Lúc mới vừa nghe thấy hai chữ “tắm rửa”, Lâm Lạc Tang thật ra còn chưa ý thức được cái gì không hợp.
Cô cụp mắt theo bản năng, vén tay áo lên chuẩn bị xả nước cho anh, xả được một nửa thì kịp phản ứng.
Lâm Lạc Tang xoay người đứng nhìn anh ở dưới ánh đèn vàng ấm áp ở phòng tắm, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
“Anh nói cái gì?”
Bùi Hàn Chu nheo mắt, nghiêm trang ra hiệu cho cô nhìn về phía cánh tay bó thạch cao của mình: “Đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ anh chưa tắm, còn đi bệnh viện lên máy bay.”
Lại chậm rãi nói: “Anh muốn tắm rửa một cái, không phải rất bình thường sao?”
Anh vốn dĩ đã thích tắm, lời này chợt nghe xong hình như cũng không có tật gì xấu.
Lâm Lạc Tang đối mặt với ánh mắt thẳng thắn của anh, lần đầu cảm thấy có phải ý nghĩ của mình quá xấu xa hay không, vì thế cô mím môi cố hết sức khiến cho mình trở nên cao thượng hơn và hỏi: “Vậy miệng vết thương của anh có thể đụng nước không?”
Bùi Hàn Chu: “Hẳn là không được.”
Bình tĩnh suy tư sau mấy giây, Lâm Lạc Tang tắt đi vòi nước và thử nói: “Em giúp anh lau……?”
Anh nhìn cô một hồi, dường như đang suy tư, sau khi suy nghĩ một lát mới giống như bất đắc dĩ gật đầu.
Lâm Lạc Tang đặt ghế ở trước người anh, “Ngồi đi, em sẽ điều chỉnh nhiệt độ nước.”
Bùi Hàn Chu: “Anh còn chưa cởi quần áo.”
Lâm Lạc Tang nhíu mày: “Quần áo cũng muốn em giúp anh cởi hả??”
Anh đáp theo lẽ đương nhiên: “Anh có chỉ một tay không thể cử động.”
Được thôi.
Mới vừa tách ra mấy ngày, phải tự tay cởi quần áo cho người ta, cũng không biết tiến độ này là chuyện gì xảy ra nữa.
Lâm Lạc Tang kéo áo len cao cổ và áo sơmi của anh, còn đổi lấy lời khuyên nhủ thì thầm của anh…
“Em nhẹ chút.”
“……”
“Em biết rồi.”
Cũng không biết tạo cái nghiệt gì thế này, cô nhúng khăn tắm vào nước rồi lại vắt khô, vịn lấy phần gáy của anh rồi cẩn thẩn lau dọc theo cổ anh.
Sau khi vứt bỏ một ít suy nghĩ có lẽ không lành mạnh, Lâm Lạc Tang hôm nay đã đồng ý đảm nhận vị trí thiên sứ áo trắng của mình, cô lau nghiêm túc cẩn thận, lau hết sức chăm chú, lau đến khi vi vu không biết trời trăng mây gió gì.
Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh, cô còn tưởng rằng là mình nghe nhầm. Sau khi bước ra khỏi thế giới tao nhã “chăm sóc người bị thương”, cô phát hiện trạng thái của anh không được tốt cho lắm.
Anh dựa vào bồn tắm, hai mắt nhắm chặt, đầu hơi hơi ngửa ra sau dường như đang nhẫn nại, trên mặt hiện lên tầng mồ hôi hơi mỏng.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy yết hầu của anh càng thêm rõ ràng trên diện rộng, còn có thể nghe thấy tiếng kêu rên rất nông của anh.
Đầu óc Lâm Lạc Tang ong ong lên: “Anh kêu gì thế?”
Anh nói với giọng khàn khàn: “Có thể là, nước sôi lửa bỏng.”
Bây giờ anh đã không thể xác định được mười phút trước mình nói câu nói kia rốt cuộc là thông minh hay là tự tìm tra tấn.
“Chỗ nào nóng hả anh,” Lâm Lạc Tang thử nhiệt độ nước và nói, “Gần được rồi, em mặc áo ngủ cho anh nhé?”
Bùi Hàn Chu cụp mắt nhìn về phía thắt lưng không chút sứt mẻ thậm chí còn chưa bị cởi bỏ: “Làm sao là tốt?”
Ý thức được bản thân vất vả cần cù lao động ở trong mắt anh thật ra chỉ tính là hoàn thành một nửa, phần quan trọng nhất còn chưa tới, Lâm Lạc Tang thẳng lưng, cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ chân chính của anh
Cô nghiến răng, nghẹn vài giây rồi đặt khăn lông lên trên gương mặt điển trai của Bùi Hàn Chu một cách trìu mến…
“Thích tắm hay không tuỳ anh!”
Sau khi để lại khăn lông và nước ấm Lâm Lạc Tang bèn đi ra ngoài, cũng không biết cuối cùng anh giải quyết ra làm sao, tóm lại anh dong dong dài dài một giờ mới ra, thấy cô đã ôm cánh tay đứng ở cửa ra vào, đôi mắt đen ướt át cụp xuống: “Sao em còn chưa đi?”
Lâm Lạc Tang thấu hiểu lòng người gật đầu: “Anh muốn em đi có đúng không, được, em đi ngay …”
“Không phải,” anh kéo cổ tay cô, “Anh cho rằng em đã đi nghỉ ngơi.”
“Anh nghỉ ngơi em mới có thể nghỉ ngơi.”
Cô chỉ chỉ giường: “Đi lên ngủ.”
Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ Lâm, anh mới có thể chậm rãi nằm xuống với cánh tay cứng đờ. Lâm Lạc Tang đặt một chiếc gối ở bên cạnh nơi anh bó bột để tránh anh vô tình đè lên vết thương.
Cô lại dém chăn cho anh, lúc này cô mới vỗ tay: “Gần ổn rồi, ngủ đi, sáng mai em kêu anh.”
Nhưng ngày hôm sau Bùi Hàn Chu cũng không chờ được cô đánh thức mình.
Cô bắt đầu đứt quãng sốt nhẹ.
Có lẽ là mấy ngày nay cũng không được nghỉ ngơi nhiều, bận bịu quá mức nên bắt đầu sốt nhẹ ho khan, tay chân cũng mềm như bông không có sức lực gì.
Chờ lúc cô tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, ánh vào mi mắt là rèm cửa và vách tường màu trắng, còn có mùi nước sát trùng thật lâu không ngửi qua.
Cô lại ho khan hai tiếng.
“Tỉnh rồi?” Giọng anh vang lên ở bên tai cách đó không xa, “Uống nước không?”
Cô ráng chống đỡ ngồi dậy, đầu choáng váng hoa mắt chóng mặt, bưng ly nước bên mép giường uống lên hơn phân nửa ly nước ấm, lúc này mới liếm môi sờ trán mình, có hơi nóng.
Tối hôm qua đã bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, không ngờ lại tỉnh ở bệnh viện.
“Nhạc Huy nói đã mấy ngày em không nghỉ ngơi cho tốt, cường độ tập luyện cao còn đi xem concert,” anh không vui và nhíu mày, “Concert của người ta em quan tâm làm gì? Viết ca khúc chủ đề cũng phải làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm hả?”
Cô hếch môi, lẩm bẩm lầm bầm giải thích cho mình: “Gần đây thời tiết không tốt, vốn dĩ đã rất dễ dàng nóng lên cảm mạo rồi, phòng làm việc cũng có vài người ho khan.”
“Người ta và em có thể giống nhau à? Em bận là không muốn sống.”
“Ai nói em không muốn,” đầu cô nặng nề, lúc này gối đầu lên cánh tay nhắm mắt đáp, “Chắc là tối hôm qua đi ra ngoài mua táo, gió quá lớn ăn mặc không đủ nhiều. Ai bảo tiệm trái cây quá xa làm chi.”
“Sao không để cô bé trợ lý mua cho em?”
“…… Quên mất.”
Anh thật sự không có cách nào nắm bắt được cô, thở dài một tiếng đưa cô về trong ổ chăn, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Không phải anh dữ với em, anh chỉ hy vọng em cố gắng yêu quý sức khoẻ của mình.”
Cái chăn của cô che qua mũi, lộ ra một đôi mắt hơi cong, bản thân chậc chậc cười hai tiếng.
“Thật hổng thể tin được, sếp Bùi bây giờ lại còn biết giải thích.”
Còn chưa cười xong, anh vươn tay cũng che mắt cô lại.
Lâm Lạc Tang: “……”
Cô lại mơ mơ màng màng đi ngủ, có lẽ là cảm xúc ráng chống đỡ mấy ngày nay, các chức năng trong cơ thể đều bị ép đến cực hạn, sau khi thư giãn lại bỗng nhiên bắn ngược dẫn tới nhiệt độ cơ thể lại lên cao không ít.
Thời điểm ý thức mơ hồ, cô cảm giác được có người đi đến mép giường, tìm thấy một bàn tay của cô như là muốn chích cho cô.
Cô theo bản năng lẩn tránh, ngay sau đó, cổ tay đã bị anh nắm chặt.
Anh nói, “Anh ở bên cạnh em, anh sẽ nhìn, đừng sợ.”
Đầu óc hỗn độn xoay chuyển, cô lựa chọn tin tưởng và không tránh thoát nữa.
Khoảng hơn một giờ sau, khi sắp truyền xong, y tá lại bị kêu vào, giọng nói như truyền vào giấc mơ của cô qua một tầng hơi nước: “Còn có một ít thuốc chưa truyền xong, mười phút nữa rút là được.”
“Không cần,” Bùi Hàn Chu nói, “Rút trước đi.”
Lần trước là do không kịp thời rút kim dẫn tới rút máu, lần này anh kêu y tá trước thời gian, cuối cùng cô cũng hoàn toàn yên lòng.
Như là muốn bù lại toàn bộ giấc ngủ lần trước thiếu hụt, cộng thêm thân thể khó chịu, nửa đường còn mơ hồ nghe thấy y tá nói “thân nhiệt tăng lên”, hệ thống giấc ngủ của cô hoàn toàn khởi động máy, huống chi cô cảm giác được Bùi Hàn Chu vẫn luôn bên cạnh, không hiểu sao cô cũng có tí cảm giác an toàn, cảm thấy có chuyện quan trọng gì anh sẽ xử lý nên nghỉ ngơi càng thêm không kiêng nể gì cả.
Đôi mắt nhắm lại như vậy, lúc mở ra, bầu trời bên ngoài đã rất tối.
Cô ngủ rất ngon, không có ai quấy rầy, trong tiềm thức cũng không quấy rầy mình.
Anh bật đèn bàn ở cách đó không xa, vừa giở tài liệu vừa nhìn cô ngồi dậy: “Em khoẻ chút nào chưa?”
Cô lắc đầu, “Khá hơn nhiều rồi anh.”
“Có đói bụng không?”
Lâm Lạc Tang sờ sờ bụng dưới, đang chuẩn bị nói chuyện thì bỗng dưng như nhớ ra gì đấy đột nhiên xoay người, tìm điện thoại bên cạnh: “Hôm nay là thứ mấy rồi?!”
“Sáu.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“11 giờ.”
Lâm Lạc Tang nặng nề ngã xuống đầu giường, nhắm mắt lại tự trách: “Hôm nay là trận chung kết của 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》!!”
Tuy rằng cách đây khá lâu lúc mâu thuẫn ầm ĩ với ê-kíp chương trình nói không tham gia trận chung kết nhưng cô tuyệt đối không dự đoán được cuối cùng cô lại thật sự không tham gia.
Bùi Hàn Chu đặt bút xuống: “Anh biết.”
“Anh biết? Anh biết vì sao không cho em biết?”
“Khi đó em sốt gần 40 độ, sao có thể nói cho em biết đây? Chẳng lẽ muốn để em ý thức mơ hồ đi tham gia thi đấu hả?” Bùi Hàn Chu rất bình tĩnh, “Em ngất xỉu trên sân khấu thì làm sao bây giờ?”
Cô thở dài một tiếng, nghe anh tiếp tục nói: “Nhạc Huy từng thương lượng với ê-kíp chương trình, ê-kíp chương trình bên kia cũng không đồng ý để em đi, bây giờ thời tiết lạnh, còn đang mưa phùn, không có khả năng để em biểu diễn trong mưa.”
“Xưa đâu bằng nay, lượng fan của em khổng lồ lắm, lỡ như có bất trắc gì, ê-kíp chương trình không chịu trách nhiệm được đâu.”
Lâm Lạc Tang đỡ trán, “Điều này cũng đúng.”
Sốt nhẹ cô còn có thể chống đỡ đi biểu diễn, nhưng vừa mới sốt thành bộ dạng kia, tay chân đều không khống chế được, thậm chí còn không có sức lực để nghĩ đến tên của mình, càng đừng nói chi đến biểu diễn.
Huống hồ kéo lê cơ thể như thế đi biểu diễn là không có trách nhiệm với khán giả, cũng khiến fan lo lắng.
Lỡ như anh đánh thức cô, nói cho cô chuyện này, cô không chỉ không thể đi được mà còn bị suy nhược do nhiều cảm xúc khác nhau, khỏi bệnh cũng chậm. Không như hiện tại, tuy rằng vẫn như cũ không đi được nhưng ít nhất có thể nghỉ ngơi rất khá.
Bùi Hàn Chu thực sự sắp xếp biện pháp giải quyết tốt nhất cho cô.
Cô nỗ lực khiến bản thân nghĩ theo chiều hướng tốt nhất: “Chương trình này cũng là buổi cuối cùng, tiền thưởng nên lấy em cũng đã lấy được rồi, thực lực tiêu chuẩn thế nào mọi người cũng đã thấy rất rõ ràng, cũng không thiếu một cái cúp kia.”
Anh cúi người, không biết là đang cầm cái gì.
Lâm Lạc Tang yếu ớt than thở một hơi: “Nhưng có tí xíu đáng tiếc khi không giành được quán quân.”
“Đáng tiếc?” Anh đặt cúp tới trước người cô, “Đáng tiếc cái gì?”
Lâm Lạc Tang:?!?!?!
Cô chỉ vào món đồ trước mặt, có hơi ngốc, ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là cái gì??”
“Cúp đấy,” anh biếng nhác cụp mắt, trên môi nở một nụ cười, “Cúp quán quân đêm nay, Nhạc Huy mới vừa đưa tới.”
Lâm Lạc Tang:??? “Em hả? Không phải em không đi biểu diễn sao? Sao em giành được quán quân?”
“Đúng vậy,” ý cười trên khóe môi anh từ từ đẩy ra, dang rộng lòng bàn tay để cô cầm cúp, “Không đi biểu diễn còn cầm quán quân, sao em làm được?”
Cái món đồ màu vàng trong tay lành lạnh, Lâm Lạc Tang hoảng hốt cúi đầu nhìn, trong lúc nhất thời tựa như ảo mộng, cảm thấy tình thế phát triển hơi ly kỳ, cảm giác không có chút chân thật nào nên nắm bàn tay thật chặt.
Cô cầm lấy điện thoại của mình bên cạnh bàn, quả nhiên, mười mấy tiếng cô ngủ say này thì tin nhắn WeChat đã nổ tung. Mấy giờ trước còn đang hỏi cô có chuyện gì hay không nhưng một giờ trước đều biến thành chúc mừng thuần một màu.
Nhấn vào hot search, Bùi Hàn Chu cũng không lừa cô.
Các vị trí hot search gần như bị chương trình đêm nay thầu hết, từ trên xuống dưới đều là các từ mục liên quan…
# Quán quân Lâm Lạc Tang #
#Video practice của Lâm Lạc Tang #
# Con thú bị vây giữ #
# Kết thúc mùa hai Bữa tiệc tai nghe mắt thấy #
# Lâm Lạc Tang người phụ nữ thống trị trong trận chung kết #
……
Cô nhấn vào hot search thứ nhất, hơn phân nửa quảng trường đều hoan hô như thể ngày Tết đã đến sớm vậy.
【 Đỉnh của chóp!! Người đầu tiên giành quán quân chương trình tạp kỹ không lên sân khấu!!! 】
【 Trước Lâm Lạc Tang, mị hoàn toàn không biết trận chung kết lại còn có thể so như vậy, cổ có thể chất thần tiên gì thế này ha ha ha ha ha! 】
【 Tôi biết Lâm Lạc Tang sốt không thể đến thi đấu: Trời má! Tôi biết Lâm Lạc Tang không tới thi đấu ở nhà ngủ nhưng cầm quán quân: Trời má!! Chỉ hận học không đủ giỏi, một câu trời má đi muôn nơi [ nhe răng ]】
Lướt mấy cái, Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng nhìn thấy lời giải thích tình hình chung của fan hâm mộ nhà mình ở khu bình luận: 【 Vô tình chiếm dụng tài nguyên công cộng, Lâm Lạc Tang với năm cái hot search liên tiếp thật sự là bởi vì độ hot quá cao, bạn bè người qua đường không biết vì sao nhấn vào, em tới tổng kết một chút. ( không tốn tiền mua hot search, tuy rằng Tang Tang thật sự rất có tiền.) 】
Sau khi xem xong Weibo của người hâm mộ, Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra vào tối nay.
Có lẽ là tin tức cô bị sốt lan truyền trước trận đấu hai giờ, ê-kíp chương trình và công ty tuyên bố với bên ngoài cơ thể cô bị ốm nhẹ, vì lý do sức khỏe nên họ nhất trí quyết định không cho cô lên sân khấu, để cô ở nhà nghỉ ngơi.
Để quay lại quá trình, cũng vì lưu trữ, 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 đều sẽ ghi hình cho các khách mời trong buổi tổng duyệt cuối cùng rồi chọn ngày công bố trên mạng.
Lâm Lạc Tang đương nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vì cô không chê phiền lụy mà tập luyện nhiều lần, bởi vậy có vài cảnh quay diễn tập.
Lại bởi vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hoàn hảo của cô dẫn tới mỗi một buổi diễn tập và buổi biểu diễn trực tiếp thật ra đều không khác biệt lắm. Miễn cưỡng nói điểm gì khác biệt thì có lẽ là tại trường quay có nhiều tiếng hoan hô cổ vũ của khán giả hơn.
Trong buổi phát sóng trực tiếp của chương trình tối nay, sóng bình luận từ đầu tới cuối đều đang thảo luận thật tiếc vì hôm nay cô ấy không đến, còn có rất nhiều người tỏ vẻ là ngồi xổm xem phát sóng trực tiếp trận chung kết vì cô, vô số người động não thảo luận, có người cho rằng…
Sau khi chấm dứt mỗi một tập trong chương trình, không phải hình ảnh buổi tổng duyệt sẽ không được tung ra ngoài lề sao? Nếu hôm nay Lâm Lạc Tang không ở đây, không bằng để mọi người xem buổi diễn tập coi như bữa ăn đi!
Ngay sau khi đề xuất này được đưa ra, lập tức được vô số phụ họa, ngắn ngủn trong nửa giờ đã leo lên hot search, mấy chục nghìn người @ official weibo yêu cầu xem buổi biểu diễn của Lâm Lạc Tang biểu một chút, bằng không đêm nay sẽ ôm ấp tiếc nuối đi vào giấc ngủ.
Ê-kíp chương trình đã mở một cuộc họp ngắn, cảm thấy cũng được, vì thế sau khi khách mời cuối cùng biểu diễn xong thì online sân khấu biểu diễn của Lâm Lạc Tang.
Thật ra ngay từ đầu, phần lớn mọi người là xem náo nhiệt, cũng đền bù một chút khuyết điểm, không ai nghĩ rằng họ có thể xem một sân khấu tổng duyệt sánh ngang với một sân khấu trực tiếp, cảm thấy có là được, còn muốn xe đạp gì nữa(*) …
(*)还要什么自行车呢: là lời thông dụng trên mạng, hình dung còn ý nghĩ xấu gì đấy. Nhiều lần lặp lại lời này có ý nhắc nhở, ám chỉ đồng mưu.
Kết quả click mở diễn tập thì thấy.
Bầu trời quả thực không rớt xe đạp xuống, rớt là ô tô, hơn nữa vẫn là Lamborghini lăn bánh.
Sự tinh tế trong khâu tập dượt của Lâm Lạc Tang đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Nếu không phải không có “Phát sóng trực tiếp” ở góc trên bên trái, nói là biểu diễn tại trường quay cũng tuyệt đối không ngoa.
Quản lý biểu cảm điểm tuyệt đối, nhịp điệu bài hát điểm tuyệt đối, năng lực biểu hiện trên sân khấu điểm tuyệt đối, ngón giọng điểm tuyệt đối.
Phần trình bày sân khấu gây tò mò, dù sao cũng chưa có ai từng thấy dùng sân khấu diễn tập tham gia trận chung kết, hơn nữa ca khúc quả thật rất hay, như vậy ra khỏi vòng cũng không phải việc gì khó.
Nhưng thời gian bình chọn cho trận chung kết ngắn ngủn. Dù đã ra khỏi vòng bình chọn, không bắt kịp thời gian bình chọn thì vẫn như cũ không lấy được giải thưởng.
Nhưng Lâm Lạc Tang tuyệt đối không phải người thường, mức độ quốc dân và sức lan toả của cô không thể khinh thường, 《 Con thú bị vây giữ 》 chỉ trong vòng hai mươi phút đã hoàn thành hơn mười ngàn lượt share, phòng phát sóng trực tiếp cũng toàn thảo luận.
Người biểu diễn nhiệt tình với sân khấu khiến người xem có thể trực tiếp cảm nhận được, hơn nữa 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 vẫn luôn không có thói quen đóng kênh bình chọn của các khách mời khác.
Vì thế ba phút trước khi kênh bình chọn bị đóng, cô đã trở mình vượt từ thứ năm lên thứ nhất. Cũng vào một phút cuối cùng, hơn 10 triệu lượt bình chọn rõ ràng cùng một cái tên.
Không quá lời khi nói rằng đó là kỳ tích có một không hai trong chương trình tạp kỹ.
Ngôi vị quán quân của cô không chỉ có danh xứng với thực mà thậm chí còn tràn ngập sắc thái truyền kỳ.
Kịch bản show tạp kỹ cũng không dám chỉnh sửa như vậy, cô không chỉ làm mà còn làm được tốt như vậy, top 5 hot search đều toàn là cô cũng chẳng có gì lạ.
Rất nhiều người đều đang chia sẻ đoạn ngắn liên quan:
【 Mọi người hoàn toàn không biết hôm nay tôi ở trường quay trận chung kết, tất cả khách mời biểu diễn xong thì MC lên sân khấu. Trước đó MC nói kênh bình chọn sẽ mở lập tức, bỗng nhiên không có ai nghe anh ấy nói, tất cả mọi người cầm lấy điện thoại xem sân khấu tập luyện của Lâm Lạc Tang, gọi là đều một nhịp à nha. Thật sự, không nói ngoa chút nào, từ chỗ ngồi của tôi nhìn xuống, mỗi người! Đều! Đang! Xem! Càng quan trọng hơn là quả thật rất đẹp, quán quân ẻm gánh nổi!! 】
【 Tui cảm thấy vẫn nhờ vào sự cần mẫn của Lâm Lạc Tang, tập luyện và chính thức lên sân khấu nghiêm túc y chang nhau nên khán giả mới có thể thông qua tập luyện cũng nhìn thấy hiệu quả tốt như vậy, phàm là tập luyện có lệ một chút cũng sẽ không giành được quán quân đâu. 】
【 Fan đêm nay cũng giống như đang nằm mơ á, cảm giác idol của mình hôm nay đã tạo nên kỳ tích sẽ được ghi vào sử sách ha ha ha ha, lui một nghìn bước mà nói cho dù là kịch bản, sức lan tỏa và cảm giác khẩn trương này, ngoại trừ Lâm Lạc Tang thì không ai có thể hoàn thành, không nói khoác đâu nhá. 】
【 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy có lẽ là người giành chiến thắng lớn nhất, không xài bao nhiêu tiền còn lên nhiều hot search như vậy, tôi mà là ê-kíp chương trình thì tôi cũng vui sướng tới mức lên trời luôn. 】
【 Lâm Lạc Tang con át chủ bài chương trình tạp kỹ không phản bác được, ê-kíp chương trình khác phỏng chừng vừa đỏ mắt hâm mộ, vừa ngo ngoe rục rịch muốn mời ẻm tham gia chương trình của mình. Đêm nay thoáng qua một cái, ê-kíp của Lâm Lạc Tang sẽ nhận được lời mời cao hơn trước gấp mấy lần. Lực ảnh hưởng này thật sự tuyệt vời ông mặt trời, không phải thổi phồng đâu ha. 】
Lâm Lạc Tang nhìn chằm chằm hot search một hồi, lúc này mới nói: “Nếu không phải vừa rồi đang ngủ thì em cũng cảm thấy đây là thủ đoạn marketing trong cái rủi có cái may(*) của công ty.”
(*)险中求胜: hiểm trung cầu thắng
“Đáng tiếc không phải.” Bùi Hàn Chu nói.
Lâm Lạc Tang nhìn anh trong chốc lát, cũng cười.
“Đúng vậy, đáng tiếc không phải.”
Vinh quang là có thật và thuộc về một mình cô.
Cô nhìn chiếc cúp nặng trĩu trong tay mình, rất nặng, không giống như kết thúc mà càng như là một sự khởi đầu nào đó.
Nhắc nhở cô phải gánh vác trách nhiệm, nhắc nhở cô không thể dễ dàng kiêu ngạo tự mãn, nhắc nhở cô……
Vẫn còn một chặng đường dài phía trước, đường dài lại gian nan, phải vĩnh viễn nhớ rõ nơi ban đầu mình muốn đến.
Cũng như là đang nói với cô.
Cô còn rất nhiều ước mơ, nhất định có thể tới kịp thực hiện từng cái.
Cô lại cảm thán một câu, anh chỉ ngồi ở mép giường nhưng không trả lời cô. Lâm Lạc Tang thấy anh đã mang tai nghe, nhìn chằm chằm điện thoại nên không khỏi thò lại gần nhìn.
Bùi Hàn Chu dạo hot search đơn giản là bởi vì nhìn thấy cô đang xem, nhưng mà nhấn vào chưa xem được hai cái thì đã phát hiện được video diễn tập của cô.
Bất luận là fan hay là người qua đường đều đang tâng bốc cái sân khấu thần tiên này, anh có mấy phần khá tò mò nên nhấn vào xem.
Bài hát này của cô mang tên 《 Con thú bị vây giữ 》.
Sân khấu đặc biệt hợp với cảnh, ban đầu, có hàng rào sắt ngăn giữa cô và máy quay. Cô dường như bị nhốt trong một cái lồng với những sợi dây sắt nặng nề buộc vào mắt cá chân, trói buộc hoạt động phạm vi của cô.
Cô lại không chịu thua, vừa nắm lan can vừa giãy giụa, cánh tay gầy guộc, trong mắt mang theo cứng cỏi nhưng phản nghịch vô vọng:
Làm sao để miêu tả trời đất
Tách thân thể của tôi ra
Máu chảy đầm đìa dưới xiềng xích trói buộc
Còn phải học được xu nịnh và phản nghịch
Một ít bình luận lý giải về chuyên môn cho thấy, trong phần vũ đạo cô hòa vào điệu Tango, vẻ đẹp bên trong không thiếu cảm giác bi tráng, mỗi một lần muốn trốn ra xa đều bị xích sắt đột nhiên kéo trở về.
Anh không hiểu lắm chuyện này, chỉ cảm thấy động tác vũ đạo của cô thật sự rất đẹp mắt, có thể khiến người ta cảm nhận được tuyệt vọng khi bị nhốt và cảm giác đau đớn khi bị kéo nhưng vẫn vô cùng dịu dàng như cũ, sẽ không không gây ra bất kỳ khó chịu nào.
Lần cuối cùng bị xích sắt kéo về, cô cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ việc vùng vẫy. Cô ngồi quay lưng với tầng tầng lớp lớp sương mù không nhìn rõ, ôm chặt mình trong tư thế không có cảm giác an toàn rồi gỡ mặt nạ xuống đặt ở một bên, bất đắc dĩ lại bi thương, giễu cợt nhưng lại đáng buồn:
Tình yêu là một ý định tạm thời
Răng nanh chỉ là mặt nạ
Những con thú bị vây giữ cũng có dịu dàng tinh tế
Cũng khát vọng được ẩn vào trong thân thể
Lao ra khỏi nhà giam, không phải bạn
Kèm theo một câu cuối cùng như có như không âm hít vào, màn ảnh kéo ra cảnh vật ở xa, cô ngã xuống như một con thú bị mắc kẹt từ bỏ chạy thoát, không cam lòng nhưng không thể không nhận mệnh.
Toàn bộ bài hát không dài nhưng dường như diễn tả được rất nhiều điều, dường như đang hình dung cái thế giới vặn vẹo này, ngay cả người yêu cũng như đang múa trong xiềng xích, rồi lại lại giống như một lời châm biếm cuộc đời, vạch trần dưới lớp ngụy trang hung ác nào đó cũng có dịu dàng nhưng không ai sẵn lòng phát hiện.
Anh đang nhìn sóng bình luận làm sao thổi phồng…
【 Lời bài hát này cứa vào tim, không mở tiếng đều cảm thấy đau đớn muốn chết. 】
【 Bài hát rất hay và toàn bộ bài hát rất buồn, nhưng dùng con thù bị nhốt để hình dung không hiểu sao lại mang theo cảm giác. 】
【 Tang Tang là bậc thầy ẩn dụ, mỗi lần ví von tui đều cảm thấy quá thích hợp w sân khấu fan cuộc đời viên mãn, mong chờ sự công bố chính thức sắp tới của 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 2》, Với tư cách là một người cố vấn Tang Tang nhất định có thể mang đến nhiều bất ngờ hơn nữa ww】
【 Nhà sản xuất âm nhạc cố vấn Lâm đã sớm ký hợp đồng!!! 】
Trải nghiệm xem đột nhiên bị gián đoạn, Lâm Lạc Tang tiến đến bên cạnh anh: “Anh nhìn lén sân khấu của em hừm?”
“Không nhìn lén,” Anh đưa điện thoại di động qua, “Anh quang minh chính đại.”
*
Không tham gia thi đấu còn cầm quán quân, Lâm Lạc Tang đương nhiên là bị mọi người gõ phím mãnh liệt.
Ba ngày sau, tiệc ăn mừng của cô được tổ chức.
Cô gần như là vừa vào cửa đã bị mọi người đùa bỡn.
“Ôi chao, quán quân tới rồi?! Mau, Tang Tang, nói một chút cảm giác hai ngày nay của em xem nào!”
“Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Kích thích không?”
“Vòng bạn bè của anh hai đêm trước đã tăng tối đa bởi những sự tích truyền kỳ của em, nơi nơi đang hỏi công ty marketing của em là nhà nào, trình độ quá cao! Anh mới nói công ty marketing là chính em và dân mạng, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Lần này thi đấu tuyệt vời như vậy, Lạc Tang nói cái gì cũng phải uống thêm mấy ly chứ?!”
“Đúng á, cần phải uống nhiều!!”
Ngay cả Hi Mộ đứng ở một bên cũng đi lên trước nâng ly chúc mừng cô: “Màn kia thật sự rất đỉnh, chúc mừng.”
“Cậu cũng rất giỏi à nha,” Lâm Lạc Tang nhỏ giọng nói, “Hạng nhì, tớ thấy được.”
“Màu bạc nào có giỏi như màu vàng, huống chi cậu cũng chưa lên sân khấu. Lần này thỉ tớ tâm phục khẩu phục, 《 Con thú bị vây giữ 》 tớ nghe đi nghe lại ba ngày.”
Tiếng ly rượu vang leng keng.
……
Lâm Lạc Tang cuối cùng bị rót đến đi không nổi mới được mọi người buông tha.
Trước khi đi cô đỡ bồn rửa tay ủ rượu thật lâu nhưng không nhổ ra.
“Lần này chị thật sự uống quá nhiều rồi,” Tiểu Noãn khiêng cô lảo đảo, “Trước kia Tang Tang sao có thể uống thành như vậy!”
“Vui vẻ đó, loại việc trọng đại này bao nhiêu năm mới có một lần, con bé thân là nhân vật tiêu điểm, không uống quá nhiều mới không bình thường.” Nhạc Huy nói, “Mau đi thôi, cho người ta đưa về nhà, bằng không Bùi Hàn Chu sẽ mắng đó.”
Tiểu Noãn sửng sốt: “Về nhà nào cơ?”
“Em nói xem! Lúc ấy sinh bệnh Bùi Hàn Chu đều ở bên giường em nói coi về nhà nào, em rốt cuộc là vật cản hay là chất xúc tác trên đường tình duyên của Tang Tang hả?”
Tiểu Noãn: “Xin lỗi ạ, em nghĩ lại.”
Lúc Lâm Lạc Tang bị đưa trở về, Bùi Hàn Chu còn chưa về.
Nhạc Huy đặt cô ngồi trên ghế sô pha: “Vậy chúng ta đi hả?”
“Chờ lát,” Lâm Lạc Tang trợn mắt, “Giúp em lấy máy tính lại đây, em phải soạn nhạc.”
Nhạc Huy: “…………”
“Em điên rồi hả? Uống say soạn nhạc cái gì?”
“Uống say cũng có thể viết nhạc mà,” Lâm Lạc Tang loạng chà loạng choạng thừa nhận thuộc tính con ma men, “Anh xem thường Lâm Lạc Tang em hay là xem thường Lý Bạch?”
Nhạc Huy:?
“Đến đây, tiểu nhân sẽ lấy đến cho ngài ạ.”
Sau khi lấy được máy tính, Lâm Lạc Tang lặng lẽ viết giai điệu, Nhạc Huy thấy cô có thể ở một mình nên rời đi trước với Tiểu Noãn.
Viết xong một hồi, cô ghi lại một đoạn gửi cho Nhạc Huy, chứng cứ có sức thuyết phục: 【 Anh nghe một chút đi nè, mới vừa viết, nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ Lý Bạch. 】
Nhạc Huy vừa nghe, hình như đúng là có chuyện này.
【 Trâu quá, uống say còn có thể viết nhạc, ngài chính là Lý Bạch tái thế, Lý Bạch đương đại. 】
Nhưng ít nhiều là con ma men, cô viết một hồi là quên bản thân có máy tính, tựa vào trên sô pha nghỉ ngơi, một đoạn giai điệu hiện lên trong đầu nên mở bản ghi nhớ giọng nói và ngâm nga nó, sau đó đưa điện thoại di động úp ngược trên mặt bàn rồi bắt đầu ngủ.
Bùi Hàn Chu vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Biết cô sẽ uống, không ngờ sẽ uống nhiều như vậy, hơn nữa trên du thuyền cô uống rượu tới mức thần trí không rõ thậm chí còn có đoạn phòng tắm play với anh cho nên đêm nay anh thật ra hơi lo lắng.
Anh bước qua và hỏi: “Uống lên bao nhiêu?”
“Rất nhiều,” cô mê mê hoặc hoặc, vừa luyện thanh vừa đáp, “Quá nhiều, em cảm thấy em bây giờ là cái thùng rượu, khi nhổ tóc xuống là có thể chảy Whiskey ra bên ngoài.”
Bùi Hàn Chu: “…………”
Trong lúc nhất thời anh không rõ ràng lắm, cuối cùng cô tỉnh hay là say.
“Em không buồn ngủ à?” Anh nói, “Muốn đi ngủ hay không?”
Cô ồ một tiếng: “Được, anh đưa em về.”
Bùi Hàn Chu nhíu mày: “Anh còn có thể đưa em đi đâu?”
“Đây không phải là nhà anh sao,” con ma men híp mắt, cố gắng nhìn rõ anh, “Đưa em về nhà em.”
“Không phải chúng ta ly hôn rồi sao.”
“……”
“Ký ức của em có phải bị rối loạn hay không?” Bùi Hàn Chu cố gắng giảng đạo lý với cô, “Chúng ta……”
Nói tới đây, anh bỗng dưng thay đổi ý nghĩ, thấy cô không hề phòng bị nhắm hai mắt không quên luyện giọng rồi cụp mắt hỏi: “Vì sao cảm thấy chúng ta ly hôn?”
Cô suy xét trong chốc lát rồi nói: “Là……nhất định phải ly hôn á.”
“Bởi vì em thích anh,” Lâm Lạc Tang nghiêm túc nhìn anh, “Nhưng anh cũng sẽ không thích em.”
“Cho nên em phải……”
Bùi Hàn Chu nhíu mày.
?
??
???
…… Cô nói cái gì?
Cô còn đang nói dong nói dài: “Em cũng không thể tự chuốc nhục nhã ở bên anh, nói vậy, em sẽ càng muốn nhiều hơn nữa, tất nhiên sẽ cảm thấy anh ngày càng cho ít đi, vậy nếu anh không thích…”
Không nói chuyện, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, môi bị người ta lấp lại.
Xúc cảm mềm ấm truyền đến, hơi thở của anh gần trong gang tấc phả lên gò má của cô.
Lâm Lạc Tang ngẩn người một giây, chợt đẩy anh ra: “Em còn chưa nói dứt lời, anh đừng quấy rầy em!”
“Nếu anh không thích…”
Lần này lại chưa nói xong, đôi môi ấm áp của anh lại đè ép lên, lấp kín âm thanh phát ra từ cô.
Con ma men tức giận lui về phía sau vài giây, thề sống thề chết bảo vệ quyền lên tiếng của mình: “…… Anh còn không cho phép em nói chuyện hả?!”
“Không cho phép.”
Con ma men:?
Bùi Hàn Chu chống tay bên cạnh cô, nói với giọng khàn khàn…
“Anh không thích em nói lời này, sau này không được nói nữa.”
Danh sách chương