Tâm trạng vốn vui vẻ của Mặc Tô trong phút chốc u ám trở lại, cái tên Viên Mộ Tây là hồn ma hay sao? Sao cứ âm hồn không tan thế này? Không phải anh ta luôn tự hào vì mình là người đàn ông của gia đình ư? Bây giờ hẳn phải ở cạnh niềm vui mới chứ? Sao còn ở trong văn phòng làm gì? Tuy rất không muốn bước vào nhưng dù sao về việc công thì anh ta vẫn là cấp trên của cô, dù ghét thì cô vẫn cần phải tỏ ra bình thường.
Từ sau khi chia tay, cô chưa từng đặt chân vào văn phòng anh ta, bỗng nhiên bước vào thế này, một cảm giác thân thuộc cứ quẩn quanh trong lòng.
Văn phòng của cô và Viên Mộ Tây chỉ cách một lớp kính, vừa vào đã có thể nhìn thấy mọi cảnh tượng trong phòng cô, lúc đó cô luôn nhìn trộm anh ta qua lớp kính này, dáng vẻ anh ta nghiêm túc làm việc, suy tư, ngay cả uống trà cũng khiến cô say mê. Nhưng từ đầu đến giờ, anh ta chưa từng quan sát cô qua lớp kính này. Có lúc thích một người chính là thích giả vờ hồ đồ, thực ra trong lòng lại sáng như gương, nhưng vẫn phải lừa dối bản thân rằng thực ra anh ta cũng yêu cô như vậy. Sự lừa dối đó chỉ có thể mang lại kết cuộc cuối cùng hiện nay của cô.
Thực ra cô không phải là người ngu ngốc, thực ra cô nhìn rõ hết thảy, cứ ngỡ chỉ cần nghiêm túc yêu thương ai đó thì có thể khiến người ta rung động. Nhưng hóa ra chỉ làm chính bản thân cảm động.
Cô lắc lắc đầu, ra lệnh cho mình đừng suy nghĩ nữa, ngước lên thì thấy đôi mắt đen thẳm của Viên Mộ Tây đang nhìn cô, anh ta cũng không nói gì.
Khi anh ta nhìn một người như vậy là người đó đã làm sai chuyện gì khiến anh ta tức giận.
Người đàn ông này tính khí khá dễ chịu, dù tức giận cũng không quát tháo như người khác, chỉ nhìn bạn chằm chằm, khiến bạn lúng túng rồi sẽ chủ động thừa nhận lỗi lầm, hoặc là dùng những lời ngon ngọt để nịnh nọt. Anh ta rất mềm lòng, rất dễ dụ dỗ, đây cũng là nguyên nhân mà Mặc Tô cho rằng anh ta dễ bị kẻ thứ ba cám dỗ.
"Luật sư Viên tìm tôi chắc không phải là để nhìn tôi đó chứ? Có chuyện gì có thể nói nhanh được không? Tôi đang vội." Cô cố ý nhìn đồng hồ treo tường, cô không ngốc, người hiểu Viên Mộ Tây như cô làm sao không biết anh ta đang tức giận chuyện gì.
Nếu không phải vì vụ án kia thì chính là vì Hà Niệm Sâm.
Quả nhiên, chỉ nghe anh ta trầm giọng nói: "Mặc Mặc, anh từng nói anh không thích em và người của công ty ANI dính líu với nhau."
"Thế à? Gần đây trí nhớ tôi không tốt, dễ quên, đặc biệt là với những người không quan trọng với mình, thật ngại quá." Cô mỉm cười, đang giả ngây.
Anh ta không nói gì nữa, bàn tay thon dài còn cầm một cây bút máy, đó là một tư thế mà cô từng rất say đắm.
Là ai đã nói, tay đàn ông khi cầm bút máy là quyến rũ nhất. Đó không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn là một ma lực.
Không gian trong tích tắc yên tĩnh lại, bên tai còn nghe được âm thanh chuyển động của đồng hồ treo tường.
Mặc Tô không chịu nổi bầu không khí này, vẻ mặt không cảm xúc hỏi: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước." Nói xong quay lưng định bỏ đi.
Lúc tay sắp chạm đến tay nắm cửa, giọng anh ta trầm trầm vẳng đến: "Cô bé, em nhất định sẽ hết giận, chúng ta vẫn có thể quay về như trước đây, đúng không?" Giọng anh ta dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.
Từ sau khi chia tay, cô chưa từng đặt chân vào văn phòng anh ta, bỗng nhiên bước vào thế này, một cảm giác thân thuộc cứ quẩn quanh trong lòng.
Văn phòng của cô và Viên Mộ Tây chỉ cách một lớp kính, vừa vào đã có thể nhìn thấy mọi cảnh tượng trong phòng cô, lúc đó cô luôn nhìn trộm anh ta qua lớp kính này, dáng vẻ anh ta nghiêm túc làm việc, suy tư, ngay cả uống trà cũng khiến cô say mê. Nhưng từ đầu đến giờ, anh ta chưa từng quan sát cô qua lớp kính này. Có lúc thích một người chính là thích giả vờ hồ đồ, thực ra trong lòng lại sáng như gương, nhưng vẫn phải lừa dối bản thân rằng thực ra anh ta cũng yêu cô như vậy. Sự lừa dối đó chỉ có thể mang lại kết cuộc cuối cùng hiện nay của cô.
Thực ra cô không phải là người ngu ngốc, thực ra cô nhìn rõ hết thảy, cứ ngỡ chỉ cần nghiêm túc yêu thương ai đó thì có thể khiến người ta rung động. Nhưng hóa ra chỉ làm chính bản thân cảm động.
Cô lắc lắc đầu, ra lệnh cho mình đừng suy nghĩ nữa, ngước lên thì thấy đôi mắt đen thẳm của Viên Mộ Tây đang nhìn cô, anh ta cũng không nói gì.
Khi anh ta nhìn một người như vậy là người đó đã làm sai chuyện gì khiến anh ta tức giận.
Người đàn ông này tính khí khá dễ chịu, dù tức giận cũng không quát tháo như người khác, chỉ nhìn bạn chằm chằm, khiến bạn lúng túng rồi sẽ chủ động thừa nhận lỗi lầm, hoặc là dùng những lời ngon ngọt để nịnh nọt. Anh ta rất mềm lòng, rất dễ dụ dỗ, đây cũng là nguyên nhân mà Mặc Tô cho rằng anh ta dễ bị kẻ thứ ba cám dỗ.
"Luật sư Viên tìm tôi chắc không phải là để nhìn tôi đó chứ? Có chuyện gì có thể nói nhanh được không? Tôi đang vội." Cô cố ý nhìn đồng hồ treo tường, cô không ngốc, người hiểu Viên Mộ Tây như cô làm sao không biết anh ta đang tức giận chuyện gì.
Nếu không phải vì vụ án kia thì chính là vì Hà Niệm Sâm.
Quả nhiên, chỉ nghe anh ta trầm giọng nói: "Mặc Mặc, anh từng nói anh không thích em và người của công ty ANI dính líu với nhau."
"Thế à? Gần đây trí nhớ tôi không tốt, dễ quên, đặc biệt là với những người không quan trọng với mình, thật ngại quá." Cô mỉm cười, đang giả ngây.
Anh ta không nói gì nữa, bàn tay thon dài còn cầm một cây bút máy, đó là một tư thế mà cô từng rất say đắm.
Là ai đã nói, tay đàn ông khi cầm bút máy là quyến rũ nhất. Đó không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn là một ma lực.
Không gian trong tích tắc yên tĩnh lại, bên tai còn nghe được âm thanh chuyển động của đồng hồ treo tường.
Mặc Tô không chịu nổi bầu không khí này, vẻ mặt không cảm xúc hỏi: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước." Nói xong quay lưng định bỏ đi.
Lúc tay sắp chạm đến tay nắm cửa, giọng anh ta trầm trầm vẳng đến: "Cô bé, em nhất định sẽ hết giận, chúng ta vẫn có thể quay về như trước đây, đúng không?" Giọng anh ta dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.
Danh sách chương