Edit: V.O
Hắn cũng không để ý ta nữa, xoay người bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta. Uổng công lúc nãy ta mê trai lâu như vậy, phi phi phi.
Ta nguyền rủa bối cảnh của hắn, đuôi mắt phát hiện một tia kim quang lộ ra trong tay áo rộng lớn của hắn. Ta ổn định tinh thần nhìn lại, cảm thấy may mắn, le lưỡi ra. Chẳng lẽ đó là Xá Lợi sao, hòa thượng nói hắn giữ Xá Lợi trên người hắn, chuyện này đúng là tuyệt, nếu lấy tới tay, cho dù thiếu chút nữa chết lềnh bềnh, cũng đáng. Ta lặng lẽ tăng tốc, đi theo cực nhanh. Pháp Hải, ngươi chỉnh ta như vậy, vậy thì dùng Xá Lợi bồi thường tổn thất tinh thần cho ta! "Xà Yêu, bổn tọa đã bỏ qua cho ngươi, ngươi còn đuổi theo làm gì?" Hắn đã nhận ra sự tồn tại của ta, đang muốn quay đầu, ta đã xông vào tay áo hắn trước một bước, một hớp cắn chặt thứ phát ra ánh sáng kia - viên Xá Lợi trơn tròn, sau đó chui ra.
"Xà Yêu!" Pháp Hải nhìn thấy ta ngậm chặt Xá Lợi trong miệng. Trên mặt cũng không còn nửa phần trầm tĩnh nữa, sắc mặt nghiêm túc một phát bắt được ta muốn chạy trốn.
Mấy hòa thượng Kim Sơn Tự này đều có tật xấu, sao cứ luôn túm đuôi của ta! Không phải ta chỉ nhỏ một chút thôi sao, trông rất yếu nên mới túm đuôi ta à! Con cọp không phát uy thì coi ta là mèo bệnh! Đợi ta hồi phục, hù chết ngươi!
Đột nhiên thấy ta biến thành con rắn lớn, rõ ràng khiến hòa thượng sợ hết hồn, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh. Một bàn tay Phật sáng chói to lớn xuất hiện trong không khí, vẫn túm lấy cái đuôi ta. Ôi chao, nhấc cái đuôi của ta lên.
"Xà Yêu, trả Xá Lợi lại cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Hắn hơi nhíu mày, môi mím thật chặt, ánh mắt âm trầm.
"Ưm ưm ưm..." Ngươi coi ta là kẻ ngu sao, thứ tới tay, ta sẽ không trả lại! Ta ngậm lấy Xá Lợi, không thể nói chuyện chỉ liều mạng giãy đuôi, trái vùng phải vẫy, vẫn không thoát khỏi tay Phật, cứ như vậy nửa treo ngược trên không trung, thật là mạng khổ.
"Xà Yêu, bổn tọa nói lại lần nữa, lập tức trả Xá Lợi lại cho ta!" Ánh mắt Pháp Hải bén nhọn, giọng trầm xuống, vươn một cái tay khác ra. "Nếu không, hôm nay bổn tọa sẽ thay trời hành đạo!"
Còn dữ với ta, ta sẽ không trả! Dù sao Bồ Tát kêu ta ngày mai đi tìm người, nghĩ hòa thượng này cũng không dám làm gì ta. Còn nữa, ta cảm thấy câu Bồ Tát hỏi hắn, chính là vì giúp ta hóa hình. Ta dứt khoát từ bỏ việc chạy trốn, cuốn thân, trực tiếp quấn lên hắn. Hòa thượng thối, nhìn cho kỹ, ta có nuốt nó cũng sẽ không trả lại cho ngươi! Ta trừng mắt, lúc Pháp Hải giãy giụa, nhe răng trợn mắt cứng rắn nuốt xuống.
Lần này trên người Pháp Hải phát ra sát ý đầy trời, quát lên một tiếng: "Xà Yêu!"
Thật ồn. Một tiếng này giống như chuông vang ở bên tai, chấn động khiến cả người ta mềm nhũn ra trong nháy mắt. Nhưng cũng không hoàn toàn là bởi vì tiếng động đó, mà là dường như Xá Lợi này có linh tính, nuốt vào trong bụng lại bắt đầu nóng lên, hóa pháp lực của ta, ngay cả thân thể cũng bắt đầu không khống chế được.
Đây là thế nào? Ta mềm nhũn nằm úp sấp co quắp dưới đất, đầu cũng bắt đầu say.
"A di đà phật." Pháp Hải và bàn tay đứng bên cạnh, gió thổi tăng bào màu trắng đung đưa tới lui ở trên người ta, có chút lạnh lẽo. "Yêu vật há có thể dính thánh vật Phật môn, nếu như không phun Xá Lợi ra, ngươi sẽ bị Xá Lợi hoàn toàn hòa tan."
"Ta sẽ không trả lại cho ngươi." Ta vặn tính tình, chính vì không muốn chịu thua tên hòa thượng thối này. Cùng lắm thì chết lần nữa, dù sao nếu như tiếp tục làm rắn mấy trăm năm thì còn không bằng chết cho xong chuyện. Còn nữa, cho dù ta muốn phun ra cũng không thể, bởi vì hình như Xá Lợi này đang hòa tan ở trong bụng ta, ta cũng không có cách nào.
Trên người bắt đầu đau tê liệt, từng dòng từng dòng sóng nhiệt vọt vào trong bụng, trải khắp xương cốt, thiêu toàn thân ta đau đớn. Cảm giác đau này cũng làm cho ta khôi phục khống chế đối với thân thể trong thời gian ngắn, lăn qua lộn lại trên mặt đất.
Pháp Hải nhíu mày, giọng nói rõ ràng lại lạnh lùng: "Xà Yêu, ngươi còn không phun Xá Lợi ra."
Hòa thượng thối này, bây giờ còn lo lắng Xá Lợi gì chứ. Ngươi không thấy ta đau sắp chết sao, thiếu chút nữa đã quên, ngươi là một hòa thượng trảm yêu trừ ma, vô tình lại máu lạnh, ghét nhất chính là những yêu quái bọn ta! "A..." Cảm giác giống như lửa thiêu khiến ta không khỏi kêu lên thảm thiết.
"Xà yêu, ta nói lần cuối, phun Xá Lợi ra!" Pháp Hải đè thân ta lại, nhíu chặt mày nhắc nhở: "Phật lực của nó sẽ hòa tan ngươi!"
Ta đau đến cuộn thành một cục, cuốn lấy hắn, miễn cưỡng mới có thể nặn ra mấy chữ: "Nó, nó ở trong bụng ta, hóa, hóa...a..."
"Cái gì?" Lần đầu tiên Pháp Hải xuất hiện vẻ ngạc nhiên, nhìn toàn thân ta bị kim quang bao phủ, Pháp Hải đụng vào làn da nóng lên của ta, dường như đang suy tư gì đó.
"Phịch!" Thân thể to lớn của ta đụng lên tảng đá. Chỉ có phá hoại như vậy mới có thể giảm bớt nỗi đau ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nội tạng. Tảng đá bị nghiền thành bột. Ta nhắm một tảng đá khác đánh tới.
Pháp Hải ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, dieendaanleequuydoon – V.O, dường như ta nghe thấy hắn thở dài một hơi, nói: "Ngươi cũng coi như là một cái mạng, nếu Xá Lợi đã chọn ngươi cũng coi như là duyên, thôi." Hắn mở bàn tay ra, vạch lên bàn tay, trên bàn tay xuất hiện một vết thương, bắt đầu từ từ rỉ ra máu tươi.
Hắn chậm rãi duỗi cánh tay tới. Hắn muốn làm gì? Ta không phải là Ma cà rồng! Không phải uống máu là vết thương sẽ khỏi hẳn. Khắp thân thể bắt đầu rạn nứt, da tróc thịt bong, máu tươi rướm ra vũng lớn, nhiễm đỏ màu da xanh của ta. Ta thoi thóp một hơi, không động đậy nữa.
"Há miệng." Hắn vươn cánh tay đặt bên miệng ta. Máu tươi chảy ra thoạt nhìn rất không chịu nổi, ta không cần. Ta đau khổ lắc đầu. Hòa thượng thở dài một tiếng, trực tiếp mở miệng ta. Mạnh mẽ đổ vào trong miệng ta, mùi tanh từ từ tản ra. Ta không còn sức giãy dụa, không thể làm gì khác hơn là nuốt.
Hòa thượng này, để ta uống máu người! Ta chóng mặt nhìn hắn, nhìn chằm chằm hắn biểu hiện bất mãn, lại ngạc nhiên phát hiện, sóng nhiệt trong thân thể dần dần phai đi, đau đớn cũng dần dần tản đi. Nhưng tốc độ thân thể rạn nứt cũng càng lúc càng nhanh, cơn đau rút đi lại ập tới một lần nữa, còn khó chịu hơn lần trước, ta mất khống chế cắn một hớp lên cánh tay Pháp Hải.
Pháp Hải rên lên một tiếng, độc rắn lan tràn trên cánh tay bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hắn không hành động gì, mặc cho ta cắn. Dù sao Pháp Hải cũng là cao tăng đắc đạo, chỉ niệm mấy câu, độc rắn đã biến mất sạch sẽ. Cứ giằng co như vậy một chút. Hắn thấy kim quang trên người ta đã tan, mới thu lại cánh tay bị thương.
Da trên người đau rát, khi máu đỏ tươi từ vết thương rạn nứt bao phủ một chút màu xanh cuối cùng trên da thì đau đớn mới từ từ giảm đi.
Ta mệt mỏi thở phào một cái, mềm nhũn ngồi thẳng lên, nhìn về phía Pháp Hải. Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, nhắm mắt tụng kinh. Ôi chao? Hắn làm gì lại đọc kinh vào lúc này, chẳng lẽ xác định ta không thể cứu, đang siêu độ cho ta? Cổ họng bốc khói, lời gì cũng không nói ra được, ta nhắm mắt vuốt vuốt huyệt thái dương phát đau. . .
Đợi một chút, nhắm mắt, giơ tay lên? Sao ta lại có thể nhắm mắt và giơ tay lên? Ta mở mắt trong giây lát, tinh thần cũng khôi phục trong nháy mắt, tâm tình vui mừng xông lên đầu. Chẳng lẽ. . .ta thấp thỏm nhìn thân thể. . .
. . .
"Hòa thượng thối! Ngươi xoay người!" Sau một tiếng thét kinh hãi, ta nhảy "tùm" xuống nước.
. . .
"A di đà phật, Xà Yêu, ngươi tự lo đi." Ta ở trong nước đã không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Chỉ thấy hắn xoay người, bước đi càng lúc càng xa.
Ta thò đầu ra mặt nước, nhìn chằm chằm bóng lưng Pháp Hải rời đi. Vuốt vuốt gương mặt nóng lên của mình, lúc nào không hóa hình, hết lần này tới lần khác hóa hình ở trước mặt hòa thượng này.
Aiz, xui xẻo xui xẻo xui xẻo!
Sau khi ta trở về Động Thanh Nhai đã là trời tối. Chỉ thấy lão Quy bình thường giờ này đã sớm nghỉ ngơi, lúc này lại chờ ta ở cửa Động Thanh Nhai. Thấy ta đi tới, mặt ngạc nhiên: "Này, hơi thở này. . .là Tiểu Thanh không sai. Tại sao có thể như vậy, dựa vào tu hành của nàng mấy năm nữa mới có thể hóa hình. . ." Nhìn thấy lão Quy tự lẩm bẩm, ta bật cười: "Sao, không quen ta?" "Sao ngươi biến được thành như vậy?" Lão Quy quan sát ta qua lại một lần, kỳ lạ hỏi ta một câu, không đợi ta trả lời, đột nhiên ngạc nhiên đổi âm điệu: "Ngươi lấy được Xá Lợi!" Lão trợn tròn cặp mắt.
Ta bế lão từ dưới đất lên, đi vào Động Thanh Nhai, đặt ở trên đài đá, ngồi xuống: "Ta thật sự đã lấy được Xá Lợi." "Sao ngươi có thể đến Kim Sơn Tự chứ! Có phải ngươi không muốn sống nữa hay không, hay là chê sống quá dài? Nếu xảy ra chuyện gì, đạo hạnh năm trăm năm sẽ bị hủy trong chốc lát!" Thường ngày lão Quy nói chuyện chưa bao giờ nghiêm nghị như thế, hôm nay lại thật sự trách ta, còn là lần đầu tiên tới nơi này. Tần Tiểu Tùng ta, ba mẹ chết sớm, chỉ có một anh trai cầm thú, hoàn toàn không ai quan tâm ta. Không nghĩ tới bây giờ có một lão rùa già sống mấy ngàn năm quan tâm ta, nó là động vật lại làm cho ta cảm nhận được sự quan tâm đã lâu của trưởng bối.
"Ta đây không phải là đã không sao trở về rồi sao." Nói đến chuyện này, bản thân ta thiếu hòa thượng thối Pháp Hải một nhân tình, vốn dĩ ta không bị Xá Lợi hòa tan, hẳn là nhờ máu của hắn. Mặc dù không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tóm lại là đã giúp ta. Hòa thượng khiến người ghét kia, coi như cũng có chút lương thiện.
Ta kể tất cả mọi chuyện ở Kim Sơn Tự cho lão Quy nghe. Lúc ta nhắc tới Bồ Tát đã cứu ta, dù là lão Quy cũng thổn thức: "Ngươi cũng gặp Bồ Tát? Thật là trùng hợp. Ngươi là xà tộc thứ hai gặp Bồ Tát."
"Thứ hai?" Ta nghi ngờ nhìn lão.
"Người đầu tiên tên gì nè: Bạch. . . Bạch. . ."
"Ngươi nói Bạch Tố Trinh?" Ta đáp.
"A, đúng rồi, Bạch Tố Trinh. Chính là nàng, nổi danh tấm lòng Bồ Tát ở yêu đạo."
. . .
Gần sáng sớm, ta chạy thẳng đến Nam Hải.
Gió tĩnh lặng, rừng trúc xanh biếc. Mặc dù trời hạ giới còn chưa sáng, nơi này đã sớm được bao phủ trong sương mù mỏng.
"Tiểu Thanh cô nương, Bồ Tát kêu ta chờ ngươi ở đây." Lúc ta hết nhìn đông tới nhìn tây, một tiểu cô nương thanh tú đạp sương đi tới. Ta không chỉ cảm thán vị Bồ Tát này thần thông quảng đại, không ra ngoài vẫn biết chuyện thiên hạ, quả là giống như biết theo dõi trên máy tính. Đi theo nàng xuyên qua dòng suối nhỏ róc rách, đi qua rừng trúc, lúc này mới nhìn thấy Quan Âm Đại Sĩ đoan trang ôn uyển.
"Ngươi đã đến rồi." Quan Âm rải hoa trong giỏ về vườn hoa, chúng lại bừng bừng sức sống lần nữa, lúc này mới xoay người.
"Bái kiến Quan Âm Đại Sĩ. Không biết Quan Âm Đại Sĩ tìm con tới có chuyện gì." Ta ngẩng đầu nhìn nụ cười dịu dàng của người.
"Ngươi. . .vốn không thuộc về nơi này. Chẳng qua là mọi chuyện tất có nguyên nhân, mới có thể gián tiếp tới chỗ này." Ta nghe đến đó, lòng bình bịch rối loạn, Bồ Tát biết ta đến từ tương lai?
Hắn cũng không để ý ta nữa, xoay người bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta. Uổng công lúc nãy ta mê trai lâu như vậy, phi phi phi.
Ta nguyền rủa bối cảnh của hắn, đuôi mắt phát hiện một tia kim quang lộ ra trong tay áo rộng lớn của hắn. Ta ổn định tinh thần nhìn lại, cảm thấy may mắn, le lưỡi ra. Chẳng lẽ đó là Xá Lợi sao, hòa thượng nói hắn giữ Xá Lợi trên người hắn, chuyện này đúng là tuyệt, nếu lấy tới tay, cho dù thiếu chút nữa chết lềnh bềnh, cũng đáng. Ta lặng lẽ tăng tốc, đi theo cực nhanh. Pháp Hải, ngươi chỉnh ta như vậy, vậy thì dùng Xá Lợi bồi thường tổn thất tinh thần cho ta! "Xà Yêu, bổn tọa đã bỏ qua cho ngươi, ngươi còn đuổi theo làm gì?" Hắn đã nhận ra sự tồn tại của ta, đang muốn quay đầu, ta đã xông vào tay áo hắn trước một bước, một hớp cắn chặt thứ phát ra ánh sáng kia - viên Xá Lợi trơn tròn, sau đó chui ra.
"Xà Yêu!" Pháp Hải nhìn thấy ta ngậm chặt Xá Lợi trong miệng. Trên mặt cũng không còn nửa phần trầm tĩnh nữa, sắc mặt nghiêm túc một phát bắt được ta muốn chạy trốn.
Mấy hòa thượng Kim Sơn Tự này đều có tật xấu, sao cứ luôn túm đuôi của ta! Không phải ta chỉ nhỏ một chút thôi sao, trông rất yếu nên mới túm đuôi ta à! Con cọp không phát uy thì coi ta là mèo bệnh! Đợi ta hồi phục, hù chết ngươi!
Đột nhiên thấy ta biến thành con rắn lớn, rõ ràng khiến hòa thượng sợ hết hồn, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh. Một bàn tay Phật sáng chói to lớn xuất hiện trong không khí, vẫn túm lấy cái đuôi ta. Ôi chao, nhấc cái đuôi của ta lên.
"Xà Yêu, trả Xá Lợi lại cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Hắn hơi nhíu mày, môi mím thật chặt, ánh mắt âm trầm.
"Ưm ưm ưm..." Ngươi coi ta là kẻ ngu sao, thứ tới tay, ta sẽ không trả lại! Ta ngậm lấy Xá Lợi, không thể nói chuyện chỉ liều mạng giãy đuôi, trái vùng phải vẫy, vẫn không thoát khỏi tay Phật, cứ như vậy nửa treo ngược trên không trung, thật là mạng khổ.
"Xà Yêu, bổn tọa nói lại lần nữa, lập tức trả Xá Lợi lại cho ta!" Ánh mắt Pháp Hải bén nhọn, giọng trầm xuống, vươn một cái tay khác ra. "Nếu không, hôm nay bổn tọa sẽ thay trời hành đạo!"
Còn dữ với ta, ta sẽ không trả! Dù sao Bồ Tát kêu ta ngày mai đi tìm người, nghĩ hòa thượng này cũng không dám làm gì ta. Còn nữa, ta cảm thấy câu Bồ Tát hỏi hắn, chính là vì giúp ta hóa hình. Ta dứt khoát từ bỏ việc chạy trốn, cuốn thân, trực tiếp quấn lên hắn. Hòa thượng thối, nhìn cho kỹ, ta có nuốt nó cũng sẽ không trả lại cho ngươi! Ta trừng mắt, lúc Pháp Hải giãy giụa, nhe răng trợn mắt cứng rắn nuốt xuống.
Lần này trên người Pháp Hải phát ra sát ý đầy trời, quát lên một tiếng: "Xà Yêu!"
Thật ồn. Một tiếng này giống như chuông vang ở bên tai, chấn động khiến cả người ta mềm nhũn ra trong nháy mắt. Nhưng cũng không hoàn toàn là bởi vì tiếng động đó, mà là dường như Xá Lợi này có linh tính, nuốt vào trong bụng lại bắt đầu nóng lên, hóa pháp lực của ta, ngay cả thân thể cũng bắt đầu không khống chế được.
Đây là thế nào? Ta mềm nhũn nằm úp sấp co quắp dưới đất, đầu cũng bắt đầu say.
"A di đà phật." Pháp Hải và bàn tay đứng bên cạnh, gió thổi tăng bào màu trắng đung đưa tới lui ở trên người ta, có chút lạnh lẽo. "Yêu vật há có thể dính thánh vật Phật môn, nếu như không phun Xá Lợi ra, ngươi sẽ bị Xá Lợi hoàn toàn hòa tan."
"Ta sẽ không trả lại cho ngươi." Ta vặn tính tình, chính vì không muốn chịu thua tên hòa thượng thối này. Cùng lắm thì chết lần nữa, dù sao nếu như tiếp tục làm rắn mấy trăm năm thì còn không bằng chết cho xong chuyện. Còn nữa, cho dù ta muốn phun ra cũng không thể, bởi vì hình như Xá Lợi này đang hòa tan ở trong bụng ta, ta cũng không có cách nào.
Trên người bắt đầu đau tê liệt, từng dòng từng dòng sóng nhiệt vọt vào trong bụng, trải khắp xương cốt, thiêu toàn thân ta đau đớn. Cảm giác đau này cũng làm cho ta khôi phục khống chế đối với thân thể trong thời gian ngắn, lăn qua lộn lại trên mặt đất.
Pháp Hải nhíu mày, giọng nói rõ ràng lại lạnh lùng: "Xà Yêu, ngươi còn không phun Xá Lợi ra."
Hòa thượng thối này, bây giờ còn lo lắng Xá Lợi gì chứ. Ngươi không thấy ta đau sắp chết sao, thiếu chút nữa đã quên, ngươi là một hòa thượng trảm yêu trừ ma, vô tình lại máu lạnh, ghét nhất chính là những yêu quái bọn ta! "A..." Cảm giác giống như lửa thiêu khiến ta không khỏi kêu lên thảm thiết.
"Xà yêu, ta nói lần cuối, phun Xá Lợi ra!" Pháp Hải đè thân ta lại, nhíu chặt mày nhắc nhở: "Phật lực của nó sẽ hòa tan ngươi!"
Ta đau đến cuộn thành một cục, cuốn lấy hắn, miễn cưỡng mới có thể nặn ra mấy chữ: "Nó, nó ở trong bụng ta, hóa, hóa...a..."
"Cái gì?" Lần đầu tiên Pháp Hải xuất hiện vẻ ngạc nhiên, nhìn toàn thân ta bị kim quang bao phủ, Pháp Hải đụng vào làn da nóng lên của ta, dường như đang suy tư gì đó.
"Phịch!" Thân thể to lớn của ta đụng lên tảng đá. Chỉ có phá hoại như vậy mới có thể giảm bớt nỗi đau ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nội tạng. Tảng đá bị nghiền thành bột. Ta nhắm một tảng đá khác đánh tới.
Pháp Hải ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, dieendaanleequuydoon – V.O, dường như ta nghe thấy hắn thở dài một hơi, nói: "Ngươi cũng coi như là một cái mạng, nếu Xá Lợi đã chọn ngươi cũng coi như là duyên, thôi." Hắn mở bàn tay ra, vạch lên bàn tay, trên bàn tay xuất hiện một vết thương, bắt đầu từ từ rỉ ra máu tươi.
Hắn chậm rãi duỗi cánh tay tới. Hắn muốn làm gì? Ta không phải là Ma cà rồng! Không phải uống máu là vết thương sẽ khỏi hẳn. Khắp thân thể bắt đầu rạn nứt, da tróc thịt bong, máu tươi rướm ra vũng lớn, nhiễm đỏ màu da xanh của ta. Ta thoi thóp một hơi, không động đậy nữa.
"Há miệng." Hắn vươn cánh tay đặt bên miệng ta. Máu tươi chảy ra thoạt nhìn rất không chịu nổi, ta không cần. Ta đau khổ lắc đầu. Hòa thượng thở dài một tiếng, trực tiếp mở miệng ta. Mạnh mẽ đổ vào trong miệng ta, mùi tanh từ từ tản ra. Ta không còn sức giãy dụa, không thể làm gì khác hơn là nuốt.
Hòa thượng này, để ta uống máu người! Ta chóng mặt nhìn hắn, nhìn chằm chằm hắn biểu hiện bất mãn, lại ngạc nhiên phát hiện, sóng nhiệt trong thân thể dần dần phai đi, đau đớn cũng dần dần tản đi. Nhưng tốc độ thân thể rạn nứt cũng càng lúc càng nhanh, cơn đau rút đi lại ập tới một lần nữa, còn khó chịu hơn lần trước, ta mất khống chế cắn một hớp lên cánh tay Pháp Hải.
Pháp Hải rên lên một tiếng, độc rắn lan tràn trên cánh tay bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hắn không hành động gì, mặc cho ta cắn. Dù sao Pháp Hải cũng là cao tăng đắc đạo, chỉ niệm mấy câu, độc rắn đã biến mất sạch sẽ. Cứ giằng co như vậy một chút. Hắn thấy kim quang trên người ta đã tan, mới thu lại cánh tay bị thương.
Da trên người đau rát, khi máu đỏ tươi từ vết thương rạn nứt bao phủ một chút màu xanh cuối cùng trên da thì đau đớn mới từ từ giảm đi.
Ta mệt mỏi thở phào một cái, mềm nhũn ngồi thẳng lên, nhìn về phía Pháp Hải. Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, nhắm mắt tụng kinh. Ôi chao? Hắn làm gì lại đọc kinh vào lúc này, chẳng lẽ xác định ta không thể cứu, đang siêu độ cho ta? Cổ họng bốc khói, lời gì cũng không nói ra được, ta nhắm mắt vuốt vuốt huyệt thái dương phát đau. . .
Đợi một chút, nhắm mắt, giơ tay lên? Sao ta lại có thể nhắm mắt và giơ tay lên? Ta mở mắt trong giây lát, tinh thần cũng khôi phục trong nháy mắt, tâm tình vui mừng xông lên đầu. Chẳng lẽ. . .ta thấp thỏm nhìn thân thể. . .
. . .
"Hòa thượng thối! Ngươi xoay người!" Sau một tiếng thét kinh hãi, ta nhảy "tùm" xuống nước.
. . .
"A di đà phật, Xà Yêu, ngươi tự lo đi." Ta ở trong nước đã không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Chỉ thấy hắn xoay người, bước đi càng lúc càng xa.
Ta thò đầu ra mặt nước, nhìn chằm chằm bóng lưng Pháp Hải rời đi. Vuốt vuốt gương mặt nóng lên của mình, lúc nào không hóa hình, hết lần này tới lần khác hóa hình ở trước mặt hòa thượng này.
Aiz, xui xẻo xui xẻo xui xẻo!
Sau khi ta trở về Động Thanh Nhai đã là trời tối. Chỉ thấy lão Quy bình thường giờ này đã sớm nghỉ ngơi, lúc này lại chờ ta ở cửa Động Thanh Nhai. Thấy ta đi tới, mặt ngạc nhiên: "Này, hơi thở này. . .là Tiểu Thanh không sai. Tại sao có thể như vậy, dựa vào tu hành của nàng mấy năm nữa mới có thể hóa hình. . ." Nhìn thấy lão Quy tự lẩm bẩm, ta bật cười: "Sao, không quen ta?" "Sao ngươi biến được thành như vậy?" Lão Quy quan sát ta qua lại một lần, kỳ lạ hỏi ta một câu, không đợi ta trả lời, đột nhiên ngạc nhiên đổi âm điệu: "Ngươi lấy được Xá Lợi!" Lão trợn tròn cặp mắt.
Ta bế lão từ dưới đất lên, đi vào Động Thanh Nhai, đặt ở trên đài đá, ngồi xuống: "Ta thật sự đã lấy được Xá Lợi." "Sao ngươi có thể đến Kim Sơn Tự chứ! Có phải ngươi không muốn sống nữa hay không, hay là chê sống quá dài? Nếu xảy ra chuyện gì, đạo hạnh năm trăm năm sẽ bị hủy trong chốc lát!" Thường ngày lão Quy nói chuyện chưa bao giờ nghiêm nghị như thế, hôm nay lại thật sự trách ta, còn là lần đầu tiên tới nơi này. Tần Tiểu Tùng ta, ba mẹ chết sớm, chỉ có một anh trai cầm thú, hoàn toàn không ai quan tâm ta. Không nghĩ tới bây giờ có một lão rùa già sống mấy ngàn năm quan tâm ta, nó là động vật lại làm cho ta cảm nhận được sự quan tâm đã lâu của trưởng bối.
"Ta đây không phải là đã không sao trở về rồi sao." Nói đến chuyện này, bản thân ta thiếu hòa thượng thối Pháp Hải một nhân tình, vốn dĩ ta không bị Xá Lợi hòa tan, hẳn là nhờ máu của hắn. Mặc dù không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tóm lại là đã giúp ta. Hòa thượng khiến người ghét kia, coi như cũng có chút lương thiện.
Ta kể tất cả mọi chuyện ở Kim Sơn Tự cho lão Quy nghe. Lúc ta nhắc tới Bồ Tát đã cứu ta, dù là lão Quy cũng thổn thức: "Ngươi cũng gặp Bồ Tát? Thật là trùng hợp. Ngươi là xà tộc thứ hai gặp Bồ Tát."
"Thứ hai?" Ta nghi ngờ nhìn lão.
"Người đầu tiên tên gì nè: Bạch. . . Bạch. . ."
"Ngươi nói Bạch Tố Trinh?" Ta đáp.
"A, đúng rồi, Bạch Tố Trinh. Chính là nàng, nổi danh tấm lòng Bồ Tát ở yêu đạo."
. . .
Gần sáng sớm, ta chạy thẳng đến Nam Hải.
Gió tĩnh lặng, rừng trúc xanh biếc. Mặc dù trời hạ giới còn chưa sáng, nơi này đã sớm được bao phủ trong sương mù mỏng.
"Tiểu Thanh cô nương, Bồ Tát kêu ta chờ ngươi ở đây." Lúc ta hết nhìn đông tới nhìn tây, một tiểu cô nương thanh tú đạp sương đi tới. Ta không chỉ cảm thán vị Bồ Tát này thần thông quảng đại, không ra ngoài vẫn biết chuyện thiên hạ, quả là giống như biết theo dõi trên máy tính. Đi theo nàng xuyên qua dòng suối nhỏ róc rách, đi qua rừng trúc, lúc này mới nhìn thấy Quan Âm Đại Sĩ đoan trang ôn uyển.
"Ngươi đã đến rồi." Quan Âm rải hoa trong giỏ về vườn hoa, chúng lại bừng bừng sức sống lần nữa, lúc này mới xoay người.
"Bái kiến Quan Âm Đại Sĩ. Không biết Quan Âm Đại Sĩ tìm con tới có chuyện gì." Ta ngẩng đầu nhìn nụ cười dịu dàng của người.
"Ngươi. . .vốn không thuộc về nơi này. Chẳng qua là mọi chuyện tất có nguyên nhân, mới có thể gián tiếp tới chỗ này." Ta nghe đến đó, lòng bình bịch rối loạn, Bồ Tát biết ta đến từ tương lai?
Danh sách chương