Trì Uyên về phòng, đi thẳng qua tủ quần áo và lấy tài liệu trong ngăn kéo ra.

Đó là thỏa thuận ly hôn và giấy chứng nhận ly hôn.

Hôm nay anh mới nhớ ra một chuyện.
Từ trước đến nay, bà Trì luôn là người kích động.

Quan hệ giữa mẹ và Tùy Mị tốt như vậy, chẳng may có lúc nào đó không nhịn được mà lục tìm cái này cho Tùy Mị xem, vậy sẽ có chút rắc rối.

Trì Uyên cất đồ xong lại ngồi trên giường một lát, sau đó đi tới phòng của Cổ Tư lúc trước.

Căn phòng vẫn vậy, không có ai vào quét dọn.
Chắc bọn họ được lệnh của bà Trì nên không ai vào đây.

Trì Uyên đi qua, trải lại ga giường xộc xệch, ném chai rượu và cốc rượu vào thùng rác bên cạnh.Cả những đồ nhắm chưa ăn hết trước đó cũng ném hết.

Cổ Tư còn rất nhiều đồ ở bên này, anh cũng thu dọn bỏ túi giúp.

Chờ tới lúc anh xuống tầng, bà Trì và Tùy Mị cũng đã ăn xong.

Hai người ngồi trong phòng khách xem ti vi.


Không biết trong ti vị có
Chương trình gì mà hai người đều có vẻ buồn cười.

Bà Trì còn thỉnh thoảng chỉ vào ti vi và nói gì đó với Tùy Mị.

Cô ta gật đầu phụ họa.

Hai người ở bên nhau thật sự rất hòa hợp.

Trì Uyên đứng trên cầu thang nhìn một lát mới xuống.

Bà Trì thấy anh xách vali xuống thì sửng sốt.Cái đó là của Cổ Tư.

Trì Uyên đi xuống dưới mới nói, “Con đi trước đây, A Tư còn chờ con ở nhà.”
Bà Trì mím môi, vẻ vui mừng vừa rồi đã biến mất, “Hay con lái xe đưa Mị Mị về luôn.

Đã muộn thế này rồi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị, “Cô bảo quản gia thu xếp người đưa đi.

Tôi cần đi gấp.”
Tùy Mị vội nói, “Không sao, không sao, lát nữa em gọi điện bảo tài xế tới đón là được.”
Trì Uyên không để ý lắm, gật đầu ra hiệu với cô ta rồi kéo vali ra ngoài.

Anh tới bãi đỗ xe thì đúng lúc gặp xe của ông hai quay về.

Người lái xe là Trì Cảnh.

Trì Uyên vừa nhét vali vào cốp sau, Trì Cảnh đúng lúc mở cửa xe bước ra.

Chắc ông hai có uống chút rượu nênxuống xe rất chậm.

Sau đó là bà hai xuống xe.

Trì Uyên chào, “Chú hai, thím hai.”
Bà hai ‘Ôi” một tiếng, “Sao cháu ra ngoài muộn vậy? “
Làm như bà ta còn chưa biết Trì Uyên và Cổ Tư chuyển ra ngoài sống vậy.

Trì Uyên thật ra không che giấu, “Vâng, sắp tới cháu và A Tư sống ở ngoài nên quay về lấy ít đồ”
Bà hai À một tiếng rồi gật đầu.


Trì Cảnh nhìn Trì Uyên nhưng không nói gì.

Trì Uyên lên xe, khởi động xe và lái ra ngoài.

Qua gương chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy ông hai và bà hai đều đi vào trong nhà.

Mà Trì Cảnh vẫn đứng đó, nhìn chằm chăm theo hướng xe của anh.Trì Uyên đạp lút chân ga với vẻ mặt vô cảm, chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Bên kia, Cổ Tư nằm trên sô pha xem ti vi.

Trì Uyên chưa về, cô cũng không quan tâm.

Lúc trước, anh cũng thường như vậy, đến giờ không về nhà, cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin gì.

Lúc đầu cô còn thường để ý.

Sau đó, trái tim có nhiệt tình mấy cũng sẽ dần nguội lạnh.

Cô không thể sưởi ấm cho anh, ngược lại còn bị anh làm lạnh lòng.

Nghĩ vậy, thật ra cũng không tệ.

Cô ghét nhất là loại người cố chấp, biết rõ không có kết quả còn liều chết giữ lấy không buông.

Đó là tự gây khó dễ cho mình.


Chảng trách được người khác Cố Tư đổi mấy kênh, kết quả chẳng xem nổi kênh nào Buổi trưa cô ăn quá nhiều nên bây giờ vân chưa thấy đói.

Cô năm trên sô pha đổi mấy tư thế.

Cuối cùng cô thấy chán quá lại tới thảm tập yoga và thể hiện tư thế thiền.

Có lẽ nằm tương đối thoải mái, cô suýt ngủ thiếp đi Trì Uyên về đến nhà, dùng vân tay mở khóa.

Cửa “đinh một tiếng rồi mở ra.

Cố Tư đang ngẩn người, lúc này mới tỉnh táo lại.

Cô không nhúc nhích, vẫn nằm yên tại chỗ, Í Trì Uyên cầm theo vali bước vào, sau đó nhìn Cố Tư nằm cách đó không xa.

Trong phòng khách mở nhạc êm dịu, cô mặc trang phục tập yoga nằm đó.

Gô có hình thể đẹp, mặc bộ đồ này lại càng tôn dáng hơn Trì Uyên tự nhận mình biết rõ cơ thể Cố Tư như lòng bàn tay nhưng còn chưa thấy qua dáng vẻ này.

Cổ họng anh bất giác căng ra.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện