Nghe Tử Thư nói thế, Cổ Tư cười thành tiếng, “Chuyện này không phải anh muốn thế nào thì là thế ấy, thực ra sự cố gắng của anh chẳng có ích gì cả, cho nên tôi khuyên anh nên dừng lại thôi.”
Tử Thư chép miệng, “Thế này là đang khó chịu tôi à?”
Không tới mức khó chịu, chỉ là có một người cứ xen vào thì sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.
Cổ Tư xua tay, “Không phải, anh luôn tác hợp hai chúng tôi như vậy, tôi nói cho anh biết, rất có thể hiệu quả sẽ ngược lại.”
Vốn dĩ Trì Uyên không thích cô, Tử Thư ngày ngày nói cô tốt thế nào trước mặt Trì Uyên.

Rất có khả năng Trì Uyên sẽ có tâm lý ngược lại, ngày càng ghét cô.

Tử Thư không hiểu điều này, nhưng thấy Cổ Tư nói rõ ràng đâu ra đấy nên anh ta không nói gì.Trì Uyên bơi hai vòng, lúc vừa lên bờ thì có một cô gái đến bên cạnh anh.
Cô gái ăn vận còn hở hơn cả Cổ Tư.

Cô ta đến ngồi bên bờ, hai chân ở dưới nước đá qua đá lại.

Những gợn sóng nước bắn tung tóe bên cạnh Trì Uyên.

Trì Uyên nhìn cô ta một cái, không tỏ vẻ gì.


Nhưng cô gái lại cười.

Cô ta nghiêng đầu nhìn Trì Uyên, “Anh đến một mình sao?”
Đồ bơi của cô gái này khô ráo, trang điểm rất xinh đẹp.

Vừa nhìn thì thấy không phải đến để bơi.

Trì Uyên không nói gì, tay dùng lực chống vào thang để trèo lên.

Cô gái thấy thế cũng lên theo.Trì Uyên vẫy nước trên người.

Cô gái ở bên cạnh dịu dàng nói, “Sao trước đây chưa từng thấy anh ở đây nhỉ?”
Động tác của Trì Uyên không dừng lại, nhưng anh quay đầu nhìn cô gái này.

Cô gái có cằm nhọn, mắt to, dáng người cũng khá đẹp.

Thân hình hơi nhỏ nhắn.

Trông lùn hơn Cổ Tư một chút.

Mặt Trì Uyên không tỏ vẻ gì, “Trồng tôi giống người đến đây một mình à?” Cô gái sững sờ, không biết Trì Uyên nói thể là có ý gì.

Trì Uyên lại nói thêm một câu, “Lẽ nào cô không thấy nhẫn trên tay tôi sao?”
Lúc này cô gái mới cụp mắt nhìn tay Trì Uyên.

Quả thực trên tay anh đeo nhẫn cưới.Cô gái đỏ mặt, há miệng nhưng lại không thốt nên lời.

Trì Uyên cười khẩy một tiếng, xoay người đi về phía Cổ Tư.

Anh ly hôn rồi, nhưng chưa từng tháo nhẫn cưới.


Nếu nói cố ý không tháo thì hình như cũng không phải.

Quên sao? Thói quen? Nói cách khác, anh chưa từng nghĩ đến việc tháo nhẫn cưới khi chưa công khai việc ly hôn.

Tất nhiên Cổ Tư đều nhìn thấy tình hình bên phía Trì Uyên.

Từ lúc cô gái đó đến ngồi bên cạnh bể bơi là cô đã chú ý rồi.

Cổ Tư cười, cô thấy mặt Trì Uyên mang theo vẻ giễu cợt.

Đồ uống Trì Uyên gọi trước đó đã được mang đến.

Trì Uyên đi qua, Tử Thư vội nhường chỗ, anh ngồi xuống, uống một ngụm hết ly nước ép.

Cố Tư cười nói: “Tôi thấy cô gái đó biến sắc luôn rồi”
Trì Uyên ngước mắt nhìn Cố Tư một cái, anh không nói gì Tử Thư ở bên cạnh trừng Cố Tư một cái, bảo cô đừng nhắc đến chuyện này.

Cố Tư vốn không phải người nghe lời.

Trước đây ở nhà họ Trì, cô sợ Trì Uyên khó xử nên mới nhẫn nhị Bây giờ cô không quan tâm nhiều như vậy.

Cho nên cô nói tiếp, “Cô gái đẹp là thế, anh nói xem sao anh có thể nhãn tâm như vậy chứ?”
Tử Thư rít lên, “Lời này của cô là sao, ông chủ của chúng tôi là một người có khả năng tự chủ, làm gì có chuyện ai cũng có thể dính lấy được chứ.”

Cố Tư cau này, ð’ một tiếng, “Vậy…”
Cô chỉ nói ra một chữ rồi lại lắc đầu cười, “Bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì.”
Thực ra cô rất muốn hỏi, trong những bữa tiệc xã giao của công ty anh cũng chưa từng để người phụ nữ khác đến gần mình sao.

Trước đây Trì Uyên đi xã giao rất nhiều.

Xã giao giữa đàn ông với nhau luôn sẽ có một vài tiết mục ngoài lề.

Gọi một cô gái đi cùng chẳng hạn, thực ra chỉ là vấn đề nhỏ.

Cô không tin Trì Uyên từ chối tất cả những cô gái đó sao?
Đây là chuyện hoàn không có khả năng Chỉ là những lời này, nếu trước đây cô hỏi thì còn được.

Bây giờ cô đã mất đi tư cách đó rồi.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện