Editor: Mứt Chanh

Sau khi cô nói xong, Bùi Hàn Chu rơi vào im lặng.

Tuy anh duy trì động tác đọc sách nhưng khóe miệng mím chặt đã thể hiện sự im lặng của người đàn ông.

Ngay khi Lâm Lạc Tang định bịt kín chăn làm bộ không có việc gì xảy ra thì cuối cùng Bùi Hàn Chu cũng đã mở miệng: "Em nói đúng."

Đôi mắt của Lâm Lạc Tang như được thắp sáng, cảm thấy đây mới là phương hướng phát triển chính xác: "Vậy hả, tôi......"

"Mọi việc đều nói theo nhân quả tuần hoàn," người đàn ông thảnh thơi bình tĩnh lật qua một trang, "Em chính là quả báo của tôi."

Còn chưa kịp kiêu ngạo thì cô đã đọc được từ trong giọng điệu của anh, đây ắt hẳn không phải lời gì hay.

Cô ngẩng cái đầu cứng cỏi và thông minh của mình: "Sao tôi lại thành quả báo của anh?"

Không chỉ là quả báo mà còn là quả báo của kiếp này, là cái loại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể chặn anh đến một câu cũng nói không nên lời.

"Ngủ đi," anh ấn cái đầu nhỏ của cô xuống, dường như có lòng tốt mà dém chăn cho cô, "Trong mơ cái gì cũng có."

"......"

Ngày hôm sau thức dậy, quả nhiên cô phát hiện Bùi Hàn Chu không ở bên cạnh, nơi nằm xuống cũng không có chút ấm áp nào, xem ra là đã sớm đi rồi.

Sau khi hít thở sâu vài lần, cô gửi tin nhắn cho Thịnh Thiên Dạ: 【 Người đàn ông Bùi Hàn Chu quá tuyệt. 】

Hai giờ sau Thịnh Thiên Dạ mới lấy được điện thoại sau khi quay phim xong để trả lời cô: 【 Làm sao vậy? 】

Cho dù thời gian trôi đi thì sóng gió bên trong vẫn chưa nguôi ngoai chút nào, Lâm Lạc Tang ấn vào màn hình vang lên cộc cộc: 【 Không cần thiết, thật sự không cần thiết. Chỉ là tối hôm qua tớ nhất thời thần kinh phân liệt mời anh ta dạy tớ bơi, kết quả anh ta bảo tớ nằm mơ đi, nằm mơ tớ còn cần anh ta nhắc nhở chắc? Mười tuổi tớ đã rối rắm vào Thanh Hoa hay là Bắc Đại, mười lăm tuổi sợ bản thân phải đi học nên không thể đi lãnh giải Grammy, còn cảm thấy rằng bài hát đầu tiên được hoàn thành trong vựa ve chai là một tác phẩm đồ sộ kinh thế có thể làm rung chuyển toàn bộ nền âm nhạc Trung Quốc. 】

Thịnh Thiên Dạ: 【? 】

【 Hơn nữa như thể sợ tớ tiếp tục dây dưa với anh ta nên sáng sớm hôm nay đã rời đi. 】

Tin nhắn văn bản không thể tiếp tục biểu đạt tâm trạng nữa, Lâm Lạc Tang khó khăn mà gọi điện thoại: "Đọc vạn quyển sách không bằng hành ngàn dặm đường, anh ta đọc nhiều như vậy cũng chả vào đầu còn không bằng dạy Lâm Lạc Tang bơi hai mươi cái qua lại. Tớ cảm thấy chồng tớ có thể dịu dàng thực sự là sự ảo tưởng lớn nhất trong cuộc đời tớ, làm sao lại có một người đàn ông như vậy..."

Nói đến chỗ trào dâng cô giơ sách chỉ ra phía cửa thì phát hiện nam chính trong miệng mình giờ phút này nghiêm chỉnh đứng ở cuối ngón tay cô chỉ

Lâm Lạc Tang cho rằng ý nghĩ của mình quá mạnh mới dẫn tới sinh ra ảo giác, mãi đến khi anh đóng cửa lại, giơ tay vứt thứ gì đó về phía cô.

Cô theo bản năng nhận lấy: "Đây là cái gì?"

"Áo tắm," ánh mắt anh nhìn đi nhìn lại ở bộ đồ ngủ của cô, "Nếu em muốn mặc áo ngủ để bơi cũng được."

"Anh dạy tôi sao, vậy vì sao sáng sớm lại rời đi?"

"Làm xong mọi việc trước, nếu không sẽ không có thời gian," anh xoay đồng hồ, "Em nhanh lên, tôi chỉ có thể ở với em đến 5 giờ."

Sự đảo ngược đến quá nhanh và cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Nỗi thẹn này vẫn luôn cuốn lấy cô, khiến cô không kịp suy nghĩ nhiều đã đi theo Bùi Hàn Chu đến cạnh bể bơi. Ánh nắng đang lên, người đàn ông giơ tay cởi áo ra.

Quay đầu lại nhìn cô, Bùi Hàn Chu dừng vài giây: "Ngoại trừ chờ tôi giúp em thay quần áo thì tôi không tìm thấy bất luận lý do gì mà em đứng ở chỗ này."

Lúc cô phản ứng lại cô lập tức che kín ngực, lý trí cũng đã nhanh chóng đáp lại: "Anh nằm mơ."

Vốn dĩ Bùi Hàn Chu cũng không có quyết định này: "......"

Lúc thay quần áo cô mới nhớ tới điện thoại của mình, mở điện thoại lên thì phát hiện bên kia đã cúp máy. Thịnh Thiên Dạ chỉ để lại biểu tượng hận thù trong khung tin nhắn: 【 Show ân ái biss. 】

...... Cô không có á? Rốt cuộc cũng thay xong áo tắm, cô thử vào nước.

Khi còn nhỏ cô đã từng được đưa tới bể bơi, kết quả không ai trông giữ thiếu chút nữa sặc nước cho nên thật ra có bóng ma với nước, ít nhiều cũng hơi sợ hãi lại lần nữa xảy ra tình huống như vậy.

Bùi Hàn Chu đứng dựa vào vách tường, thấy cô sau khi xuống nước cứ nắm chặt lấy thang cuốn một bước cũng không rời thì ôm cánh tay hỏi: "Em đang tu luyện chân kinh gì à?"

"Tim tôi đập thật nhanh, không tin anh sờ đi." Tự mình giải thích xong lại ý thức được không đúng, cô cúi đầu nhìn vị trí mập mờ của trái tim mình, "À, không cần."

......

Người đàn ông hai ba bước đến gần, nắm lấy cổ tay cô và đưa cô vào giữa. Lâm Lạc Tang vừa nhảy vừa đạp mạnh vào nước, bắt đầu luyện nín thở.

Sau khi hít một hơi dưỡng khí, ồn ào bên tai lập tức quy về tĩnh lặng, thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng nước ùm ùm bên tai, lâm vào khoảng không của sự bất an.

Cô bỗng chốc đứng dậy, nước chảy dọc theo gò má, trái tim như là muốn nhảy ra, mùi nước sát trùng xộc đầy xoang mũi.

Giọng nói quen thuộc kéo cô về thực tại: "Lâm Lạc Tang."

"Hả?" Cô chậm rãi mở mắt, còn nghĩ mà sợ.

Giọng anh quá nặng nề như thể bị cát đá mài qua: "Đừng nắm lấy quần tôi."

"Hả? Ồ...... Được."

Cô thẹn đỏ mắt hết sức mà buông tay, rõ ràng nước hồ lạnh lẽo lại cảm thấy tính cả đầu ngón tay đến đỉnh đầu đều muốn bị đốt cháy.

Cũng may là Bùi Hàn Chu biết cô vô ý thức, không tiếp tục đề tài này nữa, chờ cô điều chỉnh lại hơi thở và xuống nước lần nữa.

Một lần hai lần ba lần, cuối cùng cô cũng vượt qua được một chút sợ hãi, bởi vì ca sĩ thường xuyên luyện hơi nên lượng khí không tồi, thời gian cô nín thở cũng rất khả quan.

Học xong nín thở, kế tiếp chính là bơi.

Bùi Hàn Chu dùng động tác tiêu chuẩn làm mẫu cho cô một lần, sau đó đặt cô ở bên cạnh hồ: "Nằm sấp chỗ này luyện duỗi chân."

Nửa người trên của cô bám vào thành bể bơi, nửa người dưới còn đang ở trong nước luyện tập tư thế. Vừa mới bắt đầu thường xuyên mắc lỗi, anh chỉ phải giúp cô tách ra một chút, luyện cả buổi cuối cùng cũng có biến hóa. Anh ngồi dậy, phát hiện có điều gì đó không ổn ở cô.

Hầu như từ cổ đến má đều ửng đỏ..

Không nhìn phản ứng của cô còn không nhớ ra được bản thân đã làm gì, sau khi nhớ lại anh cũng hơi buồn cười, vì thế thật sự cười ná thở không ngại bên trong xen lẫn chút giễu cợt: "Em cự nự cái cái gì, có chỗ nào mà tôi chưa chạm qua?"

"Được rồi!"

Cô vùi vào cánh tay, hờn dỗi như con cá nóc: "Tôi biết anh có thể nói chuyện nhưng ngẫu nhiên có thể ít nói một chút hay không hả."

"Anh cứ giả vờ như tôi bị mặt trời phơi chín đi, không được sao."

Gánh vác sỉ nhục quả nhiên học được tương đối nhanh, cô nhanh chóng vào nước lần thứ hai, bắt đầu nếm thử khoảng cách đường bơi ngắn.

Hai lần trước đều rất tốt, lần thứ ba cô thử vào chỗ càng sâu hơn, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh từng chết chìm ở khu nước sâu, trong lòng bỗng nhiên rối loạn, đột ngột sặc ngụm nước.

Hai tay bắt đầu thử vùng vẫy tự cứu lấy mình, cô há mồm muốn nói chuyện lại bị sặc kịch liệt hơn, cảm giác hít thở không thông bao phủ trong một chớp mắt, có người vớt cô lên từ trong nước.

Tốc độ bị phát hiện nhanh hơn trước kia.

Cánh tay của Bùi Hàn Chu rất có lực, đó là chỗ dựa vững chắc nhất mà cô từng cảm nhận được. Cô ho mạnh cho đến khi thở gấp mới được người thả xuống dưới.

Cô vẫn còn đắm chìm trong cảm giác ác mộng kinh hoàng cho đến khi một cái khăn tắm trùm kín cả đầu cô.

Lâm Lạc Tang rốt cuộc cũng tạm dừng suy nghĩ ngắn ngủi, lại kéo khăn tắm quấn lấy mình, lúc này mới đi nhìn người đàn ông mặc áo choàng tắm: "Vừa rồi, rất nguy hiểm đúng không?"

"Ừm," động tác của anh lưu loát, "Chậm một chút nữa là em có thể tự đứng lên rồi."

"......"

///

Chương trình học bơi đến đây đã kết thúc, 5 giờ anh đúng giờ rời đi.

Trước khi đi anh nhớ tới cái gì đó mà hơi ra vẻ cân nhắc: "Trước đó điện thoại của em..."

Cô gọi điện thoại cho Thịnh Thiên Dạ anh thật sự nghe thấy sao?

Huyệt Thái Dương của cô run lên: "Làm sao vậy?"

Bùi Hàn Chu bình tĩnh cài cúc cuối cùng rồi nói với vẻ thong dong: "Cái dạng đàn ông gì, nói xem."

À, lúc ấy lời kết của cô có vẻ là "làm sao lại có một người đàn ông như vậy", đáng tiếc chưa kịp nói xong.

Cô muốn làm một nữ minh tinh chính nghĩa, cô xưa nay không sợ cường quyền cũng quyết sẽ không cúi đầu, đương nhiên là có cái gì nói cái đó.

"...... Người chồng tốt dịu dàng thân thiện săn sóc tỉ mỉ nhìn rõ lòng người lễ phép ga lăng nhị thập tứ hiếu, lần sau tôi sẽ xin cho anh mười nhân vật lớn làm rung động Trung Quốc."

Nhưng lời nói dối có đôi khi cũng phải nói, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Anh không nghĩ tới cô có thể làm được đến nông nỗi này, nện bước dưới chân thiếu chút nữa lung lay một nhịp, khóe môi nhếch lên tí khó có thể phát hiện.

Bùi Hàn Chu đi rồi, cô bắt đầu tiến hành chuyện chính, bắt đầu viết lời bài hát.

Ca từ của bài hát này cô viết năm sáu phiên bản, có bản là hoàn toàn phế đi nhưng có phiên bản còn có thể tham khảo một phần.

Cô tương đối thích dùng giấy bút ghi lại lời bài hát, bắt đầu viết và sửa chữa trong khi cắn bút, cứ như vậy viết đến 7 giờ thì anh trở về tắm rửa.

Cô thề Bùi Hàn Chu là người đàn ông yêu sạch sẽ nhất yêu tắm rửa nhất mà mình từng gặp, anh có thể tắm rửa năm lần một ngày vào mùa hè, đó có lẽ là lý do tại sao anh luôn có mùi thơm của gỗ bách.

Sau khi tắm rửa xong anh mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, khi chỉnh lại ống tay áo thì trầm giọng nói: "Đợi lát nữa có bữa tiệc, Thẩm Phiên hy vọng tôi sẽ dẫn theo em."

Thẩm Phiên cũng là một trong những nhà đầu tư của công viên hải dương này, anh ấy chào cô trong buổi biểu diễn ánh sáng và có vẻ thích nghe nhạc nên hai người hàn huyên nhiều thêm hai câu.

Lâm Lạc Tang xoa bụng, nghe anh tiếp tục nói: "Đương nhiên, có đi hay không là tự do của em."

Chẳng qua là anh nhớ tới thuận thế nhắc cô, cô đồng ý hay không đều không liên quan tới anh.

Mặc dù cô không nói chuyện nhưng đã buông bút, đi đến phòng để quần áo để thay giày.

Khoảnh khắc gót chân vừa xỏ vào giày cao gót, giống như là một phân đoạn nào đó bỗng nhiên thông suốt, có cảm hứng gì đấy xông thẳng ra và những ý tưởng tràn ngập trong tích tắc.

"...... Không đi!"

Linh cảm hơi thoáng qua, cô không có thời gian kéo dài nên lập tức chạy vào phòng làm việc. Cô chạy đến một nửa ngại giày vướng bận nên để lại một chiếc giày cao gót duy nhất ở chính giữa sảnh lớn.

Bùi Hàn Chu:......

Sinh thời, thế mà có thể nhìn thấy người yêu công việc hơn cả anh.

Viết là viết một hơi tới nửa đêm, cô viết đến vui sướng tràn trề, viết đến như có thánh nhập, viết như si như say thậm chí không phát hiện Bùi Hàn Chu đã trở lại.

Khi nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra cô hoảng sợ, chưa tỉnh hồn mà nhìn nhìn người đàn ông đang lau tóc: "Sao anh lặng yên không một tiếng động như bóng ma vậy hả?"

"So với tôi," người đàn ông thản nhiên liếc cô một cái, "Vẫn là em càng giống hơn."

Cô nhìn mình trong cặp kính cận, đầu tóc hơi bù xù, bởi vì không kịp chỉnh nhiệt độ điều hòa mà cô đắp một chiếc chăn màu trắng, mái tóc đen xõa một bên vai tựa như quả thật không có tư cách gì để nói anh.

"Không có quỷ nào ăn đĩa nhạc lớn."

Sau khi người chơi CD tự lập luận cho mình thì yên lặng kéo chăn xuống đi tắm rửa.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, người đàn ông tìm máy sấy ở trong ngăn tủ, lúc tìm được một nửa thì dừng một chút, thấy được bàn làm việc có thứ tự của cô.

Cuốn sổ lời bài hát của cô vẫn được trải ra, nét chữ trên đó rất đẹp, một từ có thể liệt kê năm lựa chọn thay thế để xem xét lặp đi lặp lại và một câu có thể được đảo ngược trình tự trước sau ba lần.

Anh đột nhiên nhớ tới trong bữa tối hôm nay Thẩm Phiên tỏ vẻ bản thân là fan hâm mộ của cô, muốn gặp cô cho nên mới nhờ anh dẫn Lâm Lạc Tang đến đây.

Lại nghĩ đến Thẩm Phiên lặp lại nhắc mãi: "Tôi luôn cảm thấy tài hoa và sự cống hiến của cô ấy bị xem nhẹ."

Anh khựng lại một chút và đưa tay lật các trang trước cuốn sổ.

Tràn đầy, thật dày hơn phân nửa chẳng qua là ghi chú của cô trong ba tháng này.

///

Hai ngày sau, hành trình đến công viên hải dương tạm hạ màn, Lâm Lạc Tang dọn về nhà, anh cũng tiếp tục vì công việc mà không biết tung tích.

Tuy rằng anh rời đi không chào hỏi với cô nhưng cũng coi như anh có chút lương tâm, trợ lý trẻ sắp xếp cho cô một căn nhà mới ở thành phố Y, nói là mới mua, có hồ bơi, tiện để ghi hình show.

Lâm Lạc Tang đi kiểm tra và nhận nhà mới, mới vừa vào cửa một giây thôi thì giây tiếp theo đã nhận được tin nhắn của Thịnh Thiên Dạ: 【 biệt thự x1√】

Lâm Lạc Tang: 【 Làm sao mà cậu biết được? 】

【 Xem tin đồn, loại đề tài Bùi Hàn Chu mua nhà mới cho bà xã này bọn họ sẽ không đưa tin sao? 】

Cô còn khá tò mò: 【 Tin tức viết như thế nào? 】

Thịnh Thiên Dạ từ chối không chụp màn hình: 【 Đừng xem, không có lời gì hay, chính là nói sau khi có ba đêm thiên đường với cậu thì lấy nhà tống cổ cậu gì đó. 】

Cô biết thực tế sẽ càng khó nghe hơn cái này, dù sao thì số lượng tin tức tiêu cực cũng nhiều hơn, tuy không phải sự thật nhưng cuộc hôn nhân chớp nhoáng giữa cô và Bùi Hàn Chu không hề có chút tình cảm nào, càng không giả vờ cho người ngoài nhìn.

【 Cho nên á 】 Lâm Lạc Tang cảm khái, 【 Lần trước cậu nói không đúng, tớ thật sự không có show ân ái, bởi vì chúng tớ không có ân ái. 】

Ngẫm nghĩ lại nói: 【 Nếu chúng tớ có tình yêu, vậy cũng chỉ có thể xem như gặp dịp thì chơi......】

Hai chữ "Plastic" mới vừa gõ ra, còn chưa kịp gõ xong thì điện thoại lại đinh một tiếng nhắc nhở, thông báo đẩy cho thấy có tin nhắn văn bản mới.

Là thông báo từ ngân hàng.

Để thực hiện lời hứa mua thời gian bơi lội của anh, sáng nay cô đã chuyển toàn bộ số dư trong thẻ cho Bùi Hàn Chu nhưng không nghĩ tới giờ phút này lại nhận được lời nhắc chuyển tiền.

Anh không chỉ trả lại nguyên vẹn số tiền mà cô đã chuyển mà thậm chí còn bù thêm số lẻ, cho cô được hoàn chỉnh.

...... Kiếm lời?

Đợi 500 năm Thịnh Thiên Dạ thúc giục: 【 Tình yêu gì hửm? 】

Lâm Lạc Tang từ từ xóa bỏ hai chữ "Plastic" rồi mỉm cười gõ vào: 【 Tình yêu thần tiên. 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện