Trên đường trở về tiểu khu Bàn Nguyệt, họ lại đi siêu thị một lần nữa.

Vì là cuối tuần nên người trong siêu thị nhiều hơn bình thường, người đẩy xe mua hàng dường như cũng xếp đầy trên đường đi, làm cho người ta tiến không được mà lui cũng không thể.

Sau khi vào siêu thị, Giang Thừa Châu theo bản năng nhìn cô một cái, cô trước đây, nếu không phải ở cạnh người khác thì tuyệt đối sẽ không đến những chỗ chen chúc như thế này.

Sau này sau khi ở bên anh, chỉ cần nhìn thấy nơi phải chen lấn, liền xoay người bước đi.

Hiện tại cô lại có thể tự đắc như thế, dường như ở trong đó còn có sự thích thú.
Giang Thừa Châu theo cô cùng đi đến khu bán rau, anh nhớ rõ cô trước đây vào siêu thị, thích đi nhất chính là khu sữa chua, nay ngay cả cái sở thích này cũng thay đổi? Những chi tiết nho nhỏ đó, hóa ra anh có thể quen thuộc như thế, làm cho anh nhất thời nói không nên lời là cảm giác gì.
Mộc Tuyên Dư chọn rất nhiều đồ ăn, lúc này mới đi tới hàng dài đang đợi trả tiền.

Bởi vì chờ đợi quá nhàm chán, cô nhìn đồ trong giỏ của mình, xoay người hỏi anh, “Anh muốn ăn món gì?”
Đây là muốn tự mình xuống bếp vì anh?
Khuôn mặt anh đều mang theo ý cười, khiến hơi thở trên người anh thêm vài phần ấm áp, mấy nữ sinh cũng đang xếp hàng bên cạnh ánh mắt đều nhìn không ngừng.
“Đều thích.” Anh nhẹ nhàng mở miệng.
Chỉ là bọn anh từ siêu thị đi ra không bao lâu, Giang Thừa Châu liền nhận được điện thoại, sau khi nhận điện thoại vẻ mặt của anh không tốt lắm.
“Sao thế?” Ngữ khí của Mộc Tuyên Dư có vài phần lo lắng.
Anh xoay xoay di động, “Công ty xảy ra chút chuyện.”
“Rất nghiêm trọng sao?”
Con ngươi anh trầm xuồng, “Có lẽ anh phải đến đó.”
Cô gật gật đầu, “Vậy anh đi trước đi.”
Cô lại há miệng, dường như chuẩn bị nói gì đó, Giang Thừa Châu đã mở miệng trước, “Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.” Lúc anh nói chuyện, liền đưa tay xoa xoa tóc cô, chan chứa yêu thương vô tận.
Cô cười thầm, cô đích xác là muốn hỏi anh hôm nay có thể về không.
Giang Thừa Châu rời đi trước, Mộc Tuyên Dư tự mình về tiểu khu Bàn Nguyệt.
Trở lại trong phòng, cô liền bắt đầu sửa soạn đồ ăn mình mua về, cũng lập kế hoạch mấy món buổi tối muốn làm.
Vào lúc cô đang hưng trí bừng bừng tính toán, di động vang lên, cô cầm lấy di động, sau khi thấy là điện thoại của Hạ Ngữ Minh, nhất thời có chút cảm giác ngũ vị hỗn tạp.

Trước kia các cô thường gọi điện thoại cho nhau, nội dung có lẽ chỉ là mới mua một bộ quần áo, nói cho đối phương biết về kiểu dáng màu sắc, còn có thể vì để đối phương nhìn thấy quần áo mới của mình mà hẹn gặp mặt.
Hiện tại, cô cũng đã quên mất các cô đã bao lâu không nói chuyện.


Khiến người ta thương cảm không phải các cô đã không thể giống như trước đây tùy thời tùy chỗ đều có thể cùng đối phương chia sẻ chuyện của mình chia sẻ tâm trạng của nhau, mà là các cô lâu như vậy không liên lạc, cô lại không cảm thấy không ổn, thậm chí nghĩ lại không ra.

Tựa như cho rằng người từng quan trọng đến mức không thể thiếu, rồi đột nhiên phát hiện ra, thì ra người đó không đến mức quan trọng như vậy, lúc này mới càng khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Cô ấn xuống nút trò chuyện.
“Mộc Tuyên Dư, chúng ta gặp mặt một lần đi!” Hạ Ngữ Minh đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của cuộc gọi này.
“Bây giờ?”
“Tôi đấu tranh rất lâu rồi, vẫn cảm thấy có một số việc cần phải nói cho cậu biết.”
“Bây giờ tôi không thể đi.” Cô sợ Giang Thừa Châu sẽ đột ngột trở về, anh nói, anh sẽ mau chóng trở lại.
Ngữ khí của Hạ Ngữ Minh trở nên rất cường ngạnh, “Lời tôi muốn nói với cậu rất quan trọng!”
“Vậy cậu nói luôn qua điện thoại cho tôi biết đi!”
Giọng cô nhàn nhạt, lại có tác dụng chân thật đáng tin.
Thái độ của cô, rốt cuộc khiến Hạ Ngữ Minh thỏa hiệp, “Cậu và Giang Thừa Châu ở cùng một chỗ?”
“Phải.”
“Mộc Tuyên Dư, sao cậu có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế.

Giang Thừa Châu anh ta không có ý tốt, quá khứ cậu là thế nào đối với anh ta, hiện tại anh ta chẳng qua là muốn trả thù cậu mà thôi.

Anh ta không phải nghiêm túc với cậu…”
Ngữ khí của cô rất bình tĩnh, “Nếu đây là lời cậu muốn nói với tôi, vậy thì chúng ta thật sự không nhất thiết phải gặp mặt.

Anh ấy đối xử với tôi không phải là nghiêm túc, tôi rất rõ ràng.”
“Mộc Tuyên Dư, tại sao cậu có thể u mê như vậy, Giang Thừa Châu anh ta không có ý tốt.”
“Cậu nghĩ như vậy tôi sẽ rời khỏi Giang Thừa Châu? Là vì ghen tị sao?”
“Cái gì?”
“Xin lỗi, trong lúc vô ý tôi từng nhìn thấy nhật kí cậu viết.”
Hạ Ngữ Minh đột nhiên cảm thấy vô lực, loại cảm giác vô lực này phát ra đến toàn thân.

Cô vẫn ghen tỵ với Mộc Tuyên Dư, cô cố gắng học tập như vậy mới nhảy lớp thành công, người khác đều khen cô là thiên tài nhỏ.


Vào lần thứ hai nhảy lớp, cô cho rằng mình là học sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp, nhưng Mộc Tuyên Dư còn nhỏ hơn; thì ra chỉ cần nhập học sớm một chút liền có thể làm được như quãng thời gian cô cố gắng.

Thật giống như sau khi vất vả qua cửa, thì phát hiện ra người khác dùng một cách khác qua cửa rất dễ dàng.

Cô cố gắng học tập như vậy, thành tích lại chỉ tốt hơn Mộc Tuyên Dư một chút mà thôi.

Mỗi khi nhìn đến thành tích, cô đều sẽ hoài nghi bản thân mình, cô cố gắng như vậy, mà Mộc Tuyên Dư lại chỉ lên lớp nghe giảng tan học cũng không tốn bao nhiêu thời gian, mà thành tích của cô không khá hơn Mộc Tuyên Dư bao nhiêu, thậm chí thỉnh thoảng có lúc, thành tích thi của Mộc Tuyên Dư còn tốt hơn cô.

Còn có rất nhiều rất nhiều, cậu nam sinh cô có thiện cảm, viết thư tình cho Mộc Tuyên Dư, Mộc Tuyên Dư còn đem thư tình kia ném xuống trước mặt cô, cô vĩnh viễn đều không quên được vẻ mặt từ chối của Mộc Tuyên Dư, bởi vì thứ gì đó Mộc Tuyên Dư từ chối, nhưng cô lại muốn …
Hạ Ngữ Minh cười cười, ghen tị trong quá khứ đều là sự thật.

Cô ghen tị với mọi thứ Mộc Tuyên Dư có được, hết lần này đến lần khác người có được lại luôn coi đó là chuyện không đáng lo.
Đến bây giờ, Hạ Ngữ Minh chỉ biết, lời của mình luôn là thật, nhưng Mộc Tuyên Dư lại không chịu tin tưởng cô.
“Tùy cậu nghĩ thế nào, lời tôi đã nói, chính cậu cẩn thận hơn là được.” Hạ Ngữ Minh nói xong, liền chủ động cúp điện thoại, cô không muốn mất kiên nhẫn với người từng là bạn.

Có lẽ vào giờ khắc này, cô mới rõ ràng cảm giác được, cô ghen tị với Mộc Tuyên Dư như vậy, lại cũng xem Mộc Tuyên Dư như bạn bè, bằng không sẽ không khó chịu như thế.
Mộc Tuyên Dư nhìn nhìn di động, sau đó đem di động ném sang một bên, lời vừa rồi của Hạ Ngữ Minh vẫn chưa ảnh hưởng đến cô.
Cô tùy ý nằm nghiêng trên sô pha, mở TV ra, lại không xem.

Không biết từ lúc nào đã thành thói quen, những lúc một mình cô thích mở TV ra, giống như chỉ vì để căn phòng trống rỗng có thêm âm thanh một chút.

Cô thay đổi tư thế, cơ thể trong tình trạng chồng cây chuối, hai chân đặt trên chỗ tựa lưng sô pha, đầu chúc xuống phía dưới, mái tóc dài thuận thế rũ xuống mặt đất bên dưới, mà hai tay của cô đặt trên đầu, mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

Cô thích suy nghĩ vấn đề như vậy, dùng tư thế kì dị để thu hoạch cân bằng nào đó.
Quá rất lâu, cô dường như đã ngủ, toàn thân vẫn không nhúc nhích, giống như bước vào một thế giới không ai có cách tiến vào.

Mộc Tuyên Dư và Hạ Ngữ Minh của bảy năm trước cùng đi trên sân trường, tựa như hai bông hoa chung một gốc cây, tùy thời tùy chỗ đều có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Các cô là bạn bè tốt nhất của nhau, cuối tuần ra ngoài đi dạo phố, cùng nhau tán gẫu về một chuyện nào đó, cùng bày tỏ sự chán ghét đối với một ngôi sao nào đó.

Đại học Giang Tây cây xanh thành đại thụ, các cô đi trên con đường nhỏ bằng đá phiến, bên tai là tiếng bước chân thanh thúy, giống như những nốt nhạc bất quy tắc, các cô nhìn nhau trong ánh mắt đều là ý cười nồng đậm.

Hạ Ngữ Minh mặc một bộ váy liền áo màu hồng, cô vốn là mẫu con gái xinh đẹp, trang điểm như vậy, càng làm cho hào quang của cô b ắn ra bốn phía.

Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, dường như có chút lo lắng, “Tiểu Dư, cậu làm như vậy, cậu cảm thấy đáng giá không?”
Đáng giá không? Làm như vậy, có đáng giá không?
Cô đột nhiên mở to mắt, hai mắt vốn chứa đầy bụi nước bỗng trở nên vô cùng trong sạch.

Một đôi mắt, liền giống như trăng tròn khi không gió cũng không mây khi sáng tỏ rực rỡ, siêu phàm thoát tục, khí chất cao xa.
Cô buông hai chân mình, thu lại dáng ngồi quái dị, nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã năm giờ rưỡi.

Cô từ trên sô pha đứng dậy, tắt TV vẫn đang chiếu.

Trên thế giới này đâu có nhiều chuyện đáng hay không đáng như vậy, trên thực tế, đại đa số mọi người đều đang làm chuyện không ý nghĩa, chứ đừng nói đến đáng giá hay không.
Cô lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, rửa đồ cần rửa, xắt thứ cần xắt, cùng chuẩn bị gia vị cần thiết để xào rau, làm xong tất cả mấy việc này, cũng đã hơn sáu giờ.

Cô lau khô tay ướt, đi tìm di động, gọi điện thoại cho Giang Thừa Châu.

Điện thoại thông, nhưng không ai nhận máy, cô nhớ rõ di động của anh luôn không rời người, không nhận điện thoại, là anh còn đang bận?
Cô lại đợi trong chốc lát, lần này vẫn không có người nào tiếp.
Có lẽ là họp xong quên không cài lại tiếng chuông, bây giờ là đang lái xe?
Cô nghĩ ra vài tình huống, cuối cùng vẫn đến phòng bếp xào đồ ăn theo kế hoạch ban đầu.
Sau khi nấu ăn xong, Giang Thừa Châu vẫn chưa về.
Cô lại gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn không có người nào nhận máy.
Cô trực tiếp bưng đồ ăn đến bàn cơm, nhìn đồ ăn tự mình xào xong, bất giác cười thầm, hôm nay cô có chút phát huy trình độ vượt quá mức bình thường, những món này nhìn không cũng thấy thèm ăn.
Cô lại gọi một cuộc điện thoại, vẫn không có ai tiếp.
Cô liền dựa vào bàn cơm, trong chốc lát sau, thế nhưng lại trực tiếp ngủ đi.
Tại biệt thự của Uông gia, Uông Tử Hàm và Giang Thừa Châu đã ăn cơm xong đang cùng nhau tản bộ, vừa rồi ở trên bàn cơm, ông nội cô dường như lại đang ám chỉ hi vọng họ có thể sớm ngày kết hôn, nhưng đều bị cô trực tiếp ứng phó tạm.

Cô có thể nhìn ra được hiện tại dường như anh không có cân nhắc chuyện kết hôn, là loại ý tứ hoàn toàn không có suy tính, nhưng đây cũng không phải là anh không bằng lòng kết hôn, mà là anh không muốn kết hôn trong khoảng thời gian này.
“Anh đừng để ý thái độ của người nhà em, họ chỉ là…” Cô chọc chọc thắt lưng Giang Thừa Châu, “Sợ anh đây dù chỉ là con vịt bị nấu chín cũng bay đi?”
Giang Thừa Châu một tay liền bắt lấy tay cô, “Em cũng sợ?”
Cô lắc đầu, “Không, em tin anh.”
Anh nhìn ánh mắt của cô, cô cũng không lùi bước chút nào nhìn thẳng anh.


Anh có thể cảm giác được, cô nói đều là chân thành, cô cũng muốn như vậy, đây là cô gái khiến người ta an tâm, sẽ không khiến người ta nghĩ rằng lời nói và suy nghĩ trong nội tâm cô hoàn toàn trái ngược.

Anh buông tay cô ra, lập tức nâng tay lên sờ sờ đầu cô, mang theo chút ý tứ cưng chiều.
Trong mắt cô có tia cười e lệ, cô thu hồi ánh mắt, dường như không dám nhìn anh nữa.
“Em bây giờ thực sự có chút tò mò chuyện anh nói anh muốn làm kia.” Cô rất nhanh nói sang chuyện khác, cũng là thật sự tò mò, khiến anh chỉ có làm xong việc đó mới có thể cưới cô.

Cô nhíu mày suy tư một chút, có chút ý tứ trêu đùa, “Chẳng lẽ là muốn từ biệt với bạn gái trước của anh?”
Tay Giang Thừa Châu hơi hơi cứng đờ, lập tức cười, “Tại sao em có thể thông minh như vậy?”
Uông Tử Hàm giơ tay đánh anh một cái, “Anh cho là em ngốc à.”
Còn đáp lại lời cô như vậy, nếu quả thật là từ biệt, chỉ cần vài câu mà thôi, đâu đến mức phức tạp như thế.
Giang Thừa Châu nhanh chóng né tránh, khiến cô hơi hơi ảo não, vì thế bộ dạng không đánh không được.

Giang Thừa Châu chạy, cô liền đuổi…
Tại lúc này, điện thoại của Giang Thừa Châu lại vang lên, anh đột nhiên dừng lại không chạy nữa, khiến Uông Tử Hàm cũng không biết ngượng ở phía sau lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đi đánh anh.

Chỉ là anh lấy di động ra nhìn thoáng qua, lại lập tức bỏ lại.
Đối với hành vi của anh, cô hiển nhiên không thể hiểu, “Vì sao không nhận?”
“Không cần thiết.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy khi anh nói ba chữ này ngữ khí rất lạnh, tựa như người gọi điện thoại đột nhiên làm khơi dậy cảm xúc căm phẫn trong anh, nhưng cũng chỉ là giây lát lướt qua.
Cô nhớ rõ, di động của anh vang lên vài lần, nhưng anh đều không tiếp.
“Một người liên tục gọi điện thoại, nhất định rất sốt ruột.” Cô muốn khuyên một câu, chỉ là sau khi nhìn đến sắc mặt anh, lời muốn nói phía sau liền ngưng lại.
Anh nhăn mày, dường như không muốn nói tới việc này.
Cô thở dài, tiến lên chủ động kéo tay anh, mà anh lại cầm ngược lại tay cô ở trong tay.
Cùng một thời điểm, một người ôm người đẹp trong ngực, một người trông đồ ăn sớm đã nguội lạnh.
Sau khi Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, dùng tay dụi dụi mắt, lấy di động ra, hiện tại đã 11h42 p.m, đã có thể xác định, anh sẽ không tới.

Cô vuốt đến phần nhật kí, vốn muốn ấn xuống người xếp đầu tiên, chỉ là sau khi nhìn thấy con số hiện ra trong dấu ngoặc, cô lại không ấn xuống nữa.
Cô đã gọi cuộc điện thoại thứ mười chín.
Cô buông di động, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, cô bỏ tất cả vào trong tủ lạnh, chính cô hoàn toàn không có bất cứ cảm giác thèm ăn nào.
Thu dọn bàn ăn xong, cô lại đi dọn dẹp phòng bếp, cuối cùng mới đi đến phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa qua, cô nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, chuyện đầu tiên làm là đi lấy di động, mở khóa, không có tin nhắn, không có cuộc gọi tới, cái gì cũng không có.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện