Thuốc này của Trì Uyên có hiệu quả rất mạnh.

Không biết người bỏ thuốc anh muốn kích thích thế nào.

Khi đang làm, Cố Tư đã có chút cắn răng nghiến lợi, “Trì Uyên, được rồi đấy, chắc tác dụng của thuốc cũng hết một nửa rồi chứ?”
Hẳn là Trì Uyên đã tìm lại được chút lý trí.

Anh còn cười một tiếng, miệng anh ghé sát vào tại cô.

Giọng nói gợi cảm khàn khàn cất lên, “Sao, cô không thích à?”
Bình thường chắc chắn Trì Uyên sẽ không nói những lời không đứng đắn này.
Vậy nên chỉ có thể nói loại thuốc này ảnh hưởng cả cơ thể, cả trái tim.

Cổ Tư nhắm mắt lại, giọng nói cũng trở nên phóng đãng, “Thích chứ, tôi vẫn luôn thích thế này.

Trì Uyên khựng lại.

Cổ Tư biết lời nói tuỳ tiên của mình đã kích thích anh.

Nhưng anh giận cái gì?
Anh có tư cách gì để giận?
Một lúc sau, Cổ Tư nghe thấy tiếng có người đến vặn tay nắm cửa.

Sau đó giọng Tử Thư vọng vào, “Cổ Tiểu Tư, cô khoá cửa làm gì? Mau ra đây đi, tôi không tìm được chồng cũ của cô.

Cố Tư mím môi, vỗ vào vai Trì Uyên.

Trì Uyên thực sự hợp tác, anh dừng lại.


Cố Tư nghỉ một chút rồi mới nói, “Anh ấy đang ở chỗ tôi.”
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường.

Nhưng Tử Thư ở ngoài cửa vẫn im lặng một lúc.

Cổ Tư nhắm mắt lại, tự hỏi cô có cần giải thích thêm đôi cậu không
Lúc này Tử Thư lên tiếng, “Ồ, vậy à, vậy hai người tiếp tục đi.” Cô nghe thấy sự lúng túng trong giọng anh ta.

Điều này khiến Cổ Tư ở trong phòng phải đưa tay che mặt.

Trì Uyên đợi thêm chút nữa, hình như người ở ngoài đã đi.

Cố Tư thở hổn hển, “Sếp Trì, anh không thấy xấu hổ à?”
Trì Uyên cong môi, hôn lên khoé miệng Cổ Tư, “Không xấu hổ.

Người vô liêm sỉ này!
Cô không nói nên lời.

Bên ngoài hằn là rất sôi động, căn phòng cũng không cách âm cho lắm.

Cổ Tư có thể nghe thấy tiếng giày cao gót thỉnh thoảng vọng lại từ bên ngoài, còn có tiếng cười đùa trêu ghẹo.

Cô đập vào người anh, “Anh bớt phóng túng lại được không hả?”
Trì Uyên không trả lời mà thấp giọng hỏi một câu, “Sao cô lại ở đây?”
Anh vốn chỉ định tìm một nơi không có ai để yên tĩnh một chút, hoặc là đợi Tử Thư đến.

Nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy cô.

Tại sao ư? Bây giờ đầu óc Cổ Tư cũng choáng váng.


Cô dừng lại một lúc lâu rồi mới đáp, “Có lẽ là vì, tôi không chịu được.

Người phụ nữ bên cạnh Trì Uyên lúc trước không xinh đẹp bằng cô, dáng người cũng không bằng cô.

Chắc chắn cô ta cũng không giàu bằng cô.

Tại sao cô ta lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường như vậy?
Tại sao sau khi quan sát xong còn cười mỉa?
Mặc dù Cổ Tư biết, sớm muộn gì Trì Uyên cũng sẽ thuộc về người khác.

Hai người đã ly hôn, bên cạnh Trì Uyên sẽ có người phụ nữ khác.

Nhưng cô không vui, nhìn thấy người phụ nữ như vậy, cô không vui.

Cho dù Trì Uyên không phải của cô, vậy cũng không thể là của người đó.

Hôm nay cô đến đây là để quấy rầy hai người họ.

Cô muốn người phụ nữ đó phải tấm tức.

Trì Uyên không truy cứu lời Cổ Tư nói có ý gì, anh chỉ “ừ một tiếng.

Cổ Tư nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Lúc này cô mới cảm thấy hành vi của mình thực sự hơi trẻ con.

Cổ Tự từ từ nhắm mắt lại, nghĩ đến một vấn đề, “Trì Uyên, có phải đêm đó anh cũng bị người ta bỏ thuốc không?”
Trì Uyên không hề giấu giếm, “Đúng, tôi bị bỏ thuốc.

Đúng là! Shit!
Cổ Tư muốn chửi tục một câu.

Sao cô lại tới toàn những lúc thế này chứ?
Nhưng Cổ Tư là kiểu cơ thể đã chịu thiệt rồi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.

Cô cười nhạt, “Vậy anh cảm ơn tôi đi, nếu không có tôi thì không biết anh đã bị ai ngủ rồi.”
- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện