Rõ ràng Trì Uyên sững sờ khi nghe thấy câu hỏi này của Tử Thư.

Lông mày của anh nhíu chặt lại, biểu cảm cũng không tốt.

Lần này hiếm khi Tử Thư không cảm thấy sợ.
Anh ta vẫn nhìn Trì Uyên, “Sếp, anh có thích cô Tùy không?”
Vẻ mặt Trì Uyên lạnh lùng, “Đi ra ngoài.”
Thấy Tử Thư vẫn không nhúc nhích, Trì Uyên lại lên tiếng, “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Tử Thư mím môi, anh ta cũng biết mình đã chọc vào Trì Uyên.
Anh ta bĩu môi lẩm bẩm: “Thích thì thích, không thích thì không thích, sao lại mất hứng rồi.”
Mặc dù nói vậy nhưng anh ta vẫn quay người bỏ đi.

Trì Uyên chờ Tử Thư đi ra, anh đóng cửatừ bên ngoài lại rồi mới cáu kỉnh ném con chuột ra ngoài.

Có thích Tùy Mị không?
Anh chưa từng nghĩ về vấn đề này.

Nhưng có từng nghĩ đến việc phát triển với Tùy Mị hay không, điều này…
Anh đã nghĩ tới.


Tùy Mị và bà Trì rất hợp nhau, quả thực anh đã nghĩ về điều đó, hay là cứ ở bên Tùy Mị vậy.

Từ nay về sau nhà cửa bình yên, cuộc sống yên ổn.

Anh có thể tập trung dốc sức cho sự nghiệp của mình ở bên ngoài.

Trì Uyên dựa lưng vào ghế.

Nhưng, nhưng…
Anh chẹp miệng, bây giờ nghĩ đến vấn đề này, không hiểu sao trong lòng anh cũng có chút bất an.Rồi lại không thể tìm ra lý do.

Nếu anh thực sự ở bên Tùy Mị, thậm chí anh có thể nghĩ đến biểu cảm của Cổ Tư khi nhìn mình.

Xem thường? Khinh bỉ?
Hoặc có thể cô chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ như đã dự đoán được từ trước.

Nghĩ đến điều này, anh lập tức cảm thấy khó chịu.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều không thoải mái.

Bên kia, ông cụ Tùy và ông cả đợi gần một tiếng đồng hồ trong phòng họp rồi mới rời đi.

Trì Uyên không muốn hỏi cụ thể họ đã nói những gì trong đó.

Cục diện to như vậy ập tới, nhất định họ sẽ không nói chuyện phiếm.

Nếu như là về công việc thì đám TrìChúc có thể xử lý được.

Trì Uyên đợi đến giờ tan trưa.

Anh suy nghĩ một chút, hay là cứ dứt khoát trở lại bên cạnh Cổ Tư vậy.

Cổ Tư đang bận rộn trong sân.

Cô gái này đúng là chịu được khổ.


Cô đã mua hai giàn hoa về bày trong sân.

Hiện đang bày lên chậu hoa.

Cô đeo tạp dề và búi tóc lên cao, trông rất ra dáng.

Hôm nay Cổ Tư mua rất nhiều thứ, không hiểu sao trước đây cô luôn xót xa mỗi khi tiêu tiền Hiện tại tiêu tiền cô lại rất vui.

Cổ Tư mua rất nhiều hoa, ngay cả bản thân cũng không thể gọi tên chúng, cô cứ thấy đẹp thì mua thôi.Có lẽ đã lâu rồi chủ quán không gặp ai chi mạnh tay như vậy nên còn tặng cô thêm mấy chậu.

Cổ Tư rất vui, cô loay hoay trong sân, vô cùng hàng hải.

Xe của Trì Uyên dừng ở cửa nhưng cô cũng không phát hiện.

Trì Uyên đứng ở cửa nhìn một lúc mới đi vào, “Mua nhiều đồ vậy.”
Cổ Tư quay lại thì thấy Trì Uyên, cô còn mỉm cười.

Có lẽ tâm trạng cô cũng không tệ, “Thế nào, đẹp nhỉ.”
Trì Uyên đi đến nhìn, có mấy chậu hoạ còn là giống quý hiếm.

Anh gật đầu, “Thứ này không dễ chăm sóc đâu.”
Cổ Tư không quan tâm, “Không chăm sóc được thì ném đi, mua cái khác, dù sao thì bây giờ tôi cũng có tiền.”Động tác của Trì Uyên dừng lại, anh nhìn Cổ Tư với vẻ hứng thủ, “Trước đây cô không như thế này.”
Cho dù trước đây đối xử với chuyện gì, dường như cô đều không có thái độ thản nhiên như vậy.

Trước đó, tuy Cổ Tư tỏ ra khúm na khúm núm, tính tình thì nhu nhược khiến người ta khó chịu.


Nhưng thái độ của cô đối với mọi việc vẫn rất nghiêm túc.

Chưa từng thấy cô qua quýt như vậy.

Cổ Tư chỉ cười giễu cợt.

Cô tưới nước cho hoa rồi mới hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm à.”
Trì Uyên ừ một tiếng.


Cô còn vừa ngâm nga hát vừa vào.

phòng ăn.

Trì Uyên đã ngồi xuống, anh nhìn chằm chăm vào Cố Tư.

Gương mặt Cố Tư hơi đỏ ửng vì phơi nắng bên ngoài, đầu tóc có chút rối loạn Nhưng có vẻ trông cô càng xinh đẹp hơn.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện