Khi Trì Uyên lái xe đến, đúng lúc có người đến bắt chuyện với Cổ Tư.

Chàng trai trông giống như sinh viên đại học, sáng sủa đẹp đẽ.

Nói là thấy Cổ Tư ngồi ở đây rất lâu rồi, hỏi cô có phải đã gặp rắc rối gì rồi không.
Cổ Tư đứng dậy, có chút ngượng ngùng, “Không phải, không phải, tôi đang đợi người.”
Chàng trai sờ đầu, “Cô học trường nào, có khi chúng ta còn cùng đường.”
Cổ Tư càng ngượng ngùng hơn, cô hoàn toàn chưa bao giờ học đại học.

Cô xua tay, “Tôi không phải sinh viên.”
Chàng trai sửng sốt, sau đó nở nụ cười, có chút mắc cỡ, “Nhìn cô rất trẻ.”
Cố Tư mím môi, không biết nên nói gì.

Thực ra xe của Trì Uyên đã tới rồi.Khi cách một khoảng, anh liền nhìn thấy Cổ Tư và chàng trai kia.

Sắc mặt chàng trai hơi ửng hồng, thoạt nhìn liền biết là đang ngượng ngùng.

Trì Uyên chế nhạo.

Người như Cổ Tư phù hợp hơn với kiểu con trai như thế này hơn.

Nhìn khung cảnh hai người đứng cạnh nhau rất hợp.


Anh từ từ lái xe tới, vốn dĩ cho rằng sẽ phải đợi thêm một lúc, kết quả Cổ Tư đã đuổi chàng trai kia đi rồi.

Khi chàng trai rời đi, dường như không nỡ, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn cô.

Cổ Tư thở ra, vừa quay người liền nhìn thấy xe của Trì Uyên.

Cô thu lại tất cả biểu cảm trên mặt mình, bước đến mở cửa xe.

Trì Uyên mỉm cười, “Nhân duyên cũng khá tốt đấy.”Cổ Tư liếc nhìn anh, ừ một tiếng, “Anh không thích, nhưng người khác lại rất trân trọng.”
Trì Uyên không lên tiếng, nhấn ga lái xe di.

Dọc đường hai người không nói chuyện với nhau, Trì Uyên cũng không hỏi Cổ Tư tại sao lại tự mình chạy ra ngoài.

Cố Tư cảm thấy chắc là Trì Uyên không quan tâm.

Dường như từ trước đến giờ anh chưa từng quan tâm đến cô.

Giống như vừa rồi, Trì Uyên rõ ràng đã đến rất lâu rồi, cũng nhìn thấy chàng trai kia chủ động bắt chuyện.

Nhưng anh không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào cả.

Anh thực sự không để ý.

Thực ra cô đã nhận ra điều này từ trước rồi.Nhưng bây giờ phát hiện vẫn khiến cô hơi khó chịu.

Xe đi một vòng, rời khỏi trung tâm thành phố hưởng và về phía ngoại ô.

Nhưng cũng không đến khu ngoại ô.

Đến đoạn giao nhau giữa nội thành và ngoại thành, Trì Uyên quay đầu xe đi vào một ngõ nhỏ.

Cuối ngõ hình như có một ngôi nhà.

Cửa của ngôi nhà này đang mở.

Còn chưa vào trong, Cổ Tư đã nghe thấy tiếng Côn khúc Kinh kịch ê a vang lên bên trong rồi.

Dù sao cô cũng không hiểu thuộc thể loại gì.


Chỉ từng thấy trên ti vi.

Ngõ tương đối hẹp nhưng diện tích bên trong lại rất rộng.

Trì Uyên lái xe vào trong nhà.Ngay khi xe vừa dừng lại, một người đàn ông mặc áo tăng bước ra.

Đeo một chuỗi hạt Phật lớn quanh cổ.

Người đàn ông mỉm cười nhìn Trì Uyên mở cửa xe bước xuống, “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Cổ Tư đi theo, vì không quen biết nên không nói gì.

Người đó quay đầu lại nhìn Cố Tư, “Cô gái này trông rất non nớt.

Hai người đã kết hôn được gần một năm rồi, trông cô ấy còn trẻ hơn so với lúc mới kết hôn.”
Trì Uyên cười cười, “Lúc đó trang điểm hơi đậm nên mới trông như vậy.”
Người mặc áo tăng mời hai người đi vào, “Đi thôi, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
CỐ Tư đi theo Trì Uyên vào, bên trong căn nhà được trang trí theo phong cách cổ, thoạt nhìn liền biết là cuộc sống của những người giàu có.

Thế mới nói, có tiền thật tốt.

Muốn hưởng thụ như thế nào thì hưởng thụ như thế đó.

Trong phòng còn có người khác, là một người đàn ông để bím tóc dải.

Người đàn ông đó rất hiền hòa, vừa nhìn thấy Cố Tư liền vây tay, ‘Đến đây đi, đã nghĩ ra mẫu chiếc váy như thế nào.

chưa.”
Cố Tư sửng sốt, cô cảm thấy người mặc áo tăng vừa rồi trông không giống nhà thiết kế.


Cố Tư đi tới và mở một bức ảnh trong điện thoại ra, “Tôi không biết chính xác tôi muốn mẫu gì, vì vậy tôi chỉ tìm một bức ảnh, đại khái là như thế này.”
Nhà thiết kế xem bức ảnh sau đó lại nhìn Cố Tư, ‘Lại rất phù hợp với khí chất của cô gái trẻ trong gia đình bình thường như cô.”
Nhưng ông ta lại nói, “Được, gần giống mâu này, vậy cô có yêu cầu gì không.”
Cố Tư không hiểu những thứ này, “Tôi tin vào mắt nhìn của ông, cứ theo ý ông là được.

Nhà thiết kế bật cười ngay lập tức, ‘Mợ Trì nói vậy tôi cảm thấy xấu hổ quá”.

Nhưng sau đó ông ta liền đồng ý, “Được, vậy tôi sẽ tự mình quyết định vậy.”
Nói xong, nhà thiết kế nhìn Trì Uyên, “Lâu rồi anh mới đến, sao rồi, lúc trước nghe nói anh đã đi công tác, đã bàn xong dự án rồi sao?”
Không nói đến chuyện đi công tác còn tốt, vừa nhác đến thì biểu cảm của Trì Uyên không được tốt lắm.

Trưa hôm nay, sếp Mã của tập đoàn Vạn Phong vẫn còn mặt mũi gọi điện tới.

Nới là Tiểu Thôi ở nhà đòi tự sát.

Lúc đó sếp Mã còn nói cái gì mà hy.

vọng mọi người có thể ngồi xuống bàn bạc, bảo anh gọi luôn cả Cố Tư tới.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện