Cũng không biết là hôn bao lâu, anh như không thở nổi mới chịu buông cô ra.
Mặc Tô chỉ thấy toàn thân như bị rút cạn, mềm nhũn gục trong lòng anh, ý thức đang dần dần quay lại.
Anh vẫn ôm cô, không chút phòng thủ, lát sau mới hạ giọng hậm hực bên tai cô: "Nếu sau này còn dám không nghe lời, xem tôi xử lý em thế nào!" Mấy chữ đó nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng lại có một sự nuông chiều khó tả, một ý vị quấn quýt vấn vương.
Cô cũng mặc kệ anh, chỉ thở dốc trong lòng anh. Vẻ mặt đó cực kỳ dễ làm đàn ông say đắm.
Một lúc sau, người đàn ông thỏa mãn kéo cô đã nhũn người vào trong phòng ngủ, không hề thương hoa tiếc ngọc, anh lôi xềnh xệch đến giường, rồi vung tay ném cô lên. Cô nằm thở hổn hển, một lúc sau mới bình phục. Rồi lập tức nhảy bật lên định lao ra ngoài, nhưng bị anh chặn lại.
Anh ôm lấy cô, cùng ngồi xuống rồi nói: "Đừng nhúc nhích, ngủ một giấc với tôi."
Mặc Tô quay sang trừng mắt với anh.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói ngủ chỉ là ngủ thật sự. Hôm nay tôi sẽ không làm gì em đâu. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh là được."
"Lừa đảo!" Cô hậm hực nói.
"Thế em mong tôi nói dối à?" Anh hỏi vẻ mờ ám.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, ho một tiếng, quay đầu đi không nhìn anh.
Cô xấu hổ rồi! Niệm Sâm vui vẻ nhìn gương mặt dần đỏ ửng của cô, đáng yêu quá! Anh không kìm được chọc vào má cô, nói: "Táo Fuji."
Mặc Tô không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại: "Anh nói gì?"
"Táo Fuji."
Mãi sau cô mới phản ứng kịp, hung hăng nói: "Anh mới là táo Fuji."
Vẻ đáng yêu chậm chạp đó khiến anh cười ha ha, chỉ thấy tâm trạng chưa từng thoải mái đến vậy, dần dần không cười nữa mà chỉ chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Một lúc sau không nghe động tĩnh gì, Mặc Tô tò mò quay sang, phát hiện ra hình như anh đang lơ đãng, tâm trí như đang du lịch ở đâu đâu...
Khách quan mà nói thì tên này có ngoại hình đúng là hiểm họa, đặc biệt là trong tình huống này, bỏ đi vẻ lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc thường ngày, khiến anh trông rất bình thường, có chút tình cảm hơn.
Cô phải đuổi tên sói háo sắc này đi ngay mới đúng, nhưng thấy vẻ mệt mỏi trong mắt anh, dáng vẻ đáng thương, mày mắt chau lại, cô lại không nỡ.
Sau đó anh thực sự ôm cô ngủ thiếp đi. Mặc Tô nhớ lại Tiểu Sảnh từng nói rằng Hà Niệm Sâm là người rất cô đơn, đừng thấy anh có thể độc lập quản lý một công ty vừa lớn vừa thành công, thực ra có lúc anh cũng sẽ ngồi ngẩn ngơ, lúc cô đơn tính tình anh sẽ không tốt, nên quen nổi nóng. Như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.
Mặc Tô biết, kiểu người càng thành đạt thì càng cô đơn. Một là vì người khác khó tiếp cận, hai là vì quá giàu có, mục đích tiếp cận của người ta quá ư lộ liễu.
Giống như trước đây cô quen một đại gia, vì quá nhiều tiền nên mỗi ngày đều sợ người ta có ý nhắm vào tiền, nên làm việc gì cũng một mình, một mình ăn cơm, một mình đi dạo, một mình mua sắm, xung quanh chẳng có một ai mà anh ta cho là đáng tin cậy. Cuối cùng chết trong cô độc, tài sản cũng không thể mang theo.
Khi chúng ta sống vất vả thì sẽ mong muốn có cuộc sống của người giàu, luôn thấy sẽ có ngày mình có tiền thì muốn gì sẽ có nấy, như vậy cuộc đời sẽ hoàn hảo.
Nhưng khi những gì mong mỏi thực sự có được rồi, mới nhận ra trong quá trình đó, chúng ta đã đánh mất quá nhiều. Chẳng hạn tình cảm từng trân trọng, còn có niềm vui trong đời.
Cuối cùng, Mặc Tô cũng dần dần ngủ thiếp đi trong lúc suy nghĩ lung tung như vậy.
Sáng sớm hôm sau, không như trong phim hay tiểu thuyết, người đầu tiên tỉnh dậy luôn là nữ chính.
Lần này, người tỉnh dậy trước là Niệm Sâm.
Hé mắt ra, nhìn một vòng khung cảnh xa lạ, rồi lại nhắm mắt, cho đầu óc choáng váng đau nhức được nghỉ ngơi.
Niệm Sâm là người khó ngủ, trước đây khi có bạn gái cũng sẽ chẳng bao giờ ở lại qua đêm, anh đã quá quen một mình, ngủ trên chiếc giường rộng lớn trống trải, tuy cô đơn nhưng lại có sự thoải mái thân thuộc.
Những cái tên đang nằm ngủ trong lòng anh hình như lại phá vỡ thói quen đó, anh xấu bụng hé nửa tấm chăn ra, định làm cô thức giấc. Nhưng chỉ thấy cô nhíu mày, vẫn đang say ngủ, lại chui vào lòng anh như tìm kiếm hơi ấm, người co rúm lại, rất giống một con tôm không có cảm giác an toàn.
Anh hơi ngạc nhiên, rồi khóe môi cong lên, chỉ thấy quá thú vị. Nhìn cô thường ngày lúc nào cũng nhe nanh giơ vuốt, bây giờ như động vật ngủ đông, xem vòng tay anh là cái tổ ấm áp, ngủ rất thoải mái.
Mắt vô tình thấy điện thoại của cô trên đầu giường, cánh tay dài vươn tới, dễ dàng chụp lấy, rồi chụp một tấm cô đang say ngủ trong vòng tay, vốn định dùng để trêu cô, sau nhìn lại thấy tấm hình rất đẹp, cô như một đứa bé ngủ ngoan trong lòng anh, ánh nắng ấm áp chiếu vào gương mặt mịn màng của cô, ửng đỏ, khóe môi hơi nhướn lên, chỉ cảm thấy cả khung cảnh đó cực kỳ ấm áp.
Khi Mặc Tô mở mắt ra thì thấy Niệm Sâm đang thẫn thờ nhìn điện thoại của cô, vốn tưởng anh xem trộm bí mật gì, đang định nổi cáu thì lại vô tình thấy tấm ảnh trên màn hình, là gương mặt say ngủ của cô, và cả góc mặt nghiêng nghiêng của anh đang cúi xuống ngắm cô.
Niệm Sâm phát giác cô đã tỉnh, hơi nhướn mày, cài luôn tấm ảnh làm màn hình nền, sau đó đưa cho cô, dặn như lẽ đương nhiên: "Không được đổi."
"Này!" Mặc Tô trừng mắt: "Cái anh này thật là..."
"Thật là thế nào?"
"Thật là thích ra lệnh cho người khác!"
Ai ngờ anh chẳng hề thấy xấu hổ, cười nói: "Tôi thích ra lệnh cho em đấy!"
Sau đó đứng dậy, đi về phía nhà tắm, bỏ lại Mặc Tô câm nín trên giường.
Cầm điện thoại mở ra xem.
Nói thật là tấm ảnh này chụp rất đẹp, cảm giác giống một người đàn ông đang si mê ngắm nhìn người phụ nữ anh yêu đang say ngủ, cũng không biết tên kia chụp thế nào, tự sướng mà cũng có kỹ thuật thế này. Nhưng không phải là con gái mới thích tự sướng, sau đó bắt đàn ông dùng làm màn hình nền hay sao? Cái tên kia đầu óc suy nghĩ gì vậy?
Mặc Tô chỉ thấy toàn thân như bị rút cạn, mềm nhũn gục trong lòng anh, ý thức đang dần dần quay lại.
Anh vẫn ôm cô, không chút phòng thủ, lát sau mới hạ giọng hậm hực bên tai cô: "Nếu sau này còn dám không nghe lời, xem tôi xử lý em thế nào!" Mấy chữ đó nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng lại có một sự nuông chiều khó tả, một ý vị quấn quýt vấn vương.
Cô cũng mặc kệ anh, chỉ thở dốc trong lòng anh. Vẻ mặt đó cực kỳ dễ làm đàn ông say đắm.
Một lúc sau, người đàn ông thỏa mãn kéo cô đã nhũn người vào trong phòng ngủ, không hề thương hoa tiếc ngọc, anh lôi xềnh xệch đến giường, rồi vung tay ném cô lên. Cô nằm thở hổn hển, một lúc sau mới bình phục. Rồi lập tức nhảy bật lên định lao ra ngoài, nhưng bị anh chặn lại.
Anh ôm lấy cô, cùng ngồi xuống rồi nói: "Đừng nhúc nhích, ngủ một giấc với tôi."
Mặc Tô quay sang trừng mắt với anh.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói ngủ chỉ là ngủ thật sự. Hôm nay tôi sẽ không làm gì em đâu. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh là được."
"Lừa đảo!" Cô hậm hực nói.
"Thế em mong tôi nói dối à?" Anh hỏi vẻ mờ ám.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, ho một tiếng, quay đầu đi không nhìn anh.
Cô xấu hổ rồi! Niệm Sâm vui vẻ nhìn gương mặt dần đỏ ửng của cô, đáng yêu quá! Anh không kìm được chọc vào má cô, nói: "Táo Fuji."
Mặc Tô không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại: "Anh nói gì?"
"Táo Fuji."
Mãi sau cô mới phản ứng kịp, hung hăng nói: "Anh mới là táo Fuji."
Vẻ đáng yêu chậm chạp đó khiến anh cười ha ha, chỉ thấy tâm trạng chưa từng thoải mái đến vậy, dần dần không cười nữa mà chỉ chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Một lúc sau không nghe động tĩnh gì, Mặc Tô tò mò quay sang, phát hiện ra hình như anh đang lơ đãng, tâm trí như đang du lịch ở đâu đâu...
Khách quan mà nói thì tên này có ngoại hình đúng là hiểm họa, đặc biệt là trong tình huống này, bỏ đi vẻ lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc thường ngày, khiến anh trông rất bình thường, có chút tình cảm hơn.
Cô phải đuổi tên sói háo sắc này đi ngay mới đúng, nhưng thấy vẻ mệt mỏi trong mắt anh, dáng vẻ đáng thương, mày mắt chau lại, cô lại không nỡ.
Sau đó anh thực sự ôm cô ngủ thiếp đi. Mặc Tô nhớ lại Tiểu Sảnh từng nói rằng Hà Niệm Sâm là người rất cô đơn, đừng thấy anh có thể độc lập quản lý một công ty vừa lớn vừa thành công, thực ra có lúc anh cũng sẽ ngồi ngẩn ngơ, lúc cô đơn tính tình anh sẽ không tốt, nên quen nổi nóng. Như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.
Mặc Tô biết, kiểu người càng thành đạt thì càng cô đơn. Một là vì người khác khó tiếp cận, hai là vì quá giàu có, mục đích tiếp cận của người ta quá ư lộ liễu.
Giống như trước đây cô quen một đại gia, vì quá nhiều tiền nên mỗi ngày đều sợ người ta có ý nhắm vào tiền, nên làm việc gì cũng một mình, một mình ăn cơm, một mình đi dạo, một mình mua sắm, xung quanh chẳng có một ai mà anh ta cho là đáng tin cậy. Cuối cùng chết trong cô độc, tài sản cũng không thể mang theo.
Khi chúng ta sống vất vả thì sẽ mong muốn có cuộc sống của người giàu, luôn thấy sẽ có ngày mình có tiền thì muốn gì sẽ có nấy, như vậy cuộc đời sẽ hoàn hảo.
Nhưng khi những gì mong mỏi thực sự có được rồi, mới nhận ra trong quá trình đó, chúng ta đã đánh mất quá nhiều. Chẳng hạn tình cảm từng trân trọng, còn có niềm vui trong đời.
Cuối cùng, Mặc Tô cũng dần dần ngủ thiếp đi trong lúc suy nghĩ lung tung như vậy.
Sáng sớm hôm sau, không như trong phim hay tiểu thuyết, người đầu tiên tỉnh dậy luôn là nữ chính.
Lần này, người tỉnh dậy trước là Niệm Sâm.
Hé mắt ra, nhìn một vòng khung cảnh xa lạ, rồi lại nhắm mắt, cho đầu óc choáng váng đau nhức được nghỉ ngơi.
Niệm Sâm là người khó ngủ, trước đây khi có bạn gái cũng sẽ chẳng bao giờ ở lại qua đêm, anh đã quá quen một mình, ngủ trên chiếc giường rộng lớn trống trải, tuy cô đơn nhưng lại có sự thoải mái thân thuộc.
Những cái tên đang nằm ngủ trong lòng anh hình như lại phá vỡ thói quen đó, anh xấu bụng hé nửa tấm chăn ra, định làm cô thức giấc. Nhưng chỉ thấy cô nhíu mày, vẫn đang say ngủ, lại chui vào lòng anh như tìm kiếm hơi ấm, người co rúm lại, rất giống một con tôm không có cảm giác an toàn.
Anh hơi ngạc nhiên, rồi khóe môi cong lên, chỉ thấy quá thú vị. Nhìn cô thường ngày lúc nào cũng nhe nanh giơ vuốt, bây giờ như động vật ngủ đông, xem vòng tay anh là cái tổ ấm áp, ngủ rất thoải mái.
Mắt vô tình thấy điện thoại của cô trên đầu giường, cánh tay dài vươn tới, dễ dàng chụp lấy, rồi chụp một tấm cô đang say ngủ trong vòng tay, vốn định dùng để trêu cô, sau nhìn lại thấy tấm hình rất đẹp, cô như một đứa bé ngủ ngoan trong lòng anh, ánh nắng ấm áp chiếu vào gương mặt mịn màng của cô, ửng đỏ, khóe môi hơi nhướn lên, chỉ cảm thấy cả khung cảnh đó cực kỳ ấm áp.
Khi Mặc Tô mở mắt ra thì thấy Niệm Sâm đang thẫn thờ nhìn điện thoại của cô, vốn tưởng anh xem trộm bí mật gì, đang định nổi cáu thì lại vô tình thấy tấm ảnh trên màn hình, là gương mặt say ngủ của cô, và cả góc mặt nghiêng nghiêng của anh đang cúi xuống ngắm cô.
Niệm Sâm phát giác cô đã tỉnh, hơi nhướn mày, cài luôn tấm ảnh làm màn hình nền, sau đó đưa cho cô, dặn như lẽ đương nhiên: "Không được đổi."
"Này!" Mặc Tô trừng mắt: "Cái anh này thật là..."
"Thật là thế nào?"
"Thật là thích ra lệnh cho người khác!"
Ai ngờ anh chẳng hề thấy xấu hổ, cười nói: "Tôi thích ra lệnh cho em đấy!"
Sau đó đứng dậy, đi về phía nhà tắm, bỏ lại Mặc Tô câm nín trên giường.
Cầm điện thoại mở ra xem.
Nói thật là tấm ảnh này chụp rất đẹp, cảm giác giống một người đàn ông đang si mê ngắm nhìn người phụ nữ anh yêu đang say ngủ, cũng không biết tên kia chụp thế nào, tự sướng mà cũng có kỹ thuật thế này. Nhưng không phải là con gái mới thích tự sướng, sau đó bắt đàn ông dùng làm màn hình nền hay sao? Cái tên kia đầu óc suy nghĩ gì vậy?
Danh sách chương