Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, bị ánh sáng trắng trong căn phòng làm cho chói mắt, cô vươn tay che mắt theo bản năng, một lúc lâu sau mắt mới thích ứng được ánh sáng đó.

Sau khi thích ứng được với ánh sáng, cô mới buông tay, mắt nhìn lên trần nhà.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô đều rất rõ ràng, từng cảnh từng cảnh đều xuất hiện trong đầu cô, giống như bộ phim không tiếng động lướt qua rất nhiều đoạn.

Cô chuyển tầm mắt, bèn chạm vào một đôi mắt khác.
Ánh mắt cô hơi sững lại, sau đó cơ thể cũng dần căng cứng.

Ánh mắt anh không có thần thái, nhưng lại sáng quắc không ngờ, trong mắt có mấy sợi tơ máu.

Cô đột nhiên nhớ đến cảnh tượng cuối cùng ngày hôm qua, hình như cô té xỉu, anh đưa cô đến bệnh viện?
Cô vừa muốn ngồi dậy thì đã phát hiện trên tay mình có thứ gì đó, cô quay đầu qua thì nhìn thấy, đang truyền nước, vì thế cô không cử động nữa, mà chuyển tầm mắt qua nhìn anh, “Anh vẫn không ngủ à?”
Cô muốn vươn tay xoa xoa mắt anh, giống như trước đây lúc hai người từng thân mật nhất, nhưng cô lại không làm vậy.

Cô thường nghĩ, nếu cô không trêu chọc anh thì tốt rồi, vậy thì anh nhất định sẽ không có cuộc sống như bây giờ, ít nhất thì sẽ không đến mức mất gần mười năm, đều canh cánh trong lòng và đau khổ vì cùng một chuyện, so với mười năm của anh, cô nghĩ có lẽ dù thế nào mình cũng không hoàn trả được, dù sao thì cô cũng không bồi thường được cho anh thời gian mười năm.
Anh không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn cô, bắt đầu từ khoảnh khắc cô tỉnh lại, anh chú ý đến mỗi một động tác của cô.
“Em xin lỗi.” Cô rủ mắt, nếu vì cô mà ảnh hưởng đến gần mười năm của anh, vậy thì cô quả thực có lỗi với cuộc đời của anh, ánh mắt cô phiếm đỏ, “Em vẫn luôn hi vọng mỗi một người ở bên cạnh em đều có thể sống rất tốt, em cũng tưởng rằng mình giúp họ sống tốt ở mức độ lớn nhất, nhưng lần nào em cũng đều làm sai chuyện, lần nào cũng đều nhận được hiệu quả tương phản, em không biết em như vậy là vì sao nữa.

Rõ ràng em đều muốn họ sống rất tốt…”
Cô hi vọng Mạnh Ngữ Phán có thể sống tốt, cố gắng săn sóc cô ấy, đưa bữa sáng, mua sách, còn có những thứ khác nữa, nhưng lại không biết, mỗi lần làm những chuyện đó, sẽ chỉ khiến Mạnh Ngữ Phán nghĩ đến gia cảnh khốn khó của mình, càng ngày lòng càng không thoải mái, càng ngày càng đè nén.

Cô vẫn luôn không muốn so sánh gì với Hạ Ngữ Minh, lần nào cũng tránh khỏi mũi nhọn, lại bị Hạ Ngữ Minh xem là không đánh đổi bất cứ thứ gì cũng dễ dàng giành chiến thắng.

Cô vẫn luôn cố gắng sống cuộc sống mà mĩnh nghĩ là bình đạm mà gắng sức, cố gắng làm việc cố gắng yêu đương, nhưng lại bị Chu Chấn Hưng cho rằng cô không phải một người vợ phù hợp.
Cô cảm thấy mình đã rất cố gắng, nhưng vẫn không đạt yêu cầu của họ.
Cô nói hơi kích động, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra, “Em xin lỗi, em không biết vì sao, bất luận em làm gì cũng đều là sai, bất luận em làm gì cũng đều khiến người khác bất mãn.

Em muốn để anh buông bỏ khúc mắc, sống cuộc sống mà anh muốn, không cảm thấy phiền lòng vì những chuyện đó nữa, nhưng vẫn hoàn toàn ngược lại…”
Anh vươn tay, lau giọt lệ ở khóe mắt cô, “Đừng khóc.”
Giọng của anh rất nhẹ, giống như cô nói gì anh đều không nghe vào.

Mà lúc này cô lại không bình tĩnh được nữa, cảm xúc ngày càng trở nên kích động, “Em thật sự đã cố hết sức rồi, thật sự đã cố gắng nỗ lực ở mức lớn nhất làm tất cả những gì em có thể làm… Em không biết vì sao lại như vậy, nhưng em thật sự không có cách nào cả.”
“Đừng khóc nữa.” Ánh mắt anh đột nhiên trở nên kiên định, mà mày anh cũng mau chóng nhíu lại, anh nghĩ đến lời bác sĩ nói, lòng càng không thoải mái, “Cũng đừng nói nữa.”
Cô lại chỉ lắc đầu, “Em thật sự đã cố hết sức rồi, em cũng không biết em còn có thể làm gì được nữa…”
Anh nhìn cô hai giây, rồi trực tiếp ôm cô vào lòng, “Đừng khóc nữa, cũng đừng nói nữa.” Một tay anh khẽ vỗ lưng cô, trấn an cô, “Những thứ đã mất đi chính là những thứ không phải là của em, những người em cố hết sức cũng không làm họ hài lòng được, đó chính là những người không xứng ở lại bên cạnh em.


Mà từ trước đến nay em không phải không có gì cả, em còn có rất nhiều người nhà quan tâm em…”
Mặc dù anh không nhìn thấy mặt cô, nhưng anh lại biết cảm xúc của cô bây giờ không kích động như vừa rồi nữa, vì thế lòng anh cũng bình tĩnh lại.

Cuối cùng đầu cô vẫn gác trên vai anh, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, dù rằng nước mắt vẫn còn.
Anh lại để cô nằm xuống, khẽ xoa xoa mặt cô, lại đắp chăn cho cô.

Mặc dù mặt trời đã ló dạng, nhưng nhiệt độ lại không cao bao nhiêu.

Mà cô thì vẫn luôn nhìn động tác của anh, không biết là cảm thấy kì lạ hay là gì, khi anh xoay người chuẩn bị rời đi, cô nhíu mày, dù không hỏi ra, nhưng vẻ nghi hoặc lại viết rõ ở trên mặt.
“Anh đi xử lý chút chuyện, em nghỉ ngơi trước đi, đừng nghĩ ngợi gì cả.”
Sau khi thấy cô gật đầu, anh xoay người rời đi.

Anh là một người rất kiên định, đương nhiên, người như thế, cũng đừng hi vọng xa vời rằng anh ta sẽ có mấy phần đạo đức trách nhiệm, anh nghĩ gì thì làm đó, hơn nữa còn sẵn lòng trả giá rất lớn để làm chuyện mình muốn làm.

Anh có thể hao hết sức người sức của, chỉ là để khiến cô đau khổ.

Bây giờ anh đã từ bỏ rồi, hơn nữa còn định làm chuyện khác, vậy thì anh cũng sẵn lòng tốn hết tâm tư công sức đi làm, chỉ là tương lai… hình như thật sự hơi khó khăn.
Giang Thừa Châu ra khỏi phòng bệnh không bao lâu thì gặp Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đi ra từ thang máy, Mộc Tuyên Nghị vừa nhìn thấy Giang Thừa Châu, đã thẳng tay cho anh một cú.

Giang Thừa Châu xiết chặt nắm đấm, rồi lại dần buông ra, nhẫn nhịn, ánh mắt cũng lạnh lùng, “Đừng khiến cô ấy kích động, nếu không thì…” Anh không nhìn hai người, trực tiếp rời đi.
Dù nhà họ Mộc có hợp tác với nhà họ Diệp, nhưng lẽ nào anh còn sợ hay sao? Chuyện người khác không dám làm, anh dám, trước giờ anh đều không bận tâm đ ến những cố kị của người khác, anh có thể nhẫn nhịn, chẳng qua là vì Mộc Tuyên Nghị là anh trai của cô, là người thân của cô mà thôi.
Giang Thừa Châu đi vào thang máy.
Mà Trình Hiểu Tang vẫn không ngăn cản Mộc Tuyên Nghị, lúc này khẽ thở dài một hơi.

Đều ở trong một giới, tính cách của Giang Thừa Châu vẫn có thể hiểu được một chút, vị đó là kiểu người thật sự được coi là người không cố kị bất cứ điều gì, thêm nữa là sự nuông chiều của người nhà họ Giang, cho nên cậu ta càng không để ý đến ai.

Chỉ là Trình Hiểu Tang cũng không phải kẻ ngốc, nếu Giang Thừa Châu thật sự so đo, vậy thì cũng sẽ không nhẫn nhịn, chiến công đánh nhau của vị đó, e là không ai có thể địch được.
“Mình đi thăm Tiểu Dư trước đã.” Trình Hiểu Tang kéo Mộc Tuyên Nghị đi vào phòng bệnh.
Lúc này Mộc Tuyên Nghị mới thu cơn tức lại, cùng Trình Hiểu Tang vào phòng.

Hôm nay không nhìn thấy tin tức của giới truyền thông mà Chu Chấn Hưng nói, Mộc Tuyên Nghị quả thực thở phào một hơi, sau đó nghĩ đến lời em gái nói, cũng cảm thấy mình nên nghe lời cô, chứ không nên suy nghĩ vớ vẩn.
Chỉ là hôm nay Giang Thừa Châu trực tiếp gọi điện báo cho hai anh chị biết rằng Mộc Tuyên Dư đang ở bệnh viện, điều này khơi dậy sự bất mãn của anh, Giang Thừa Châu truyền lời xong thì trực tiếp cúp máy, ngay cả một lời dư thừa cũng chẳng nói.
Trước đó Mộc Tuyên Dư đã ngủ rồi, giờ không ngủ được nữa, vừa khéo lúc này Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đi vào.

Cô cảm thấy bất ngờ, sau đó thì ngồi dậy, “Anh, chị dâu.”
Mặc dù sắc mặt cô đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn hơi khó coi, điều này khiến Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đồng thời nhíu mày.

Trình Hiểu Tang đi lên trước, “Tiểu Dư, em làm sao thế?”

“Không có việc gì lớn cả, anh chị đừng lo, chỉ là không ăn cơm nên sức khỏe không tốt lắm, bị ngất thôi.” Cô nói bâng quơ, sau đó nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của hai người, “Người ta nói làm vợ chồng lâu sẽ có tướng phu thê, trước đây vẫn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi.”
Hai người tới thăm bệnh ngược lại lại bị trêu, chẳng qua điều này lại làm Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị không còn sốt ruột như vậy nữa, nhìn dáng vẻ của cô, cũng chỉ là sắc mặt không tốt lắm thôi, hẳn là không có việc gì lớn cả.
Trình Hiểu Tang ngồi qua, “Bây giờ em và Giang Thừa Châu là sao? Cậu ta muốn làm thế nào? Giải trừ hôn ước với nhà họ Uông, sau đó ở bên em?”
Lời này là lời mà Mộc Tuyên Nghị muốn hỏi nhưng lại không muốn nói ra, Trình Hiểu Tang bèn dứt khoát hỏi giúp anh.

Lúc này Mộc Tuyên Nghị nhìn em gái, cũng muốn biết đáp án là gì, dù sao thì cũng không thể để em gái cứ mãi như vậy được, đừng nói là cửa của bố mẹ không qua được, cho dù là anh thì anh cũng không cho phép.
“Anh chị nghĩ là thế nào thì là thế đó!” Cô nhìn vẻ mặt của hai người họ thì đã biết mình khiến họ rất bất mãn, “Có thể đừng hỏi em vấn đề này không?”
Cô không muốn nhắc đến, về phần vì sao không muốn nhắc đến, chỉ có bản thân cô biết rõ.

Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị nhìn nhau, cũng không muốn làm khó cô, vì thế đổi sang vấn đề khác.
********************
Mà lúc này nhà họ Giang đã nháo nhào cả lên, Giang Hào nhận được một câu của Giang Thừa Châu nói rằng sẽ không liên hôn với nhà họ Uông, sẽ không kết hôn với Uông Tử Hàm nữa, ông tức điên người.

Tức nhất vẫn không phải điều này, mà là sau khi Giang Thừa Châu gọi cuộc điện thoại này, bèn trực tiếp cho số điện thoại của Giang Hào vào danh sách đen, thế nên Giang Hào gọi điện thế nào cũng không được, ban đầu còn tưởng là di động có vấn đề, sau khi biết chân tướng thì ông vô cùng bực bội.
Giang Hào đã đi lại trong phòng được mấy vòng, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói vợ, “Bà cứ thuận theo nó, cái gì cũng thuận theo nó, bà nhìn xem bây giờ đã có chuyện chưa… Tôi đã sớm nói đừng cái gì cũng thuận theo nó rồi, bây giờ thì biết hậu quả rồi chứ!”
Đường Khả Hân ôm Du Du ngồi một bên, lúc này không dám rời đi, bởi bây giờ Giang Hào đang cực kì tức giận.

Du Du thì gật gù nhìn ông nội, có lẽ là cảm thấy dáng vẻ ông nội đỏ mặt tía tai hơi buồn cười, Giang Hào đi đâu, tầm mắt của cô nhóc đuổi theo đến đó, không ngừng đi, thì không ngừng đuổi theo, cho đến cuối cùng, mắt nhìn cũng mỏi, lúc này nhóc con mới hỏi nhỏ mẹ, “Ông nội đang mắng chú út ạ?”
Đường Khả Hân bất đắc dĩ nhìn con gái, được rồi, con gái nhà mình rốt cuộc hiểu được đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc này Giang Cảnh Hạo đẩy cửa vào, Giang Hào lập tức dời sự chú ý, nhìn về phía con trai lớn, “Đi, gọi điện cho thằng nghiệt tử đó, bảo nó lập tức cút về đây.”
Giang Cảnh Hạo nhíu mày, “Thừa Châu lại làm sao ạ?”
Giang Cảnh Hạo nhìn về phía vợ, anh đương nhiên biết đã có chuyện, nhưng tóm lại là phải giải quyết vấn đề, chứ không phải nghĩ xem ai đúng ai sai.

Giang Thừa Châu đã gọi điện cho anh, nói với anh vài chuyện của công ty, bảo anh lập tức giải quyết, dù sao thì nếu đã không liên hôn với nhà họ Uông nữa, trong một hạng mục nào đó, đưa ra quyết định nào đó chắc chắn sẽ có sự khác biệt.

Giang Cảnh Hạo cũng phải thừa nhận, cậu em trai này của mình mặc dù trong chuyện tình cảm không phải người quá đáng tin cậy, nhưng trong những chuyện khác, tầm nhìn lại rất cao rất xa.
Nhưng chuyện với nhà họ Uông, dù sao cũng vẫn rất khiến người ta đau đầu.
“Thằng nghiệt tử đó nói muốn hủy bỏ hôn ước.” Giang Hào càng nghĩ càng cảm thấy bực, “Đính hôn là tự nó quyết định, bây giờ tất cả đều chuẩn bị xong xuôi cả rồi, nó lại đòi hủy bỏ… Rốt cuộc nó coi hôn nhân là cái gì, trò đùa hả?”
Giang Hào trừng mắt bứt râu.
Đường Khả Hân thở dài một hơi, vỗ vỗ con gái ở trong lòng.

Lúc này Giang Du Du hiểu rất rõ ý của mẹ, chạy đến trước mặt ông nội, bảo ông nội mua đồ chơi cho mình, Giang Hào bị quấy nhiễu, lại thêm ánh mắt mong chờ của Giang Du Du, vì thế bế Giang Du Du ra ngoài.
Lúc này Đường Khả Hân thở phào, chị có thể nói kết quả thế này, chị không hề bất ngờ một chút nào không? Một người đàn ông rốt cuộc phải bận lòng về người phụ nữ đó tới mức nào, mới có thể làm ra chuyện khó mà tưởng tượng như thế, nhất là còn qua nhiều năm như vậy rồi, còn trở về vào khoảng thời gian mẫn cảm đó, phải nhiều chấp niệm đến thế nào, mới vẫn luôn canh cánh trong lòng như thế.
Mà Tần Tương thì vẫn ngồi trầm mặc, từ đầu đến cuối, không nói một lời.
*********************
Giang Thừa Châu là ở cổng bệnh viện ngăn Tần Tương lại.


Có đôi khi không thể xem nhẹ phụ nữ, khi Giang Hào bị tức đến hồ đồ, Tần Tương lại biết nên ngăn cản con trai thế nào, trước tìm được người rồi nói.
“Mẹ, mẹ đến đây làm gì?” Giang Thừa Châu nhìn mẹ, “Mẹ không cần lên đó đâu.”
Tần Tương nhíu mày, bà không phải là tới tìm Mộc Tuyên Dư để nói gì, chỉ muốn đến đây một lần mà thôi, nhưng trong mắt con trai bà, có lẽ bà chính là đến để nói mấy lời không dễ nghe nào đó.

Nuôi con đến bây giờ, cũng không biết có nên nói là một sự thất bại của mình hay không.
“Thừa Châu.”
“Bất luận mẹ muốn nói gì thì cũng đừng lên đó.” Anh vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu, “Cô ấy mang thai rồi.”
Sắc mặt Tần Tương sững lại.
Anh lại như rất lơ đễnh, “Sức khỏe cô ấy không tốt, bác sĩ nói không thể chịu kích động, bởi vì lần trước đã xuất huyết.

Nếu như mẹ không muốn con của con, cháu trai hoặc cháu gái của mẹ, vậy thì mẹ cứ lên đó.”
Tần Tương nhìn con trai, đột nhiên cười, lòng dâng lên một sự khó chịu khó hiểu.

Ai đó đã từng nói nhỉ, khi con cái được mười mấy tuổi thì dần dần bắt đầu không còn là của mình, đối tốt với nó hơn nữa, nghĩ cho nó hơn nữa, đều đã không còn tác dụng, người mà nó bận lòng nhất đã không còn là mình.
Bà lên xe, Giang Thừa Châu đột nhiên nói, “Mẹ, con xin lỗi.”
Tay bà hơi khựng lại, không biết là thoải mái hay là cảm thấy khó chịu, bà lại ngồi vào trong xe.
Giang Thừa Châu thở dài một hơi, bây giờ điều anh muốn làm chỉ là để cô giữ lại được đứa bé, cảm xúc không kích động như thế nữa.

Hơn nữa, anh không định nói cho cô biết bây giờ cô đã mang thai, đợi qua một hai tháng nữa, đến bệnh viện kiểm tra tình trạng sức khỏe của đứa bé, nếu đứa bé không có vấn đề gì thì mới sinh nó ra.

Anh nhớ tối hôm đó, anh uống rượu, vả lại thời gian này cảm xúc của cô cũng không tốt lắm.
Anh nghĩ đến đây, mày nhíu chặt, sau đó đi lên phòng bệnh.
*******************
Lúc Giang Thừa Châu đến phòng bệnh, Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang vẫn còn ở đó.

Giang Thừa Châu đến, cũng không chào hỏi họ, sắc mặt Mộc Tuyên Nghị cũng không dễ coi.

Trình Hiểu Tang kéo Mộc Tuyên Nghị rời đi, Tiểu Dư đã nhìn ra ngoài nhiều lần như thế, đương nhiên là đang đợi Giang Thừa Châu trở về.
Khi hai người họ rời đi rồi, Mộc Tuyên Dư nhìn anh, khóe miệng cười mỉm nhẹ nhàng, “Có phải em bị bệnh gì rất nghiêm trọng không?”
Nếu không, vì sao anh lại có vẻ mặt như thế? Hơn nữa còn đối tốt với cô đến vậy.
“Nghĩ vớ vẩn gì đấy!” Anh quở mắng cô.
“Vậy sao em vẫn còn phải ở lại bệnh viện?”
Anh cười nhẹ, đi qua, “Vẫn còn phải ở lại một ngày.”
Vẻ mặt anh trịnh trọng mà lại rất bình tĩnh, cô nhìn anh một lát, rồi vẫn gật đầu.
Anh vuốt tóc cô, trước đây anh rất thích làm động tác này, anh thấy cô gật đầu, sau đó cười nhẹ, “Hôn ước của anh và nhà họ Uông giải trừ rồi.”
Anh dùng là “giải trừ rồi”, chứ không phải là “sắp”.
Cô kinh ngạc nhìn anh, sau đó vẻ mặt hơi cổ quái.

Dường như anh cảm nhận được cảm xúc của cô, nhíu mày, nhưng ý cười không giảm, “Đừng nghĩ linh tinh, em không mắc nợ bất cứ ai cả…” Anh ngừng lại, rồi lại cảm thấy buồn cười.

Theo suy nghĩ của bản thân anh, cho dù có mắc nợ thì có làm sao, chuyện anh đã quyết định làm, anh sẽ làm.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ ruột có lời, vỗ tay cho truyện mới của tôi nào, tôi cảm thấy truyện đó chính là truyện vạn năng đấy, muốn gì có đó, thanh mai trúc mã có, ngược luyến tình thâm có, chuyện sau khi kết hôn có, trâu già gặm cỏ non có, vui có, ngược có, đủ kiểu luôn, tìm đâu ra được truyện đầy đủ như thế chứ, sao còn chưa đi cất chứa nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện