Nói cho anh? Nói cho anh cái gì?
Dương Khánh Đình đưa mắt nhìn anh, trong ánh nhìn của cô ẩn chứa sự mông lung và mơ màng.
Ân Diên Tuyền muốn cô nói về những chuyện khi đó sao? Về chuyện tin đồn cô ngoại tình cùng với An Sinh?
Nhưng để làm gì? Tại sao anh lại muốn cô nhắc về nó? Là để cảnh cáo cô à?
Dương Khánh Đình run rẩy, Ân Diên Tuyền vẫn nắm tay cô, khi thấy cô lảng mặt đi, tay anh chuyển qua ôm hai bên má của cô giữ lại.
Ánh nhìn của anh như muốn ghim sâu trên thân người của cô, rất ấm nóng và chân thành, nhưng với Dương Khánh Đình, cô lại cảm thấy nó như muốn thiêu cháy cả người cô.
Nếu cô nói là cô hoàn toàn vô tội, cô chưa từng làm việc gì sai trái, liệu anh có tin rồi buông tha cho cô không?
Sẽ không đâu.

Vì trong thâm tâm anh luôn ấn định rằng cô là một người phụ nữ phóng đãng và hư hỏng, chẳng phải sao?
Dương Khánh Đình cắn cắn môi, khẽ giãy ra khỏi tay anh rồi lùi người ra một khoảng với anh, đầu cúi gằm xuống đất sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Sợ anh lại tin cô có những suy nghĩ bất chính với Mặc Phong, Dương Khánh Đình vứt luôn hộp bánh kem matcha vào trong thùng rác gần đó.
Cô thà trở thành một kẻ không có tình nghĩa trong mắt người khác còn hơn là làm liên lụy đến người bạn duy nhất còn lại của cô.

Cô thì thế nào cũng được, nhưng Mặc Phong tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Ân Diên Tuyền chứng kiến sự sợ hãi đến dị đoan của Dương Khánh Đình, cả thân anh sững sờ, trong chốc lát tim anh như đã vỡ ra thành từng mảnh.
Sắc mặt anh tối lại như đã chìm hẳn vào trong màn đêm, bất chợt anh đứng phắt dậy, không nhìn cô mà quay trở về nơi mà anh dừng xe.
"Quay về thôi.

Đừng để người khác nghĩ ngợi về việc sinh nhật con mà không có mẹ."
Dương Khánh Đình không dám cãi lại lời anh, chỉ vâng lời rồi lẳng lặng theo sau gót chân anh.
Đúng vậy, cô mãi mãi sẽ chỉ ở sau bóng lưng lạnh lẽo của anh mà thôi.
Lúc này khi ở nhà, Ân Thẩm Ngạn rời mắt khỏi đại sảnh đang tổ chức tiệc sinh nhật cho mình.
Cậu cố vượt qua những lời chào hỏi và bu quanh của đám người khác, đi tìm một người hầu.
"Này cô, bố tôi đâu rồi? Cả mẹ tôi nữa."
Người hầu đó lúng túng, cô ta cũng không biết nên chỉ lắc đầu.
Thấy vậy, Ân Thẩm Ngạn chán nản mà biếng nhác cởi phanh cái nơ đỏ đang thắt ở trên cổ ra, bước lên trên tầng.
"Cô dặn mấy người khác cùng làm thế nào để kết thúc bữa tiệc sớm đi.

Sinh nhật con cái mà không có bố mẹ thì còn có nghĩa lí gì?"
Ân Thẩm Ngạn rời đi chỉ để lại cho những người hầu sự hoang mang và khó xử.

Nhưng lời của tiểu thiếu gia, bọn họ không dám làm trái nên đành cắn răng nghĩ cách để mời khéo những vị khách về.
Cuối cùng, bữa tiệc dự định sẽ tổ chức tới tận mười một giờ đêm lại kết thúc khi chỉ vừa mới hơn tám giờ.
Những người hầu chia nhau dọn dẹp lại đại sảnh, trong số đó có hai người hầu nữ được phân công bê những món quà của khách tặng lên phòng của Ân Thẩm Ngạn.
Lúc kiểm tra sơ qua những món đồ, một người hầu thấy lạc giữa cả một đống quà lại có một chiếc hộp nhỏ không ghi tên người gửi tới.


"Đây là ai tặng cho tiểu thiếu gia mà lại không ghi tên thế này?"
"Chẳng biết nữa." Cô hầu còn lại khự nự chất đống đồ lên một cái xe đẩy để đẩy đi: "Có khi đó là đồ do người lạ gửi tới với ý đồ xấu với cậu ấy đấy."
"Khiếp! Tiểu thiếu gia là cháu trai độc nhất của Ân lão thái (Hà Nhất), cậu ấy mà bị sao chắc chắn chúng ta không sống nổi đâu.

Thôi thì tốt nhất cứ vứt đi.

Hộp nhỏ thế này chắc món đồ bên trong cũng chẳng có giá trị gì đâu."
Nữ hầu đó vứt hộp quà nhỏ vào trong thùng rác, còn lại thì mang lên phòng cho Ân Thẩm Ngạn.
...
"Tiểu thiếu gia, để tôi bê cặp hộ cậu."
Ân Thẩm Ngạn đưa cặp sách cho người tài xế để lên xe, bước lên hàng ghế sau xe do được ông ta mở cửa ra sẵn.
Lúc người tài xế đó đóng cửa xe lại, Ân Thẩm Ngạn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, vô tình nhìn lên ban công phòng của Dương Khánh Đình ở trên tầng hai, thấy cô đang tựa người ở bên lan can.
Mái tóc cô hất lên xào xạc theo ngọn gió, tư thế ngồi bất động, lặng thinh nhìn theo chiếc xe con rời khỏi cổng dinh thự.
Trong đôi mắt ấy còn nhuốm một màu ảm đạm không rõ ràng.
Một lúc sau, bất chợt Dương Khánh Đình phì cười, lắc đầu tự giễu với chính mình.
Chẳng biết tại sao cô lại mong chờ sẽ được nhìn thấy Ân Thẩm Ngạn đeo trên tay chiếc đồng hồ do cô tặng.

Giữa cả một đống quà có giá trị được người ta gửi đến thì đồ của cô cũng chẳng khác nào một mảnh sắt vụn là bao.
Dương Khánh Đình bước lại vào bên trong phòng, khóa lại cửa ra vào ban công.
Khi cô đang định đi xuống dưới nhà để ra ngoài thành phố dạo quanh cho đỡ chán, bỗng từ đằng sau bị Nhiên Nhiên gọi lại.
Dương Khánh Đình có vẻ rất bất ngờ, cô đưa mắt nhìn Nhiên Nhiên đi tới, tay cầm một bộ áo lông thú rất ấm áp và đôi găng tay bằng len đưa cho cô.
"Thiếu gia dặn nếu cô đi ra ngoài thì phải mặc vào."
"Là Diên Tuyền sao?"
Cô vươn tay nhận lấy, chỉ vừa mới chạm vào bộ áo lông, một cảm giác mềm mại và ấm áp lướt qua da tay khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Hiện tại mới chỉ có những cơn gió lạnh đầu mùa, còn chưa bước hẳn sang đông.
Nhưng thể chất của Dương Khánh Đình đã sa sút rất nhiều kể từ khi sinh ra Ân Thẩm Ngạn nên chỉ cần nhiêt độ giảm đi một ít, da cô cũng sẽ tím bầm cả lại.
Thực ra Dương Khánh Đình không muốn mặc nó, cô sợ lỡ cô làm bẩn áo, Ân Diên Tuyền sẽ không vui.
Nhưng anh đã bảo là đưa cho cô mặc, thì Dương Khánh Đình cũng không dám cãi lại.
Chắc chắn cô sẽ giữ nó cẩn thận để đến nữa trả lại cho anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện