Đã qua bao lâu rồi...? Chiếc xe hàng bỗng đột ngột phanh mạnh khiến cho Dương Khánh Đình nằm bên trong thùng xe mất đà đập mạnh đầu vào cạnh xe, cũng theo đó mà cô chợt kêu lên một tiếng rồi rùng mình tỉnh lại.
Thời gian để lấy về ý thức rất lâu, khi cô đã có được hoàn toàn sự tỉnh táo cũng là lúc cửa thùng xe được mở ra.
Ở lâu trong nơi tối tăm ẩm mốc không có ánh sáng, khi đèn điện bên ngoài chợt ùa vào khiến cho cô nhất thời nheo mắt lại vì chói.
"Ra đây mau lên. Mày còn định nằm đấy đến bao giờ hả?"
Trần Bình Vân hừ một tiếng phiền phức, rồi hắn bỗng sững lại như chợt nhớ ra điều gì đó.
"À phải rồi, mày có đi lại được đâu? Đợi chút để tao bế mày ra ha?"
Hắn cười lên nham hiểm rồi nhảy vào bên trong thùng xe, thấy hắn càng lúc càng tiến đến gần mình hơn, Dương Khánh Đình hoảng loạn lùi người ra sau liền nhận lại một cú tát nhẫn tâm của hắn.
"Mày biết chống đối tao là sẽ nhận lại thứ gì mà, đúng không? Yên lặng đi."
Chân của Dương Khánh Đình bị hắn nâng lên, cô hoảng loạn vỗi giãy người ra, nhưng hắn ta càng thêm áp sát vào người cô.
Tay cô đều đã bị trói lại, cả thân người còn đang đau nhức âm ỉ, căn bản, cô không thể chống lại được hắn trong tình cảnh này.
Dương Khánh Đình nhắm nghiền mắt lại, khi cô tưởng như sự trong sạch của mình sẽ bị vấy bẩn thì thật may có một tên ở bên ngoài giục Trần Bình Vân mau mang cô ra bờ sông.
Mà, cô chẳng biết nó có được gọi là may hay không nữa.
Trần Bình Vân chửi tên kia phá đám một tiếng, mất hứng không làm gì cô nữa mà bế xóc cô lên vai, bước ra khỏi thùng xe.
Dương Khánh Đình bị chúng khênh từ chỗ bãi đóng tàu cũ lên đến một con cầu lớn gần đó.
Con cầu ấy chia ra làm ba phần, hai làn đường chính là để xe cộ đi qua, còn làn đường ở ngoài cùng là một đường ray tàu hoả đã bị bỏ không do những thanh ray đã bị rỉ sắt đến không thể sửa chữa được nữa.
Ở đây đèn điện bật sáng bừng ở hai làn đường cho xe cộ đi qua, nhưng còn đường ray thì hoàn toàn bị nhấn chìm trong một bức màn đen tối, người đi đường đương nhiên sẽ chẳng thể thấy rõ được hay là để tâm đến ở ngay bên cạnh họ đang có một nhóm người đang định làm gì đó.
Dương Khánh Đình bị chúng đưa đến đoạn đường ray, khi đến giữa cầu, chúng thả cô xuống.
Cô bị ngã dập người xuống dưới đất, khi đang chật vật lồm cồm bò người ngồi dậy, bên tai cô vang lên một tiếng gọi khe khẽ không giấu nổi sự kinh hoàng.
"...Mẹ?!"
Toàn thân người của Dương Khánh Đình khựng lại, cô mở trừng đôi mắt, quay đầu ra sau nhìn Ân Thẩm Ngạn với hai tay đang bị trói ngồi dựa người ở bên cạnh một gã đàn ông trông qua cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Dương Khánh Đình run rẩy, cô mở miệng muốn đáp lại cậu thì Trần Bình Vân bên cạnh đã đá vào người cô giục giữ im lặng.
Hắn mở điện thoại, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Hoàng Tiểu Nghê.
"Xin chào, ở bên kia Khánh Đình có nghe thấy không?"
Nhìn nét mặt đờ đẫn của Dương Khánh Đình, Hoàng Tiểu Nghê bật cười lên những tiếng khúc khích sắc nhọn như kim châm đâm vào màng tai cô.
"Hai mẹ con quây quần một chỗ, tốt quá ha? Bấy lâu nay tôi nghe nói quan hệ giữa hai người không được tốt lắm nên đặc biệt nghĩ cách giúp hai người đó."
"Hoàng Tiểu Nghê! Con khốn nhà cô!" Dương Khánh Đình giận giữ hét lên: "Cô sao lại làm thế với chúng tôi hả?! Thẩm Ngạn, thằng bé đã đắc tội gì với cô chưa?!"
"Thằng bé thì chưa, nhưng cô thì có đó." Hoàng Tiểu Nghê trách cứ Dương Khánh Đình: "Chính tay cô đã giết con của tôi. Tôi vốn định là sẽ bỏ qua cho cô vì tình bạn lâu năm, nhưng cô cứ năm lần bảy lượt khiến cho tôi cảm thấy chướng mắt. Phải làm thế này với cô, tôi thực sự rất đau lòng."
"Đến giờ này xem ra Hoàng tiểu thư vẫn thích nói những lời trái với lương tâm nhỉ?" Dương Khánh Đình cười khẩy, giọng nói của cô đã gằn lại đến đáng sợ: "Tôi đề xuất cô nên rời khỏi công ty hiện tại của mình mà làm nghề đòi nợ thuê đi."
Hoàng Tiểu Nghê im lặng, qua lớp màn hình nhỏ có thể thấy được đôi mắt của cô ta đã tối lại vài phần.
"Con què lắm mồm."
Tức thì Trần Bình Vân đá vào người cô một cái khiến cho Dương Khánh Đình không kịp phòng bị rít lên một tiếng đau đớn, miệng ho khan ra máu.
Hắn ta đã mất hết kiên nhẫn, hừ một tiếng.
"Cô ta lắm mồm quá, ném luôn xuống sông đi."
"Không được động vào mẹ của tôi! Thả mẹ tôi ra!"
Ân Thẩm Ngạn vội vùng lên nhưng đã bị tên canh ở bên cạnh cậu đập mạnh vào đầu.
"Nhóc con thì không được ngăn cản người lớn chứ?"
Cậu dù toàn thân đã đau đến rớm cả nước mắt nhưng vẫn liều mình ngọ nguậy, cố gắng muốn lết người đến gần Dương Khánh Đình.
Cô nhìn khuôn bầm tím lấm lem bụi đất của cậu, không khỏi xót xa mà đau lòng chảy nước mắt.
Lại là cô hại con cô rồi.
Cô quả nhiên không phải là một người mẹ tốt.
Cô không có xứng để làm mẹ của cậu.
Tên bắt cóc đó thấy cậu không chịu nghe lời thì phát hoả, tay siết chặt lấy cần cổ của cậu đè xuống đất, rút lấy một khẩu súng lục từ trong túi áo ra dí vào vùng thái dương của cậu.
"Bé con không ngoan thì phải phạt!"
Bầu không khí bỗng chốc bị nhấn chìm trong một màu tuyệt vọng. Tên đó là một tội phạm giết người hàng loạt đang lẩn trốn lệnh truy nã của chính phủ, mà những nạn nhân của hắn phần nhiều là những đứa trẻ tuổi còn chưa tròn hai con số.
Thấy nét mặt kinh hoảng đến hoá đá như một bức tượng của cậu, bản chất tính thú của hắn càng như lửa gặp xăng dầu.
Gã không chần chừ mà bóp vào cò súng, nhưng Dương Khánh Đình đã bật dậy đẩy mạnh người hắn ra.
Đường đạn bị chệch ngang, xuyên thành một lỗ sâu xuống đất ở ngay sát má của Ân Thẩm Ngạn chỉ đúng một đốt ngón tay.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến cả tên đó cũng phải sững sờ.
"Má nó! Con ranh này biết đi hả?!"
Gã gào lên tức tối, cầm lấy một nhúm tóc của cô giật ra nhưng có thế nào Dương Khánh Đình cũng không chịu thả cho gã đi.
Thấy mọi người đầu đang không chú ý đến Ân Thẩm Ngạn, cô ra ám hiệu cho cậu.
Chạy đi!
Ân Thẩm Ngạn giật mình, mảnh dao lam mò được ở trong nhà kho cũ đang cứa đứt dây thừng cắt lấy sợi dây cuối cùng.
Bây giờ cậu đã có thể chạy đi được rồi, nhưng Ân Thẩm Ngạn lưỡng lự nhìn cô.
Cậu sợ khi mình bỏ chạy, Dương Khánh Đình sẽ phải hứng chịu sự tức giận của bọn chúng. Cậu cũng không chắc mình có thể chạy được bao xa.
Nhưng thấy ánh mắt quyết liệt của cô, cậu đành phải cắn răng bật người dậy.
Dương Khánh Đình giật lấy khẩu súng của tên đó, trước khi bị gã vùng lên giành lại khẩu súng, cô đã bắn hết năm phát đạn lên trời, còn một phát nữa cô còn chưa kịp bắn đi thì bụng đã bị tên đó dùng sức đá văng.
"Con ả thối tha!"
Gã cáu kỉnh thét lên, khi đang định nhắm bắn vào đầu của Dương Khánh Đình thì có tiếng của đồng bọn ở đằng sau hét lên.
"Ối! Thằng nhóc đó cắt dây chạy mất rồi!"
Ngay lập tức gã chuyển hướng nòng súng bắn vào đùi của Ân Thẩm Ngạn.
Một tiếng súng bắn ra như tiếng sấm roẹt ngang bầu trời.
Ân Thẩm Ngạn ngã nhào xuống đất, một bên đùi ròng ròng chảy máu.
Thời gian để lấy về ý thức rất lâu, khi cô đã có được hoàn toàn sự tỉnh táo cũng là lúc cửa thùng xe được mở ra.
Ở lâu trong nơi tối tăm ẩm mốc không có ánh sáng, khi đèn điện bên ngoài chợt ùa vào khiến cho cô nhất thời nheo mắt lại vì chói.
"Ra đây mau lên. Mày còn định nằm đấy đến bao giờ hả?"
Trần Bình Vân hừ một tiếng phiền phức, rồi hắn bỗng sững lại như chợt nhớ ra điều gì đó.
"À phải rồi, mày có đi lại được đâu? Đợi chút để tao bế mày ra ha?"
Hắn cười lên nham hiểm rồi nhảy vào bên trong thùng xe, thấy hắn càng lúc càng tiến đến gần mình hơn, Dương Khánh Đình hoảng loạn lùi người ra sau liền nhận lại một cú tát nhẫn tâm của hắn.
"Mày biết chống đối tao là sẽ nhận lại thứ gì mà, đúng không? Yên lặng đi."
Chân của Dương Khánh Đình bị hắn nâng lên, cô hoảng loạn vỗi giãy người ra, nhưng hắn ta càng thêm áp sát vào người cô.
Tay cô đều đã bị trói lại, cả thân người còn đang đau nhức âm ỉ, căn bản, cô không thể chống lại được hắn trong tình cảnh này.
Dương Khánh Đình nhắm nghiền mắt lại, khi cô tưởng như sự trong sạch của mình sẽ bị vấy bẩn thì thật may có một tên ở bên ngoài giục Trần Bình Vân mau mang cô ra bờ sông.
Mà, cô chẳng biết nó có được gọi là may hay không nữa.
Trần Bình Vân chửi tên kia phá đám một tiếng, mất hứng không làm gì cô nữa mà bế xóc cô lên vai, bước ra khỏi thùng xe.
Dương Khánh Đình bị chúng khênh từ chỗ bãi đóng tàu cũ lên đến một con cầu lớn gần đó.
Con cầu ấy chia ra làm ba phần, hai làn đường chính là để xe cộ đi qua, còn làn đường ở ngoài cùng là một đường ray tàu hoả đã bị bỏ không do những thanh ray đã bị rỉ sắt đến không thể sửa chữa được nữa.
Ở đây đèn điện bật sáng bừng ở hai làn đường cho xe cộ đi qua, nhưng còn đường ray thì hoàn toàn bị nhấn chìm trong một bức màn đen tối, người đi đường đương nhiên sẽ chẳng thể thấy rõ được hay là để tâm đến ở ngay bên cạnh họ đang có một nhóm người đang định làm gì đó.
Dương Khánh Đình bị chúng đưa đến đoạn đường ray, khi đến giữa cầu, chúng thả cô xuống.
Cô bị ngã dập người xuống dưới đất, khi đang chật vật lồm cồm bò người ngồi dậy, bên tai cô vang lên một tiếng gọi khe khẽ không giấu nổi sự kinh hoàng.
"...Mẹ?!"
Toàn thân người của Dương Khánh Đình khựng lại, cô mở trừng đôi mắt, quay đầu ra sau nhìn Ân Thẩm Ngạn với hai tay đang bị trói ngồi dựa người ở bên cạnh một gã đàn ông trông qua cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Dương Khánh Đình run rẩy, cô mở miệng muốn đáp lại cậu thì Trần Bình Vân bên cạnh đã đá vào người cô giục giữ im lặng.
Hắn mở điện thoại, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Hoàng Tiểu Nghê.
"Xin chào, ở bên kia Khánh Đình có nghe thấy không?"
Nhìn nét mặt đờ đẫn của Dương Khánh Đình, Hoàng Tiểu Nghê bật cười lên những tiếng khúc khích sắc nhọn như kim châm đâm vào màng tai cô.
"Hai mẹ con quây quần một chỗ, tốt quá ha? Bấy lâu nay tôi nghe nói quan hệ giữa hai người không được tốt lắm nên đặc biệt nghĩ cách giúp hai người đó."
"Hoàng Tiểu Nghê! Con khốn nhà cô!" Dương Khánh Đình giận giữ hét lên: "Cô sao lại làm thế với chúng tôi hả?! Thẩm Ngạn, thằng bé đã đắc tội gì với cô chưa?!"
"Thằng bé thì chưa, nhưng cô thì có đó." Hoàng Tiểu Nghê trách cứ Dương Khánh Đình: "Chính tay cô đã giết con của tôi. Tôi vốn định là sẽ bỏ qua cho cô vì tình bạn lâu năm, nhưng cô cứ năm lần bảy lượt khiến cho tôi cảm thấy chướng mắt. Phải làm thế này với cô, tôi thực sự rất đau lòng."
"Đến giờ này xem ra Hoàng tiểu thư vẫn thích nói những lời trái với lương tâm nhỉ?" Dương Khánh Đình cười khẩy, giọng nói của cô đã gằn lại đến đáng sợ: "Tôi đề xuất cô nên rời khỏi công ty hiện tại của mình mà làm nghề đòi nợ thuê đi."
Hoàng Tiểu Nghê im lặng, qua lớp màn hình nhỏ có thể thấy được đôi mắt của cô ta đã tối lại vài phần.
"Con què lắm mồm."
Tức thì Trần Bình Vân đá vào người cô một cái khiến cho Dương Khánh Đình không kịp phòng bị rít lên một tiếng đau đớn, miệng ho khan ra máu.
Hắn ta đã mất hết kiên nhẫn, hừ một tiếng.
"Cô ta lắm mồm quá, ném luôn xuống sông đi."
"Không được động vào mẹ của tôi! Thả mẹ tôi ra!"
Ân Thẩm Ngạn vội vùng lên nhưng đã bị tên canh ở bên cạnh cậu đập mạnh vào đầu.
"Nhóc con thì không được ngăn cản người lớn chứ?"
Cậu dù toàn thân đã đau đến rớm cả nước mắt nhưng vẫn liều mình ngọ nguậy, cố gắng muốn lết người đến gần Dương Khánh Đình.
Cô nhìn khuôn bầm tím lấm lem bụi đất của cậu, không khỏi xót xa mà đau lòng chảy nước mắt.
Lại là cô hại con cô rồi.
Cô quả nhiên không phải là một người mẹ tốt.
Cô không có xứng để làm mẹ của cậu.
Tên bắt cóc đó thấy cậu không chịu nghe lời thì phát hoả, tay siết chặt lấy cần cổ của cậu đè xuống đất, rút lấy một khẩu súng lục từ trong túi áo ra dí vào vùng thái dương của cậu.
"Bé con không ngoan thì phải phạt!"
Bầu không khí bỗng chốc bị nhấn chìm trong một màu tuyệt vọng. Tên đó là một tội phạm giết người hàng loạt đang lẩn trốn lệnh truy nã của chính phủ, mà những nạn nhân của hắn phần nhiều là những đứa trẻ tuổi còn chưa tròn hai con số.
Thấy nét mặt kinh hoảng đến hoá đá như một bức tượng của cậu, bản chất tính thú của hắn càng như lửa gặp xăng dầu.
Gã không chần chừ mà bóp vào cò súng, nhưng Dương Khánh Đình đã bật dậy đẩy mạnh người hắn ra.
Đường đạn bị chệch ngang, xuyên thành một lỗ sâu xuống đất ở ngay sát má của Ân Thẩm Ngạn chỉ đúng một đốt ngón tay.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến cả tên đó cũng phải sững sờ.
"Má nó! Con ranh này biết đi hả?!"
Gã gào lên tức tối, cầm lấy một nhúm tóc của cô giật ra nhưng có thế nào Dương Khánh Đình cũng không chịu thả cho gã đi.
Thấy mọi người đầu đang không chú ý đến Ân Thẩm Ngạn, cô ra ám hiệu cho cậu.
Chạy đi!
Ân Thẩm Ngạn giật mình, mảnh dao lam mò được ở trong nhà kho cũ đang cứa đứt dây thừng cắt lấy sợi dây cuối cùng.
Bây giờ cậu đã có thể chạy đi được rồi, nhưng Ân Thẩm Ngạn lưỡng lự nhìn cô.
Cậu sợ khi mình bỏ chạy, Dương Khánh Đình sẽ phải hứng chịu sự tức giận của bọn chúng. Cậu cũng không chắc mình có thể chạy được bao xa.
Nhưng thấy ánh mắt quyết liệt của cô, cậu đành phải cắn răng bật người dậy.
Dương Khánh Đình giật lấy khẩu súng của tên đó, trước khi bị gã vùng lên giành lại khẩu súng, cô đã bắn hết năm phát đạn lên trời, còn một phát nữa cô còn chưa kịp bắn đi thì bụng đã bị tên đó dùng sức đá văng.
"Con ả thối tha!"
Gã cáu kỉnh thét lên, khi đang định nhắm bắn vào đầu của Dương Khánh Đình thì có tiếng của đồng bọn ở đằng sau hét lên.
"Ối! Thằng nhóc đó cắt dây chạy mất rồi!"
Ngay lập tức gã chuyển hướng nòng súng bắn vào đùi của Ân Thẩm Ngạn.
Một tiếng súng bắn ra như tiếng sấm roẹt ngang bầu trời.
Ân Thẩm Ngạn ngã nhào xuống đất, một bên đùi ròng ròng chảy máu.
Danh sách chương