lý vội theo sau.
"Cô không cần theo tôi." Anh vừa đi vừa nói.
"Nhưng lát nữa anh phải gặp thống đốc ngân hàng..."
"Hủy bỏ."
"..." Trợ lý nước mắt đầm đìa.
Tổng giám đốc cứng đầu, đây không phải là lần đầu cô phải làm cái chuyện mất nhân tích và khó xử lý hậu quả rồi.
Trong tầng hầm của công ty có bãi đậu riêng của Hà Niệm Sâm, bên trong có mấy chiếc xe mà bình thường anh thích. Niệm Sâm thường ở công ty nhiều hơn ở nhà, nên xe đều đậu trong hầm của công ty, có người canh giữ 24/24. Công việc này là công việc nhẹ nhàng mà lương cao ở ANI, chỉ cần trông xe 24 tiếng là được, tiền lương bằng cả quản lý cấp trung, nhưng một khi xe bị đánh cắp thì trách nhiệm cũng khá lớn. Dù sao bồi thường một chiếc xe cũng đủ khiến người ta khuynh gia bại sản mà cũng chưa đền nổi.
Người trông xe thấy Hà Niệm Sâm lại gần thì vội chạy đến chào hỏi, Niệm Sâm gật gù rồi chọn một chiếc xe đua, khởi động rồi lái đi, tốc độ đó... anh ta nghĩ, Chủ tịch hà chắc là có việc rất gấp chăng? Nếu không thì sao lại lái xe đua chứ? Chiếc xe lao như bay trên đường, Niệm Sâm gọi điện thoại, bên trong vẫn là giọng nữ lạnh lùng: Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
Niệm Sâm ném điện thoại đi, hàng lông mày nhíu chặt.
Hình như đã rất lâu không có cảm giác lo lắng ai, trong đầu sẽ nghĩ đến đủ mọi tình huống về cô, cứ như rõ ràng là chẳng có gì mà đều trở thành nghiêm trọng cả.
Nỗi bực dọc kỳ lạ xuất hiện, gương chiếu hậu hiện rõ gương mặt tuấn tú của anh đang mây đen giăng kín, nhắc nhở đừng ai lại gần làm gì.
Nửa tiếng sau, Niệm Sâm lái xe đến chung cư của Mặc Tô, bên dưới có một chiếc BMW, anh chỉ thấy quen mắt. Niệm Sâm xưa nay có trí nhớ rất tốt, nhưng con người anh cao ngạo quen rồi, dù thấy kỳ lạ thì cũng sẽ không nhìn chằm chằm BMW của người ta, chỉ liếc mắt một cái rồi đi lên lầu.
Mới vào thang máy anh đã sực nhớ ra, chiếc xe kia là lúc anh đưa Mặc Tô về lần trước, cô đã nhìn nó rất lâu, là của Viên Mộ Tây. Cũng có nghĩa là nguyên nhân cô không đi làm là do ở cạnh anh ta?
Thế là trong gương của thang máy, gương mặt vốn u ám của Hà đại thiếu gia bây giờ biến thành sấm rung chớp giật.
Gõ cửa, một lúc sau, người ra mở là Viên Mộ Tây, mặt anh ta mệt mỏi, khi nhìn thấy Hà Niệm Sâm thì cau mày: "Anh đến đây làm gì?"
"Mặc Mặc đâu?" Gương mặt vốn sấm rung chớp giật lúc nói câu này lại còn nở một nụ cười đẹp tới mức không chê vào đâu được, giọng điệu càng có vẻ yêu thương trìu mến.
"Cô ấy đang ngủ."
"Ừ." Niệm Sâm ừ một tiếng rồi đi vào trong, tự nhiên như thể nơi này là nhà anh vậy.
Đi thẳng đến phòng ngủ của Mặc Tô, đúng là cô đang nằm trên giường, nhưng lại không hề ngủ.
Lưng quay ra cửa, nghe tiếng đẩy cửa thì nói với vẻ bực bội: "Tôi đã nói là đừng làm phiền tôi! Anh ra ngoài đi!"
Niệm Sâm nhìn Viên Mộ Tây sắc mặt không tốt lắm đang đứng sau lưng, khóe môi nở nụ cười, rồi đến cạnh giường ngồi xuống, dịu dàng nói: "Mặc Mặc, là tôi."
Mặc Tô quay lại, ngạc nhiên nhìn anh, giọng khàn khàn: "Sao lại là anh?"
Phải nói là bộ dạng cô bây giờ đúng là rất thảm, tóc rối tung, mắt sưng đỏ, và cả quầng mắt thâm nữa. Cả gương mặt trông trắng bệch, còn mặc áo ngủ màu trắng, nếu để thế này mà ra ngoài chắc chắn sẽ bị kéo vào đoàn làm phim kinh dị.
"Thấy em không đi làm nên đến thăm." Anh nói, tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô: "Hơi lo cho em!"
"Tôi không sao." Cô nói, "Hôm nay tôi không thể đi làm, ngày mai tôi sẽ lên xin phép."
"Đi làm hay không không quan trọng, quan trọng là bây giờ em rất tệ, đó là điều tôi lo lắng, có biết không?" Giọng anh có vẻ chân thật khó tả, trong đôi mắt đen nhánh là mối thâm tình, nhất thời khiến Mặc Tô không rõ lời anh nói là giả hay thật.
Đến khi nhìn thấy Viên Mộ Tây đứng ở cửa, sự ngờ vực của cô mới được giải đáp.
Cái tên này cứ như có thù với Viên Mộ Tây vậy, lần nào diễn cũng thật hơn cả cô, như thể người bị đá không phải cô, mà là anh vậy.
"Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là được."
"Còn nói không sao, giọng em như quạ kêu vậy, khó nghe quá." Anh nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ cô, không nói gì mà đứng dậy, đến trước mặt Viên Mộ Tây, giễu cợt: "Không ngờ Viên thiếu xưa nay luôn tỏ hình tượng quân tử lại cũng ra tay đánh phụ nữ?"
Viên Mộ Tây mặc kệ anh, ánh mắt từ lúc đứng ở cửa chỉ nhìn Mặc Tô đang nằm trên giường, mãi sau mới nói với cô: "Yên tâm, sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Về chuyện hôm qua, anh rất xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra nữa." Nói xong quay lưng bỏ đi.
Có thể khiến Viên Mộ Tây nói ra những lời này là chứng minh anh ta thực sự sẽ không đến tìm cô nữa.
Mặc Tô nhìn theo bóng anh ta, trong lòng không thấy vui hay giải thoát, ngược lại là nỗi bi thương nặng nề.
Tại sao tình yêu tươi đẹp cô từng nghĩ lại biến thành thế này. Đã ngỡ rằng người có thể đi cạnh cô hết đời, bây giờ ngay cả gặp mặt cũng quá khó khăn.
Nếu biết sớm là kết quả này, cô thà rằng giữa cô và anh ta chưa từng xảy ra chuyện gì, những ký ức tươi đẹp kia không có cũng được, vẫn tốt hơn nỗi đau khó tả lúc này.
Khi Niệm Sâm quay lại thì thấy Mặc Tô đang ngồi trên giường nhìn theo hướng Viên Mộ Tây rời đi, trên gương mặt trắng bệch là nỗi đau chất chứa.
Danh sách chương