Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Dú



Lúc đó, Giản Tùy Anh không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào nữa. Sau cơn giật mình ngắn ngủi là sự chết lặng dần dà lạnh căm. Đầu hắn đã ngẫm lại vụ này một lượt, trước khi bọn họ mở lời đã đoán được đại khái rồi. Thật ra ngay từ lúc đầu, Giản Tùy Lâm đã tiến cử dự án này cho hắn, chẳng qua đó đã là chuyện của một năm về trước, mà Dương tổng lại là bạn của hắn, trong mắt hắn thì Giản Tùy Lâm chỉ vừa khéo chiếm được một tin tức kinh doanh không tệ mà thôi, mà kể ra thì ngày nào hắn cũng nhận được tình báo kinh doanh từ người khác, trong số một trăm cái thì có chăng chỉ một số tin có thể khiến hắn phải suy ngẫm thêm mấy bận, chứ muốn dấy hứng thú để đi điều tra thì tỷ lệ đó quá nhỏ, cho nên đến tận giờ hắn vẫn không tin, rằng Giản Tùy Lâm sẽ đào hố cho hắn từ khướt, dẫu cho lúc ấy cậu ta có tâm tư này, cũng chỉ là gặp vận may mà thôi.

Hắn nhìn Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc,trông người này trẻ trung và xinh trai hơn người kia, nhưng ai nấy đều khiến hắn thất vọng và đau khổ hơn cả, thì ra cơn rùng mình xộc từ lòng bàn chân lên đến trái tim, gọi là nản lòng thoái chí.

Ngay cả cái hứng nhổm dậy đánh người hắn cũng chẳng có, lòng ngập trong cảm giác vô lực, hắn ngồi bình tĩnh trên sofa, nhìn thẳng vào những người tại hiện trường. Có lẽ đã chịu quá nhiều nỗi nhục nhã và đả kích, Giản Tùy Anh đã chẳng còn dễ dàng động tay động chân đến vậy nữa, hoặc là, khi gặp thất bại, hắn chỉ có thể dựa vào vẻ bình tĩnh ngụy tạo để tận sức giữ thể diện cho bản thân.

Dưới cái nhìn chòng chọc sâu không thấy đáy của Giản Tùy Anh, Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc đều gắng vờ bình tĩnh, chuyện ra đến nông nỗi này đã không còn đường quay đầu nữa, hoặc là lật đổ Giản Tùy Anh, hoặc là bị hắn giẫm nát như bươm.

Giản Tùy Anh rút một điếu thuốc ra châm lửa, đôi mắt hắn nhìn bao người tại hiện trường xuyên qua làn khói lượn lờ, sau đó rơi xuống người Giản Tùy Lâm lần nữa, "Có rắm thì phọt ngay đi."

Sắc mặt Lý Ngọc khẽ thay đổi, chỉ duy việc Giản Tùy Anh không nhìn cậu nhiều thêm một cái, đã khiến cơn tức khuấy đảo lồng ngực cậu.

Giản Tùy Lâm mím môi, ngồi thẳng dậy. Cậu ta nhìn hai người bên công ty Tứ Xuyên với ý ra lệnh, hai người đó ngầm hiểu lần lượt ra khỏi cửa.

Lý Ngọc bỗng cảm thấy mình không chịu được tình cảnh này. Cậu sợ tiếp đó Giản Tùy Anh sẽ nhìn cậu với vẻ hận thù, vừa nghĩ đến chuyện Giản Tùy Anh sẽ lại nói gì hay làm gì đó, cậu đã nảy sinh dục vọng muốn phong bế bản thân.

Cậu đã chẳng thể quay đầu lại nữa rồi...

Cậu bỗng đứng bật dậy, trầm giọng nói: "Tớ cũng ra ngoài đây."

Nắm tay đặt sau lưng của Giản Tùy Lâm siết chặt lại.

Tức thì trong ghế lô lớn chỉ còn lại anh em nhà họ Giản.

Cậu ta đẩy tập tài liệu trên bàn trà sang phía Giản Tùy Anh, "Anh à..."

Giản Tùy Anh híp mắt nhìn cậu ta, "Mày còn mặt mũi gọi tao là anh?"

Giản Tùy Lâm nở một nụ cười không rõ ý: "Đúng thật, em cũng chẳng hi vọng anh là anh trai em đâu..." Nếu anh không phải anh trai em... Cậu ta dằn nỗi chua xót đương dấy trong lòng xuống, tự nhủ rằng đã đi đến bước này rồi thì sẽ tuyệt đối không hối hận.

Giản Tùy Anh lấy tập tài liệu lật vài tờ, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, khoản nợ ấy của công ty Dương tổng đã qua tay nhiều lần, bị gói vào cùng với các tài sản bất lương không liên quan khác và bán cho công ty của Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc, hiện tại hai người mới là chủ nợ thật sự của Dương tổng, còn công ty Tứ Xuyên này, chứng tỏ là đang giúp đỡ cả hai với điều kiện tiên quyết là có lợi cùng.

Chuyện làm Giản Tùy Anh lo lắng nhất đã xảy ra, bởi vấn đề trả nợ mà số vốn đã không còn là điểm tranh luận phải hao tốn thời gian nhất nữa, chỉ cần chủ nợ sẵn lòng, họ muốn kì kèo bao lâu thì kì kèo bấy lâu, còn mảnh đất của hắn chỉ đành khó xử đứng giữa mãi không thể chuyển nhượng được, trừ phi họ đã nắm được thứ mình muốn từ chỗ hắn.

Nực cười thay là hắn còn thôi thúc muốn dạy bọn họ một bài học từ mảnh đất ở Bắc Hải kia nữa chứ, kết quả là người ta đã cắn miếng thịt béo bở còn lớn hơn nữa từ bảy đời kia kìa.

Giản Tùy Anh cười lạnh, đoạn nói: "Giản Tùy Lâm, mày trăm phương ngàn kế chịu nhục nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay đã làm tao ngã đau điếng rồi, ngẫm lại thì mày cũng chẳng dễ dàng gì cho cam, khó thay cho mày phải giả ngoan nhiều năm đến thế, nói thẳng đi, mày muốn gì."

Hôm nay hắn thực sự đã nhìn em trai mình với cặp mắt khác xưa.

So với một thằng con trai yếu đuối, chỉ biết vâng dạ, dường như vô hại đó, người đàn ông trước mặt có sự sắc sảo và gan dạ co được dãn được mới giống đứa em trai chảy cùng một dòng máu với hắn. Chẳng qua thằng nhóc ẻo lả trước đây sớm đã làm hắn mất hết hứng thú muốn hại cậu ta, chứ kẻ trước mặt dám cả gan đọ sức chính diện với hắn, hắn tuyệt sẽ không nương tay nửa phần.

Và cả Lý Ngọc nữa...

Giản Tùy Anh hơi khom người, chống cự lại nỗi đau đớn từ trái tim. Hắn có thể cảm nhận được rằng từ sau khi vào cửa, ánh nhìn của Lý Ngọc chưa từng rời khỏi hắn, càng là vậy, hắn càng không thèm liếc mắt đến Lý Ngọc lấy một lần.

Hắn muốn Lý Ngọc hay, giống như chính hắn đã từng nói, trong mắt hắn, Lý Ngọc chẳng là cái thá gì cả.

Nỗi sợ hãi của Giản Tùy Lâm đối với Giản Tùy Anh, đã khắc sâu vào cốt tủy cậu ta từ cái thuở chưa hiểu chuyện, sự sợ hãi này dần dà yếu đi khi bản thân trưởng thành, nhưng mãi sẽ chẳng biến mất. Néu Giản Tùy Anh hất bàn đánh cậu thì cậu vẫn có đề phòng, nhưng dáng vẻ lạnh lùng sừng sững này của Giản Tùy Anh lại khiến cậu nhất thời không biết nên làm gì cả.

Cậu cứ luôn cảm thấy, dù cậu có làm hết tất thảy những chuyện khiến anh trai hận cậu thì có hề chi? Người này đó giờ chưa từng thích cậu. Nhưng khi cậu ý thức được rằng khoảng cách giữa cậu và người ấy càng lúc càng xa hơn, cậu thường thấy thảng thốt.

Giản Tùy Lâm biết mình không thể nói câu dư thừa nào nữa.

Cậu vốn từng ảo tưởng vô số lần, về một ngày nào đó khi cậu có thể nở mày nở mặt trước anh trai, cậu nhất định phải sỉ nhục hắn đến cùng, phải để hắn biết rằng đứa em trai mà nhiều năm nay hắn vẫn luôn ức hiếp, cũng đủ khả năng giẫm bẹp hắn dưới chân.

Thế nhưng giờ đây cậu lại không thốt nổi thành lời, cậu chỉ muốn chấm dứt cuộc đàm phán này ngay lập tức, bởi cái nhìn căm hận đó của Giản Tùy Anh đã xoáy sâu vào cậu khiến cậu không thể hô hấp được nữa.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, chầm chậm dựa vào sofa, hờ hững nói: "Em tin là anh đã hiểu rõ chuyện này đủ tường tận rồi, vậy không phải thừa lời nữa, em muốn một nửa cổ phần của công ty."

Giản Tùy Anh nhìn cậu đầy lạnh lùng, "Một nửa? Mày thật sự tưởng là với cái lợi thế mày đang nắm trong tay, có giá trị bằng một nửa cổ phần công ty tao ư?"

"Lợi thế em nắm trong tay, có thể gây ra lỗ vốn và khoản nợ đến mấy tỉ, công ty này không chỉ là của riêng mình anh, ba và những thân thích khác của anh cũng có cổ phần nhất định, em nghĩ chẳng ai hi vọng phải chứng kiến công ty lâm vào nguy cơ như vậy đâu."

Giản Tùy Anh mắt sáng như đuốc, "Mày cũng biết công ty không phải của một mình tao, thế sao mày qua được cửa của đám thân thích đó được."

Giản Tùy Lâm cười đáp: "Trừ ba ra, những người khác đều là họ hàng của Giản Tùy Anh anh. Nhiều năm qua, bọn họ chưa từng để em và mẹ vào mắt, dẫu họ có phải táng gia bại sản, em cũng sẽ chỉ cười khinh mà thôi. Còn ba thì... Ông ấy có thể làm gì em được cơ chứ?"

Giản Tùy Anh híp mắt, cười lạnh nói: "Vậy mày dựa vào cái gì để cho rằng, tao sẽ chắp tay tặng một nửa công ty cho mày như mày mong muốn? Chỉ vì sợ công ty phải đóng cửa? Dù gì hai ta cũng đã lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ mày không đủ hiểu tao hay sao? Giản Tùy Anh tao thà rằng bị đòi nợ chứ tuyệt đối không để mày khoái chí đâu!" Hắn dí điếu thuốc lên tài liệu, tàn thuốc đốt cháy trang giấy trong phút chốc, sau đó đôi chân dài duỗi ra, đá bàn về phía Giản Tùy Lâm.

Cơ thịt trên mặt Giản Tùy Lâm co giật vài bận.

Cậu biết Giản Tùy Anh đúng là loại người như vậy thật, một khi đã chọc hắn nóng máu lên thì thà cá chết lưới rách, chứ tuyệt đối sẽ không để cậu toại nguyện.

Giản Tùy Anh đứng dậy, nở nụ cười âm tàng, "Giản Tùy Lâm à, mày tưởng tí sóng gió cỏn con đó có thể quật ngã con thuyền lớn là tao ư? Mày non quá rồi đấy. Giản Tùy Anh tao thề, kể từ hôm nay trở đi, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!"

Ném một câu cay nghiệt xong, Giản Tùy Anh đá cửa mà đi.

Giản Tùy Lâm nhũn người ngã vào sofa, đổ mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.

Cậu hồi tưởng lại câu nói trước khi đi của Giản Tùy Anh, chẳng những giơ tay che kín mắt, mà còn dần bật cười, cậu ta lẩm bẩm: "Anh trai của em à, anh đã khiến em sống không bằng chết từ lâu lắm rồi..."

Lý Ngọc đứng một mình cuối hành lang, gần thang máy.

Giản Tùy Anh rẽ vào, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp cậu. Hai tay hắn đút túi, cười khẩy, "Lý Ngọc này, mày sắm vai gì trong chuyện này?"

Lý Ngọc trơ mặt nhìn hắn, thốt ra một câu chẳng liên quan, "Đêm qua anh ngủ với ai?"

Giản Tùy Anh nhíu mày.

Lý Ngọc thoáng nhìn qua dấu hôn nho nhỏ lộ ra dưới cổ áo hắn, não ong ong kêu đau, "Là thằng Tiểu Chu đó? Bì Bì? A Duy? Hay là không phải họ?"

"Đời sống cá nhân của Giản Tùy Anh tao, thực sự đếch liên quan đến mày, tao chỉ hỏi mày thôi, mày sắm vai gì trong chuyện này?"

Hầu kết Lý Ngọc lăn trên lộn xuống, cậu không biết đã dùng bấy nhiêu sức mới dằn được cơn xúc động muốn đánh ngất Giản Tùy Anh, sau đó giấu nhẹm đi.

"Thế để tao đoán nhé. Hôm đó họp hội đồng quản trị, ba người bình thường không nhất trí ý kiến ở bất cứ một chuyện nào lại đứng cùng một chiến tuyến, có phải là mày đã lợi dụng thân phận trợ lý cũ kiêm tình nhân nhỏ của tao để ám chỉ điều gì đó với họ không?" Giản Tùy Anh bật cười, càng cảm thấy lòng mình đã máu thịt be bét, hắn càng phải cười thích chí hơn nữa, "Từ hơn một năm trước mày và Giản Tùy Lâm đã bắt đầu tính kế tao. Một người là em ruột tao, một người là người bên gối của tao, khiến tao khó lòng phòng bị. Hai thằng nhãi chúng mày cũng có bản lĩnh đấy, đẩy tao vào trong cái vòng này từng bước một... Lý Ngọc này, tao không hiểu, theo lý thì hai ta chẳng có thâm cừu đại hận gì cho cam, dù thế nào cũng đã đồng sàng cộng chẩm suốt mấy tháng trời, mày lại hại tao đến mức đó, rốt cuộc là mày thích Giản Tùy Lâm đến nhường nào hả." Giản Tùy Anh nói xong câu này, xoang mũi cảm nhận một nỗi chua xót xa lạ đã lâu không gặp, "Mày thích nó đến nỗi chỉ hận không thể chết vì nó đúng không."

Lý Ngọc run giọng đáp: "Em không thích cậu ấy, người em muốn, là anh."

Giản Tùy Anh như nghe tấu hài vậy, chẳng qua người khiến hắn thấy buồn cười không phải diễn viên, mà là chính hắn.

"Tao? Mày tình thánh ghê nhỉ. Hai chúng ta đã ra nông nỗi này rồi, mày còn vờ vịt cái quần. Tao cho mày biết, dù mày có quỳ xuống dập đầu với tao, tao cũng sẽ không để mày và tiểu tâm can của mày được toại nguyện đâu, đồ của tao thì mãi mãi vẫn sẽ là đồ của tao thôi. Nếu tao không giữ được, tao thà đập nát nó chứ không có chuyện tặng cho kẻ khác!"

Cuối cùng, Giản Tùy Anh nhìn xoáy sâu vào cậu một cái, hắn cảm thấy trái tim như tảng băng vụn, bị quẳng xuống đất vỡ nát. Trong khoảnh khắc hắn xoay người đi, hốc mắt đỏ au. Hắn ngạo nghễ hất cằm lên, đi thẳng vào thang máy chẳng ngoái đầu lại.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Lý Ngọc, khi hai người không hợp lời nhau, dĩ nhiên Giản Tùy Anh sẽ muốn động thủ, thế nhưng lần này Giản Tùy Anh không hề nhấc một ngón tay nào, trái lại còn nom bình tĩnh thốt ra nhiều lời đến vậy.

Nhất là cái nhìn về phía cậu trước khi Giản Tùy Anh xoay người vừa rồi, cái nhìn đó, đã khiến Lý Ngọc có một nỗi tuyệt vọng khi tất thảy đều đi đến kết thúc, cái nhìn đó, đã khiến Lý Ngọc tận biết bao nhiêu năm tháng sau này, sợ đến nỗi bừng tỉnh trong giấc mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện