Lại là Trì Cảnh Cổ Tư chớp mắt, cô vốn dĩ không muốn ra ngoài.

Hôm nay đã đi lại bên ngoài rất nhiều rồi.

Bây giờ cô muốn trở lại phòng và nằm một lúc.

Nhưng, cô nhìn bà Trì đang ngồi đối diện, lập tức gật đầu, “Được ạ, sau khi ăn xong thì ra ngoài đi dạo, dễ tiêu hóa tốt cho sức khỏe.”
Vẻ mặt bà Trì vốn dĩ rất buồn bã, nhưng giờ đã không còn nữa.

Bà ta xụ mặt lại, có chút không vui.

Bà ta không vui, Cố Tư liền vui vẻ.

Trì Uyên rời khỏi nhà hàng trước, Cố Tư theo sau.
Hai người đi về phía vườn hoa.

Bước chân của Trì Uyên hơi dài, Cố Tư vất vả theo sau.


Cô không thể chịu đựng được nữa kêu lên này này này, “Anh đây là đang ra ngoài đi dạo à, anh đang thi đi bộ thì có.”
Trì Uyên dừng lại, quay đầu nhìn Cổ Tư, “Sao lại lùn như vậy, để tiện nhặt tiền à.”
Cổ Tư vô cùng ngạc nhiên.

Trì Uyên không phải là người nói nhiều, cũng không phải là người hay mồm mép.

Dù nói chuyện, anh cũng thường nói về những chuyện rất nghiêm túc.

Cái kiểu vừa mở miệng liền chế giễu này trước đây chưa từng xảy ra.

Cổ Tư mở to mắt, còn nhảy lên, “Sao lại cao như vậy, để tiện làm cột nhà à.”
Trì Uyên quả thực rất cao, dáng người thẳng tāp.

Cộng thêm khuôn mặt đòi mạng người khác, cũng khó trách cô rung động.

Bản thân cô cũng là một người chưa từng trải sự đời.

Thấy người đàn ông đẹp trai như vậy liền động lòng phàm.

Bình thường.

Trì Uyên rũ mắt nhìn Cố Tư, váy vốn dĩ đã ngắn rồi mà lại còn nhảy lên.

Đúng là chê mình không có đủ hở hang.

Anh giơ tay ấn vai Cổ Tư xuống, “Đứng hẳn hoi.”
Cổ Tư không biết chuyện gì nên ngẩng đầu lên nhìn Trì Uyên.

.

Đam Mỹ H Văn
Hai người nhìn nhau một lúc, liền cảm thấy gì đó không đúng.


Có thể là sau khi ly hôn, cũng đã từng làm một số chuyện vượt giới hạn cho nên cả hai đều gượng gạo khó hiểu.

Cổ Tư liếm môi, tìm chuyện để nói, “Này, anh muốn đi dạo ở đầu, hôm đó tôi đến rừng trúc ở sân sau, tôi thấy nơi đó cũng khá tốt.

Trì Uyên nghĩ ngay đến, “Đêm hôm đó?”
Chỉ có đêm hôm đó Cổ Tư đi ra ngoài, trời tối rồi mới quay về.

Cổ Tư gật đầu, “Đúng vậy, buổi tối từ rừng trúc nhìn về nhà họ Trì các anh thấy diện tích khu nhà rất rộng.”
Trì Uyên lại nghĩ đến chuyện khác, “Muộn như vậy rồi, một mình cô ở trong rừng trúc, cô cũng thật là lớn gan.”
Rừng trúc đó không còn nằm trong khuôn viên của nhà họ Trì nữa rồi, ai cũng có thể đi qua.

Chỗ sườn núi này, cô không sợ gặp người xấu sao.

Cổ Tư cười hờ hờ, “Hôm đó tôi đã gặp Trì Cảnh, chúng tôi cùng nhau đến đó.”
Trì Uyên sững sờ, một lúc lâu sau đột nhiên, nụ cười, “Lại là Trì Cảnh.

Không biết anh nghĩ tới điều gì, có chút giễu cợt nói, “Biết trước như vậy, lúc đầu cậu ta nghĩ gì cơ chứ.”
Hả, Cổ Tư nói, “Anh đang nói gì vậy?”
Trì Uyên xoay người đi vào trong vườn, “Không có gì, tôi không quan tâm sau này cô thế nào, nhưng Cổ Tư, cô phải nhớ rằng khoảng thời gian này tránh xa Trí Cảnh ra cho tôi”
Cố Tư bĩu môi cũng đi vào theo, “Tôi biết rồi, có phải anh già rồi không, càng ngày càng dài dòng.

Trì Uyên ngồi xuống băng ghế nhìn Cố Tư, “Già rồi sao”
Anh hơn Cổ Tư năm tuổi.


Cổ Tư ngồi xuống chiếc ghế đan dây bên cạnh, “Sao nào, trong lòng cảm thấy khó chiu à?”
Cô cười khà khà, “Con trâu già như anh gặm cỏ non là tôi, anh khó chịu cái gì.”
Chủ đề này lại có gì đó không đúng lắm.

Sau khi Cổ Tư nói xong, cũng không biết có phải do sự hăng hái vừa rồi vẫn chưa hết không.

Lại nhớ đến chuyện trên giường lúc trước.

Lần cuối cùng ấy, Trì Uyên cắn rất mạnh.

Sau đó khi cô đi tắm soi gương, những dấu vết trên cơ thể cô trông giống như bị bạo lực gia đình ấy.

Trì Uyên cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không giải thích được không ổn chỗ nào.

Hai người lại không có chủ đề gì, cứ như vậy ngồi ở chỗ này.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện