Đúng chín giờ.

Lăng Yên dùng xong bữa sáng và chuẩn bị ra ngoài.

Về chuyện Lăng Thành Châu bị hại trong tù có một chút manh mối, cô phải đích thân mình đi xem.

Cô mang túi và đang ngồi xổm trên thềm để đi giày.

"Em muốn đi đâu?"
Giọng nói quen thuộc ẩn chứa sự tức giận phía trên đầu cô.

Bàn tay đang xỏ giày của Lăng Yên khựng lại.

Cô ngẩng đầu lên, bốn con mắt nhìn vào nhau: "Sao anh lại quay vẽ?"
Tính ra, Kiều Vân Mặc đã rất lâu không trở về.

Trước đây vẫn hay gọi điện thoại cho cô, từ khi xuất hiện bài đăng đó, anh ta không có động thái gì.

Đó chỉ là một câu hỏi trong tiêm thức, ai biết lại chạm vào tổ ong.

Cánh tay dài khua qua trước mắt cô, giây tiếp theo chiếc túi trên vai Lăng Yên bị giật và ném thẳng vào phòng khách.

Chiếc túi nằm trên sàn đá hoa, những đồ vật nhỏ va chạm vào nhau tạo thành âm thanh chói tai.


Lăng Yên ngay lập tức nổi giận: "Anh làm trò điên rồ gì vậy!"
Cô không thèm quan tâm đ ến cái túi nữa và đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Chưa bước nổi một bước, cô đã bị hai bàn tay cứng như sắt tóm lại.

Đang lúc trời đất quay cuồng, Kiều Vân Mặc bế cô lên vai anh.

"Anh bỏ tôi ra"
Cô vùng vẫy tay đấm chân đá nhưng người bế cô không nhúc nhích tí nào.

Kiều Vân Mặc không bế cô trên vai mình lâu, đi được vài bước cô bị anh ta thả xuống.

Đương nhiên, cô vẫn không được tự do.

Lăng Yên có thể cảm thấy rõ ràng khuôn mặt mình giận đến nóng lên: "Kiều Vân Mặc, anh muốn bạo hành tôi à?"
Cô đấm vào anh không chút thương tiếc, không bình Tĩnh, không dây dưa, cô hoàn toàn không suy nghĩ gì.

Thế mà lúc cô chạm vào ánh mắt của anh, cô sững người ra.

Nỗi đau cùng cực ấy sao lại xuất hiện trong đôi mắt này? "Em, đã có một đứa con! "
Như một gáo nước lạnh dội vào đầu Lăng Yên.


"Sao anh biết! "
Bí mật cô muốn giữ, cuối cùng cũng không giữ nổi sao? Lần này, anh ta vẫn muốn mưu sát lần thứ ba ư? Không, tuyệt đối không được! "Anh đừng hòng, đừng hòng đụng đến con bé!"
Cô gâm gừ hét lên.

Đôi mắt của Kiều Vân Mặc hình như đỏ lên: "Em bảo vệ cho con của em và Tỉnh Khiết Chi à?"
Tỉnh Khiết Chi? Lãng Yên giật mình nhìn anh.

Thì ra, anh ta cho rằng Tiểu Văn Văn là con của mình với Tỉnh Kiết Chi sao? Phản ứng của cô lọt vào mắt của Kiều Vân Mặc, nó trở thành mặc định.

Sự việc của Lăng Thành Châu là do anh ta làm sai, anh hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với Ôn Như Nam, hàng ngày vẫn sống trong sự hối hận.

Đối với cô, anh ta làm quá nhiều việc sai trái, anh ta sợ hãi, sợ mãi mãi cũng không níu kéo được cô.

Nhưng mà trong lòng vẫn ôm một tia cầu may.

Anh ta đang đánh cược vào tình yêu cô dành cho mình.

Đến tận khi tin nhắn kia xuất hiện trong điện thoại của anh.

Ba năm, anh luôn cho rằng cô sẽ không vứt bỏ quá khứ được, làm sao ngờ được, cô lại chấp nhận người đàn ông khác, thậm chí sinh cho người đàn ông kia một đứa con gái.

Sự thật sao lại tàn nhẫn với anh như vậy.

"Em đừng quên, em vẫn là vợ của Kiều Vân Mặc tôi!"
Anh vùng vẫy như một con thú dữ.

Trước mặt anh, Lăng Yên bình tĩnh đến lạ thường: "Kiều Vân Mặc, người mau quên, từ trước đến giờ đâu phải là tôi"
Cô chỉ vào bụng mình và nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông: "Chính ở đây đã không chỉ một lần mang giọt máu của anh.

Là anh với Ôn Như Nam lần này đến lần khác gi3t chết chúng, lần này tôi tuyệt đối không để anh động đến một sợi lông nào của con tôi đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện