Nếu như Hứa Em Cả Đời Tình Sầu ngăn cô lại là vì thái độ chống đối của cô với Hàn Thủy Thiển Thiển.

Nếu như Hứa Em Cả Đời Tình Sầu ngăn cô lại là vì hắn định tiến hành đả kích cùng trả thù cô.

Nếu như Hứa Em Cả Đời Tình Sầu ngăn cô lại là vì muốn mắng cô không biết tốt xấu này nọ.

Nếu là như vậy, Phong Linh Hiểu còn có thể chấp nhận được……

Nhưng mà lời hắn nói lại là–

“Lưu Bích Đề, cô có chừng mực chút đi, đừng quá đáng như vậy”?!

Ba chữ “Lưu Bích Đề” này giống như phóng đại hơn gấp mấy lần trước mắt cô.

Tay điều khiển bàn phím cùng chuột của Phong Linh Hiểu đồng thời cứng đờ, mắt thì nhìn chằm chằm màn hình không chớp, cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi.

Đầu óc vang lên một tiếng “Oanh”, trong lòng khiếp sợ đến không hình dung nổi!

Tên “Hứa Em Cả Đời Tình Sầu” này là ai?!

Sao hắn lại gọi cô là “Lưu Bích Đề”? Còn nữa, làm sao hắn có thể chắc rằng cô chính là “Lưu Bích Đề”? Lẽ nào hắn cũng ở đại học A……

Nghĩ đến đó, Phong Linh Hiểu nhanh chóng đánh chữ để hỏi rõ tình hình.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh là ai?

【Trò chuyện riêng】[Lỉnh Phong Hiểu Nguyệt]: Sao lại gọi tôi là Lưu Bích Đề?

Đối phương rất nhanh đã đáp lại, nhưng giọng điệu lại giống như một kẻ chẳng hiểu gì.

【Trò chuyện riêng】[Hứa Em Cả Đời Tình Sầu]: Tôi là ai cô không cần quan tâm. Hiểu Hiểu đã bị cô làm tổn thương rất sâu rồi, cô làm ơn đừng tìm cô ấy gây phiền toái nữa! Nếu không tôi thấy cô một lần sẽ giết một lần đó!

Hiểu Hiểu? Chứ không phải Thiển Thiển sao?

Phong Linh Hiểu sửng sốt, đang định hỏi rõ xem là chuyện gì, đã thấy đối phương quay đầu bỏ đi.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nè!!! Đợi chút a!!! Tôi còn chưa hỏi rõ ràng mà!!!

(Hệ thống thông báo: Xin lỗi, bạn đã bị đối phương liệt vào danh sách đen, không thể gửi tin nhắn đi.)

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Hứa Em Cả Đời Tình Sầu, anh làm vậy nghĩa là sao?!

(Hệ thống thông báo: Xin lỗi. bạn đã bị đối phương liệt vào danh sách đen, không thể gửi tin nhắn đi.)

Nhìn thấy thông báo gửi đi không thành công của hệ thống lần lượt biến mất, lúc này Phong Linh Hiểu mới tỉnh ngộ ra, vội vàng chuyển kênh, lại gửi tin tức đi lần nữa.

Nhưng mà Hứa Em Cả Đời Tình Sầu không trả lời, ngược lại là Hàn Thủy Thiển Thiển đáng thương từ từ mở miệng.

【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Ai ya, giọng điệu của cô ta hung dữ quá. Em rất sợ cô ta sẽ giết em, làm sao bây gỉờ? [biểu tượng/khóc]

【Lân cận】[Hứa Em Cả Đời Tình Sầu]: Hiểu Hiểu, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!

【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: [biểu tượng/đỏ mặt] Anh thật tốt……

Phong Linh Hiểu bị lời nói dối trá của Hàn Thủy Thiển Thiển làm bật ngửa, nhất thời không phản ứng lại được. Mãi cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, cô mới chợt phản ứng lại!

Chết rồi! Cô còn chưa hỏi rõ là có chuyện gì mà!

Sao Hứa Em Cả Đời Tình Sầu lại gọi cô là “Lưu Bích Đề”?

“Hiểu Hiểu” mà hắn nhắc tới là tên thật của Hàn Thủy Thiển Thiển sao?

Còn nữa, hắn là ai?

……

Phong Linh Hiểu bị nhiều nghi vấn quấy nhiễu, gấp đến độ một phát ném chuột đi.

Đây là cái gì với cái gì vậy! Nói rằng cô không phải với bọn họ, bây giờ chạy nhanh nhất cũng là bọn họ!

Cô cũng không phải là sài lang mãnh thú gì, có cần phải chạy nhanh như gặp quỷ vậy không a?

“Thật sự là chả hiểu ra sao……” Phong Linh Hiểu cau mày lầm bầm một tiếng, cuối cùng vẫn phải từ bỏ việc tiếp tục dây dưa với vấn đề này, lại quay về với trò chơi trực tuyến của cô

******

Buổi trưa hôm sau, trên bàn cơm, Phong Linh Hiểu rốt cục cũng gặp được bạn nhỏ Thẩm Chính Thái trong truyền thuyết

Lúc đó, cô vừa giúp dì La mang đồ ăn từ phong bếp ra, liền thấy ở bàn ăn có một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi, bộ dáng thanh tú.

Dường như nó vừa chơi bóng rổ ở ngoài về, trên người mặc một bộ quần áo chơi cầu ướt đẫm, còn chưa kịp thay ra. Nó đặt quả bóng rổ một bên, nhận lấy chiếc khăn dì La đưa cho lau mồ hôi trên đầu.

Còn dì La đứng bên cạnh, vẻ mặt từ ái nhìn nó, ôn hòa hỏi: “Chính Thái, con về một mình thôi sao? Anh họ đâu? “

Cậu bé vừa lau mồ hôi vừa trả lời: “Anh họ nói anh ấy có việc, cho nên đi trước. Chơi bóng rổ xong con liền tự về nhà. “

Nó dừng một chút, đột nhiên buông khăn mặt xuống, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía dì La, giống như đang chờ mong dì đồng ý điều gì đó: “Mẹ, anh họ nói, ngày mai anh ấy muốn tới nhà chúng ta ở một thời gian, tiện thể kèm thêm môn toán cho con, được không mẹ? “

“Nga?” Trong mắt dì La xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức khó xử nhìn về phía Phong Linh Hiểu, chậm rãi mở miệng nói, “Nhưng mà nhà chúng ta đang có khách, không còn phòng trống. Hơn nữa chuyện học kèm mẹ đã nhờ……”

Cậu bé lại ngắt lời dì: “Không sao, anh họ ở chung phòng với con là được.”

“Được rồi……Chuyện này nói sau đi.” Dì La dường như không đành lòng cự tuyệt nó, thuận miệng đồng ý sẽ suy nghĩ. Rồi dì lại quay đầu hòa ái nhìn Phong Linh Hiểu nói: “Đúng rồi Linh Hiểu, dì còn chưa giới thiệu với con, đây là con của dì, Thẩm Chính Thái, hôm qua con đã thấy ảnh của nó đó.”

Nói xong lại quay sang Thẩm Chính Thái giới thiệu Phong Linh Hiểu: “Chính Thái, đây là Phong Linh Hiểu, con gái đồng nghiệp của mẹ, chị ấy cũng giống anh họ con, đều là sinh viên của đại học A. Chị ấy sẽ ở nhà chúng ta một thời gian, con có gì không hiểu có thể hỏi Linh Hiểu.”

Phong Linh Hiểu mỉm cười nhìn Thẩm Chính Thái gật gật đầu, ai ngờ Thẩm Chính Thái lại có chút khinh thường đảo cặp mắt trắng dã, trong giọng điệu còn xen lẫn vài phần ngạo mạn cùng hoài nghỉ: “Hửm? Đại học A?”

Nụ cườỉ của Phong Linh Hiểu cứng đờ.

Tên nhóc này hình như không thân thiện lắm a!

Hơn nữa ánh mắt nó nhìn cô còn có chút quen thuộc…… Đặc biệt là ánh sáng, lạnh bắn ra từ đôi mắt kia khi nhìn nghiêng, vô cùng gai mắt.

“Chính Thái, chú ý lễ phép! Phải đối xử thân thiện với khách.” Dì La nhìn ra có chỗ không ổn, lập tức lộ vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn Thẩm Chính Thái.

Thẩm Chính Thái vội vàng cười gượng vài tiếng, đổi lại khuôn mặt cười ngọt ngào: “Mẹ, làm gì có chứ? Con chỉ là đang kinh ngạc thôi. Đúng rồi, mẹ, con đang đói bụng, ăn cơm ngay được chưa mẹ? “

“Vậy thì tốt, con phải ở chung với chị Linh Hiểu thật tốt nha.” Dì La vừa lòng gật đầu, dặn dò vài câu rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Bóng dáng dì La vừa biến mất ở cửa phòng bếp, Thẩm Chính Thái rốt cục thở phào một hơi.

Giây tiếp theo, nụ cười ngụy trang trên mặt nó đã biến mất không thấy tăm hơi, một bộ dáng phòng bị liếc nhìn Phong Linh Hiểu: “Chị là ai a? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy chị? Lần đầu tiên đến sao? “

“……” Phong Linh Hiểu trầm mặc, tiếp tục dùng mỉm cười để đối phó, mặc dù nụ cười ở khóe miệng đã bắt đầu trở nên cứng lại, cô vẫn không ngừng tự nhủ với mình rằng: Phong Linh Hiểu, mày nhất định phải nhịn! Phải nhịn xuống! Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta……

Thẩm Chính Thái dùng mũi hừ môt tiếng, giống như thực khinh thường hành động của cô: “Đừng giả vờ nữa, thông thường con gái tới nhà tôi đều là có mưu đồ quấy rối đối với anh họ tôi……Ừm, có điều tôi không ngờ rằng chị lại quen mẹ tôi, chị muốn lẻn vào nhà tôi sau đó chờ đến thời cơ mà tiếp cận anh họ tôi chứ gì?”

“……” Tên này…… Phong Linh Hiểu tiếp tục im lặng. Nhưng trong lòng cô không ngừng trợn trắng mắt: Chờ cái đầu cậu! anh họ cậu là cái gì chứ! ((`□’))

Thẩm Chính Thái lấy ngón tay xoa xoa cằm, đắc ý cười ra tiếng: “Hắc hắc, chị hết hy vọng đi! Anh họ tôi sẽ không nhìn trúng chị đâu! Có điều nói thật đi, chị thích anh họ tôi bao lâu rồi?”

= = Tên quỷ nhỏ này, cậu xem pnim Quỳnh Dao nhiều quá rồi sao! Rốt cục Phong Linh Hiểu không thể nhịn được nữa, tức giận quát lên để chặt đứt liên tưởng bay xa của cậu: “Qụỷ mới thích anh họ của cậu!”

Thẩm Chính Thái không hề tức giận, lại còn có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Phong Linh Hiểu đang hổn hển một cái, trong mắt xẹt qua một ý cười trêu tức, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Nga…… Thì ra chị là quỷ?”

“Cậu–!” Phong Linh Hiểu sắp bị nó chọc tức chết rồi! Nhưng mà……Quên đi quên đi, cô là đại nhân không chấp tiểu nhân, không thèm chấp nhất một đứa trẻ con. Vì thế cô áp chế lửa giận đang dâng lên trong lòng xuống, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, phản bác: “Tôi vốn không biết anh họ của cậu, sao có thể ‘thích’!”

Thẩm Chính Thái lập tức nghiêm trang gật đầu: “Ừm, tôi hiểu.”

Phong Linh Hiểu sửng sốt, vì thái độ chuyển biến của nó mà cảm thấy ngạc nhiên. Nhanh như vậy đã hiểu rồi ư?

Cô đang định thở phào một hơi vì “hiểu lầm” đã được hóa giải thì lại nghe Thẩm Chính Thái hắc hắc cười nói: “Chị đang xấu hổ a, tôi biết mà……người con gái nào tới nhà tôi cũng đều xấu hổ không chịu thừa nhận như vậy, cuối cùng đến lúc nhìn thấy anh họ tôi còn không phải là cái bộ dạng mê trai kia sao.” Cậu ta dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc ho một tiếng, “Cho nên, ở trước mặt tôi đóng kịch là vô ích…..”

“……=皿=” Phong Linh Hiểu lập tức khóc không ra nước mắt.

Tên nhóc này căn bản chính là không thể nói lý được!

Nói với nó nhiều như vậy, kết quả vẫn là uổng phí công sức…..T_T

Thấy được vẻ mặt thất bại của Phong Linh Hiểu, Thẩm Chính Thái cười càng thêm đắc ý: “Đã thấy được sự lợi hại của bổn đại gia chưa? Biết điều thì đưa đây đi? “

Bổn đại gia ==…

Phong Linh Hiểu bị giọng điệu của nó làm cho như bị sét đánh, qua một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, ngẩn người nhìn về phía nó: “Đưa cái gì?”

Thẩm Chính Thái khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái: “Phí quảng cáo a, không lẽ chị không biết quy tắc sao? Chỉ cần chị nộp phí quảng cáo, tôi sẽ cố hết sức đề cử chị trước mặt anh họ! Đúng rồi, nể tình chị quen với mẹ tôi, chỉ thu của chị tám phần thôi……”

“……”

Thấy Phong Linh Hiểu không hề nhúc nhích, ánh mắt Thẩm Chính Thái càng thêm khinh thường: “Này, chị còn ngớ ra đó làm gì? Không phải chị……không có tiền đó chứ? “

“……”

Thẩm Chính Thái hơi chút đâm trúng chỗ đau của Phong Linh Hiểu, cô rút cục nổi giận, từ một chú cừu non ngoan hiền biến thành…… chú cừu non bốc hỏa……

Phong Linh Hiểu nổi nóng lên.

Vì thế cái đầu nhỏ đáng thương của Thẩm Chính Thái không hề phòng bị đã trúng một cú thật mạnh!

“Cậu bớt tự mình đa tình cho tôi! Tên nhóc thối!”

Mắng xong một câu này, tâm tình Phong Linh Hiểu cũng thông thuận.

Nhưng ai ngờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Chính Thái đột nhiên trở nên đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ lên. Cậu không nói một lời trừng mắt nhìn Phong Linh Hiểu, giống như cô đã gây nên một chuyện tội ác tày trời vậy.

Phong Linh Hiểu bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Chính Thái trừng đến sợ nổi da gà.

“Này, cậu làm gì……” Phong Linh Hiểu bắt đầu bối rối, nhưng cô vẫn làm bộ trấn định nhìn nó như trước, tựa như không chút nào để ý……Rõ ràng là nó không đúng trước, vì sao ngược lại thành cô bắt nạt nó chứ?

Thẩm Chính Thái vẫn dùng đôi mắt hung tợn trừng Phong Linh Hiểu như cũ, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết cô vậy….

Phong Linh Hiểu rốt cục không nhịn được nữa, nhanh chóng quay mặt đi không để ý tới nó.

Ngay lúc này, bên tai liền bay vào một giọng nói đầy ủy khuất mà thảm thiết: “Họ Phong, chị sẽ hối hận……”

Câu nói này nghe thế nào cũng đều giống uy hiếp, đã thành công khiến cho Phong Linh Hiểu rùng mình một cái.

Cô hình như……đã chọc vào một người không nên chọc……

Quả nhiên, bạn nhỏ Thẩm Chính Thái cứ như vậy cùng Phong Linh Hiểu bắt đầu.

Ngày hôm sau Phong Linh Hiểu vừa mới dụi mắt mông lung buồn ngủ đi ra ngoài phòng khách, đã bị Thẩm Chính Thái ngồi ở trước sô pha, chân bắt chéo làm ra bộ dạng một đại gia gọi lại: “Này, họ Phong, qua đưa giúp tôi đống sách kia lại đây.”

Phong Linh Hiểu nhìn theo ánh mắt cậu, chỉ thấy góc bên cạnh cửa chất đầy một đống sách giáo khoa tiểu học. Phong Linh Hiểu vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê như trước mà ngây ngốc hỏi: “Tại sao là tôi?”

Thẩm Chính Thái phóng ra một ánh mắt lợi hại làm cho Phong Linh Hiểu một trận sợ run, đột nhiên tỉnh táo lại.

“……” Người nương nhờ dưới mái hiên……Được! Cô nhịn!

Vì thế Phong Linh Hiểu cắn chặt răng, vô cùng không tình nguyện mà theo lời nó nói đi lấy đống sách giáo khoa kia.

Nhưng lúc cô thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa mang đống sách nặng trịch đến trước mặt Thầm Chính Thái.

Thẩm Chính Thái nhấn điều khiển, thờ ơ liếc cô một cái, nhẹ như mây gió mà nói một câu: “Tôi không cần nữa, chị để lại chỗ cũ đi.”

“……=皿=” Phong Linh Hiểu đột nhiên có xúc động muốn hung hăng đánh nó một hồi.

Được, chuyện chưa qua ba lần, cô tiếp tục nhịn!

Vì thế cô nghiến răng nghiến lợi mang sách trở lại chỗ cũ ……

Khi cô vừa đi ngang qua cửa chính, chuông cửa bỗng nhiên vang lên “kính coong”.

Phong Linh Hiểu bị dọa nhảy dựng, suýt nữa cầm không vững sách trên tay.

“Đến liền, xin đợi chút–” Phong Linh Hiểu cố gắng dùng một bàn tay ôm sách vào ngực, sau đó nâng một bàn tay lên mở cửa.

Nhưng vào khoảnh khắc cửa chính mở ra, ánh mắt Phong Linh Hiểu chạm tới người đến ngoài cửa

Tay cô bỗng run lên!

Xoạch xoạch xoạch xoạch!

Bi kịch cũng theo tiếng vang này mà xảy ra……

Toàn bộ sách trên tay cô đều rơi xuống, nằm rải rác thành một đống hỗn độn!

Người tới ở ngoài cửa lại là…… lại là–!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện