Anh nhìn cô, không nói gì, nhưng lại khởi động xe rồi chạy đi.
Trên đường, cả hai không nói gì thêm, Mặc Tô hơi đưa đầu ra ngoài cửa sổ, muốn mượn gió thổi cho tỉnh đầu óc đang say của mình.
Đến khi xuống xe, cô mới nhận ra mình đúng là người tồi tệ vô cùng. Cho dù không thích đến mấy, khi Hà Niệm Sâm đề nghị làm bạn, cô cũng nên mặt dày nhận lời chứ. Cho dù cuối cùng có thể anh sẽ giễu cợt rằng: Đây chẳng qua là tôi đùa thôi. Thế thì sao, mất mặt có chết không? Nếu người ta nói thật, không phải cô đã đánh mất cơ hội tốt như vậy ư? Lúc trèo lên lầu với tốc độ rùa bò, cô lại phẫn nộ bất bình nghĩ rằng, có gì ghê gớm đâu? Chỉ là tổng giám đốc ANI thôi mà, cho dù là tổng thống Mỹ nếu không giúp được cô thì cô phải tôn trọng cung kính làm gì?
Đầu óc mụ mẫm, mở cửa ra, vừa bật đèn thì một cái bóng khổng lồ liền quấn quanh cô.
Cô đi từ sáng sớm tới giờ mới về nhà, chú chó đã đói meo, cũng may nó vốn hiền lành, cho dù đói cũng không quậy phá nhà cửa, chỉ biết liếm sạch bát cơm của mình, sau đó lật đổ, tìm kiếm bên dưới xem còn có đồ ăn thừa nào hay không.
Mặc Tô rất mệt rồi nhưng không quên làm cho nó một bữa tối phong phú, nhìn nó ăn sung sướng, cô cũng không nhịn được mà ném mình lên giường, không tắm rửa gì, cứ thế ngủ thiếp đi.
Giấc mơ không hề yên ổn, điều khiến cô không nghĩ đến là cô lại mơ thấy Hà Niệm Sâm. Cứ xoay tròn hỗn loạn, cuối cùng nội dung giấc mơ là gì cô cũng chẳng nhớ.
Nhớ rằng trong mơ, điện thoại reo mấy lần, cô cũng chẳng buồn để ý.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, chỉ thấy trên mặt ngứa ngứa, mở mắt ra thì thấy một đống lông xù, hóa ra chú chó không biết từ lúc nào đã nằm ngủ bên cạnh cô.
Thấy cô tỉnh, nó cũng uể oải mở mắt ra, sau đó lại nhắm lại.
Cô để đầu óc váng vất tỉnh táo một chút rồi lấy điện thoại ra xem, có ba cuộc gọi nhỡ, một là của Lý Dao, một là Tiểu Vương, còn một số lạ nữa, có lẽ là gọi nhầm.
Cô đi rửa ráy trước, chuẩn bị cơm chó, lúc đi còn gọi lại cho Lý Dao, đối phương biết cô đã bình an về nhà.
Khi đến công ty, Tiểu Vương đã vào vị trí làm việc từ lâu, thấy cô tới thì vội chạy đến nói: "Chị Tô đến rồi, cái cô Trần kia đã chờ ở phòng khách."
Cô Trần chính là người mẹ Trung Quốc ấy, cô ừ một tiếng.
Cô biết Tiểu Vương đang lo lắng điều gì, đến giờ họ vẫn chưa tìm ra nhân chứng liên quan đến vụ án, cứ tình hình này thì tỷ lệ bên tòa phán cho đứa trẻ thuộc về cô ta đã thấp càng thêm thấp.
Nhưng làm gì còn cách nào, cứ liều mạng tiếp tục thôi.
Khi cô cùng Tiểu Vương vào phòng khách, cô Trần đang ngồi trên sofa, bưng ly trà thẫn thờ, mấy hôm không gặp, cô ta lại gầy đi, dáng người nhỏ thó mong manh như thể gió thổi là sẽ bay mất. Thấy hai người bước vào, ánh mắt vốn u ám vụt sáng, vội đứng dậy, khách sáo nói: "Luật sư Đổng, cuối cùng cô cũng đến, cô tìm thấy nhân chứng chưa? Anh ta có chịu giúp đỡ không?"
Trên đường, cả hai không nói gì thêm, Mặc Tô hơi đưa đầu ra ngoài cửa sổ, muốn mượn gió thổi cho tỉnh đầu óc đang say của mình.
Đến khi xuống xe, cô mới nhận ra mình đúng là người tồi tệ vô cùng. Cho dù không thích đến mấy, khi Hà Niệm Sâm đề nghị làm bạn, cô cũng nên mặt dày nhận lời chứ. Cho dù cuối cùng có thể anh sẽ giễu cợt rằng: Đây chẳng qua là tôi đùa thôi. Thế thì sao, mất mặt có chết không? Nếu người ta nói thật, không phải cô đã đánh mất cơ hội tốt như vậy ư? Lúc trèo lên lầu với tốc độ rùa bò, cô lại phẫn nộ bất bình nghĩ rằng, có gì ghê gớm đâu? Chỉ là tổng giám đốc ANI thôi mà, cho dù là tổng thống Mỹ nếu không giúp được cô thì cô phải tôn trọng cung kính làm gì?
Đầu óc mụ mẫm, mở cửa ra, vừa bật đèn thì một cái bóng khổng lồ liền quấn quanh cô.
Cô đi từ sáng sớm tới giờ mới về nhà, chú chó đã đói meo, cũng may nó vốn hiền lành, cho dù đói cũng không quậy phá nhà cửa, chỉ biết liếm sạch bát cơm của mình, sau đó lật đổ, tìm kiếm bên dưới xem còn có đồ ăn thừa nào hay không.
Mặc Tô rất mệt rồi nhưng không quên làm cho nó một bữa tối phong phú, nhìn nó ăn sung sướng, cô cũng không nhịn được mà ném mình lên giường, không tắm rửa gì, cứ thế ngủ thiếp đi.
Giấc mơ không hề yên ổn, điều khiến cô không nghĩ đến là cô lại mơ thấy Hà Niệm Sâm. Cứ xoay tròn hỗn loạn, cuối cùng nội dung giấc mơ là gì cô cũng chẳng nhớ.
Nhớ rằng trong mơ, điện thoại reo mấy lần, cô cũng chẳng buồn để ý.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, chỉ thấy trên mặt ngứa ngứa, mở mắt ra thì thấy một đống lông xù, hóa ra chú chó không biết từ lúc nào đã nằm ngủ bên cạnh cô.
Thấy cô tỉnh, nó cũng uể oải mở mắt ra, sau đó lại nhắm lại.
Cô để đầu óc váng vất tỉnh táo một chút rồi lấy điện thoại ra xem, có ba cuộc gọi nhỡ, một là của Lý Dao, một là Tiểu Vương, còn một số lạ nữa, có lẽ là gọi nhầm.
Cô đi rửa ráy trước, chuẩn bị cơm chó, lúc đi còn gọi lại cho Lý Dao, đối phương biết cô đã bình an về nhà.
Khi đến công ty, Tiểu Vương đã vào vị trí làm việc từ lâu, thấy cô tới thì vội chạy đến nói: "Chị Tô đến rồi, cái cô Trần kia đã chờ ở phòng khách."
Cô Trần chính là người mẹ Trung Quốc ấy, cô ừ một tiếng.
Cô biết Tiểu Vương đang lo lắng điều gì, đến giờ họ vẫn chưa tìm ra nhân chứng liên quan đến vụ án, cứ tình hình này thì tỷ lệ bên tòa phán cho đứa trẻ thuộc về cô ta đã thấp càng thêm thấp.
Nhưng làm gì còn cách nào, cứ liều mạng tiếp tục thôi.
Khi cô cùng Tiểu Vương vào phòng khách, cô Trần đang ngồi trên sofa, bưng ly trà thẫn thờ, mấy hôm không gặp, cô ta lại gầy đi, dáng người nhỏ thó mong manh như thể gió thổi là sẽ bay mất. Thấy hai người bước vào, ánh mắt vốn u ám vụt sáng, vội đứng dậy, khách sáo nói: "Luật sư Đổng, cuối cùng cô cũng đến, cô tìm thấy nhân chứng chưa? Anh ta có chịu giúp đỡ không?"
Danh sách chương