2524.

Đầu óc Hoắc Minh Hách như tê dại đi, mở to mắt nhìn Mễ Lan, miệng run run.

“Mễ Lan, em thực sự hận Hoắc gia đến thế sao? Chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, có thể nể tình nghĩa...

Mễ Lan cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, cầm tách cà phê trên tay hất thẳng vào mặt Hoắc Minh Hách. Chất lỏng nóng sền sệt chảy từ trên tóc và trên mặt Hoắc Minh Hách xuống..

“Đã từng yêu nhau? Còn không xứng nhắc đến chuyện trước đây! Hơn nữa anh cũng chưa từng yêu tôi, lúcđó tôi có mắt như mù mới có thể một mực yêu anh như vậy! Nếu như còn có kiếp sau, tôi tình nguyện không phải gặp anh!”

Tuy rằng cà phê không nóng như bát canh gà năm đó, nhưng áo sơ mi trắng muốt của Hoắc Minh Hách bị nhuộm rối tinh rối mù, cảm giác thiêu đốt, cộng thêm từng đợt đau nhói trong tim, khiến sắc mặt Hoắc Minh Hách trắng nhợt, lông mày cũng nhíu chặt lại.

“Mễ Lan, xin lỗi!”

Trong mắt Hoắc Minh Hách có một tầng sương mỏng, âm thanh run rẩy.

So với khí thế hùng hổ lúc nãy, bậy giờ hắn không khác gì một qủa cà dập nát.

Hắn đến đây làm gì? Đến chất vấn Mễ Lan sao? Hắn có tư cách gì mà hỏi Mễ Lan.

“Hoắc Minh Hách, không cần nói ba từ này nữa! Nhà họ Hoắc các người càng không xứng! Hai đứa con là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tôi, chúng chết rồi, dù anh có nói bao nhiêu câu xin lỗi đi nữa, chúng có thể sống lại sao? Có thể sao?”

Ánh mắt Hoắc Minh Hách nhìn ra hướng khác, hắn không còn đủ dũng khí để đối diện với cô.

Con, cũng là nỗi đau vĩnh viễn không thể bù đắp được trong lòng hắn! Mỗi lần Mễ Lan nhắc đến, đều như một nhát đao đâm vào trái tim hắn, máu chảy ròng ròng! Hắn hận không thể moi tim móc ruột mình cho cô, nhưng có tác dụng sao? Cho dù có thực sự làm vậy, e rằng cô cũng chỉ thấy buồn nôn mà thôi!

“Mễ Lan, cái chết của tôi có thể khiến em từ bỏ hận thù không?”

Hoắc Minh Hách khẽ nói, ánh mắt dần mơ hồ.

Hắn không phải uy hiếp cô, hắn thực sự muốn làm vậy! Từ khi Mễ Lan rời đi, mỗi ngày hắn đều dày vò bản thân, vừa nghĩ tới song thai kia biến thành máu thịt nhầy nhụa, hắn không thể tha thứ cho bản thân, hầu như đêm nào hắn cũng gặp ác mộng! Hắn tự biết bản thân mình đã gây ra nghiệp chướng nặng nề, luôn luôn hi vọng có cơ hội ở trước mặt cô xin lỗi, cầu xin sự tha thứ!

Nhưng cô thực sự quay trở về rồi, hắn có xin lỗi như thế nào đi nữa, e rằng cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho hắn! Hắn đột nhiên nghĩ rằng sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì, không bằng chết đi cho xong!

Mễ Lan trừng mắt nhìn Hoắc Minh Hách, ngữ khí lạnh lùng cực điểm: “Anh không có tư cách chết! Hai đứa con tôi trên thiên đường, tôi không cho phép anh quấy rối sự bình yên của chúng.”

Viền mắt Hoắc Minh Hách bỗng trở nên ướt át, hai giọt nước mắt cứ thế thuận thao xương quai hàm mà rơi xuống.

“Tôi biết em hận tôi, hận đến thấu xương! Nhưng tôi muốn nói với em, tôi luôn yêu em, tôi chưa từng phản bội em! Ngày hôm đó tôi và Diệp Diệc Thu ở trong phòng ngủ không phát sinh chuyện gì hết, tôi chỉ muốn chọc tức em, muốn em mất hết hi vọng với tôi! Con nữa, trước cô ta, tôi cũng chưa từng lên giường với người phụ nữ khác. Lúc đó tôi đã dương dương tự đắc, nghĩ làm vậy sớm muộn gì em cũng bỏ cuộc, nhưng hiện giờ mới phát hiện bản thân thật ngu xuẩn, xin em xin tôi, tôi thực sự...”

Khuôn mặt Mễ Lan xẹt qua sự thiếu kiên nhẫn, cô khoanh tay, ngữ khí trào phúng: “Bởi vì anh chưa từng phản bội tôi, cho nên tôi phải cảm kích anh sao? Hoắc Minh Hách, não anh có vấn đề à? Bây giờ nói những lời này còn có ích gì sao? Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, lập tức cút ngay cho tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện