Thư Phi đang ở ký túc xá cho giảng viên của đại học, tốt nghiệp xong cô ở lại trường làm giảng viên, thực ra còn có thể phát triển tốt hơn nhưng nguyên nhân vì sao cô lại chọn như vậy thì thông minh như Niệm Sâm làm sao không đoán ra, chỉ có điều là giả vờ không biết mà thôi.

Hôm nay Niệm Sâm không có ý định qua đêm. Nên lúc đi, anh bảo tài xế lái xe đưa đi, xuống xe rồi bảo tài xế đừng đi quá xa, khoảng hai tiếng sau anh sẽ ra.

Anh bảo tài xế đi ăn gì đó, tiện thể đợi anh.

Sân trường đã bao năm rồi mà vẫn như cũ, chẳng chút thay đổi. Niệm Sâm lúc này ăn vận thoải mái, trông như một sinh viên đại học, chỉ có điều trong cử chỉ của anh có chút cao ngạo và nho nhã mà không ai có được. Trường đại học trọng điểm nổi tiếng ở G này cũng là trường cũ của anh, dù là với những người vĩ đại đến mức nào thì trong trường vẫn luôn có những ký ức đơn thuần và tươi đẹp.

Anh đi thẳng từ cổng trường vào khu ký túc giảng viên, trên đường đi không thiếu những ánh mắt dõi theo, vì phong độ của anh nên họ cứ quay lại nhìn mãi.

Niệm Sâm xưa nay không phải người sợ ánh mắt kẻ khác, lúc nào cũng tạo một cảm giác xa vời cao quý, khiến người ta dù quan sát anh thì cũng là lén lút, không dám quang minh chính đại.

Mở cửa, Thư Phi mỉm cười nhón chân lên hôn lên mặt anh một cái, rồi nói: "Em sắp nấu xong rồi, anh ở ngoài phòng khách nghỉ một lát đi."

"Ừ."

Niệm Sâm rành rẽ đi thẳng vào trong, ngồi xuống sofa. Thư Phi rất chu đáo, đã chuẩn bị trà cho anh, là Bích Loa Xuân là bình thường anh uống khá nhiều. Thực ra anh không thích uống trà lắm, mà hay uống rượu vang hơn. Nhưng Thư Phi cho rằng rượu lúc nào cũng là thứ làm tổn hại cơ thể, nên lần nào cũng không cho anh uống.

Về điểm này thì anh rất ngoan ngoãn, vì biết người ta nghĩ cho mình, anh cũng không cứng đầu đến mức chẳng biết đúng sai.

Nhà của Thư Phi rất nhỏ, hình như còn chẳng to bằng nhà tắm của anh, nhưng đồ dùng có đủ, đồng thời được cô bài trí rất có cảm giác "gia đình". Giống như con người cô, mới nhìn đã biết là rất thích hợp cưới về làm vợ.

Cô rất biết tiến lùi đúng lúc, chưa từng có hành động nào quá đáng.

Mỗi khi anh buồn phiền trong công việc hoặc cuộc sống, đến chỗ cô đều khiến anh bình tĩnh lại. Lúc anh không vui, cô sẽ kể những mẩu truyện hài cho anh nghe, cố gắng chọc anh cười. Lúc bực bội, cô sẽ lặng lẽ ngồi cùng anh. Lúc mệt mỏi, cô sẽ tinh tế chuẩn bị điểm tâm và café, sau đó dùng đôi tay bé nhỏ của mình xoa bóp cơ thể mệt mỏi của anh.

Có những lúc, anh cảm thấy cuộc sống của mình không thể thiếu cô, chỉ là đối với anh mà nói, tất cả những người thích hợp làm vợ cũng chỉ có thể làm một trong những tình nhân của anh mà thôi.

Cơm đã nấu xong, không tính là phong phú, nhưng hương vị rất được.

Niệm Sâm cúi đầu ăn, không nói gì.

Một là do giáo dục, từ lâu đã có thói quen "ăn không nói, ngủ không mớ", lại thêm hôm nay anh đến tìm Thư Phi để chia tay, đề tài tổn thương ấy vẫn nên nói sau bữa ăn thì tốt hơn.

Thư Phi đương nhiên biết thói quen ăn uống của anh, cô cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho anh, lúc anh ngẩng lên sẽ mỉm cười dịu dàng với anh.

Anh từng nói anh rất thích nụ cười của cô, như ánh nắng sưởi ấm trái tim không có hơi ấm của anh.

Thế là cô thường xuyên mỉm cười, mong chờ một ngày nào đó hơi ấm đó thực sự có thể làm tan chảy trái tim anh.

Hôm nay hình như có nếp nhăn nhỏ giữa hàng lông mày của anh, là chuyện gì đã khiến anh không vui? Cô vừa ăn vừa thầm nghĩ.

Mỗi lần anh đến đây, cô đều lén quan sát vẻ mặt anh, xác định hôm nay anh đến với tâm trạng nào, cô sẽ phải làm gì để anh vui.

Điểm cô thương xót anh nhất là lúc cô đang bận rộn trong bếp, vừa bước ra đã thấy anh đã gục trên sofa, ngủ thiếp đi mất.

Quản lý một công ty lớn như thế, áp lực và mệt mỏi thì cô không thể tưởng tượng được, nhưng cũng có thể hiểu ít nhiều. Lúc đó cô thường không nỡ gọi anh dậy, ngắm gương mặt say ngủ của anh mà xót xa, nhưng càng lúc càng yêu người đàn ông này.

Cũng chỉ có những lúc đó, cô mới dám nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt tuấn tú của anh, hàng lông mày của anh rất đậm, nhưng mọc rất có quy tắc, là dạng mày kiếm rất anh tuấn, mũi cao, đôi môi mỏng vừa phải, ai cũng nói đàn ông môi mỏng xưa nay không có nhiều tình cảm. Cô có lúc thực sự không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng sự thật chứng minh ngay cả lúc anh ngủ cũng rất nghiêm túc.

Thường thì lúc cô say đắm đến quên mọi thứ, anh sẽ đột ngột mở mắt làm cô giật mình, vội rụt tay lại cứ như đang làm chuyện gì có lỗi vậy.

Còn anh lại nhếch môi, cười xấu xa: "Sao? Nhân lúc tôi ngủ định lợi dụng tôi?"

Thật sự rất thích dáng vẻ tà ác của anh, hình như cảm thấy bình dị, gần gũi hơn nhiều.

Ăn xong, Thư Phi vào bếp rửa bát đũa.

Niệm Sâm chưa từng giúp, nhưng thường thì anh sẽ dựa cửa, vừa nhìn cô bận rộn vừa trò chuyện với cô.

Hôm nay cũng thế, giọng trầm trầm của anh chậm rãi vang lên: "Thư Phi, chuyện thăng chức, tôi đã giúp em lo liệu xong rồi."

"Tại sao chứ? Em đã nói với anh rồi, em không cần." Giọng cô nhẹ nhàng, lúc nói cũng không quay đầu lại.

"Sau này tôi sẽ không đến đây tìm em nữa, nên những việc cá nhân thế này có lẽ là lần cuối rồi." Anh xưa nay lạnh nhạt đã quen, ngay lúc nói lời chia tay cũng chẳng có chút tình cảm nào.

Thư Phi ngẩn người, tay khựng lại, "Anh..." cô muốn hỏi, nhưng lại thấy không hỏi được.

"Tôi đã làm chậm trễ em quá lâu rồi." Sau lưng vẳng đến giọng nói rõ ràng của anh, "Em nên tìm một người đàn ông hợp với em hơn."

"Thế sao... Nói rõ thế này cũng rất tốt. Nhưng, sao anh lại bù đắp cho em? Em và anh ở bên nhau vui vẻ, không hề thấy ấm ức."

"Không phải bù đắp. Là món quà tôi dành cho em."

Ngừng một lát, Niệm Sâm nói tiếp: "Trước kia em cứ từ chối, nhưng Thư Phi này, em phải biết trên thế giới này rất nhiều chuyện dù em không dùng quan hệ thì người khác vẫn sẽ không từ thủ đoạn, tôi chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện