"Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Ngạn rồi! Chúc mừng cháu trai của bà!"
Hà Nhất vui vẻ ôm lấy Ân Thẩm Ngạn, cái ôm của bà thật cưng chiều và ấm áp.
Những người hầu trong nhà hào hứng chúc những lời sức khỏe, bình an và tương lai cho Ân Thẩm Ngạn, tươm tất trang hoàng lại cả căn dinh thự để đón những vị khách mời tới chơi.
Dù cho Ân Thẩm Ngạn luôn mặt thờ ơ bảo họ không cần phải mất thời gian như thế, nhưng thật ra trong thâm tâm cậu bé đang thích lắm đấy.
Dương Khánh Đình ngồi trên ban công phòng ngủ nhìn Ân Thẩm Ngạn phấn chấn đi lòng vòng ở trong sân vườn, khóe môi cô dịu dàng cong lên, trong ánh mắt hiện hữu niềm thương yêu và hạnh phúc vô bờ.
Thấy cậu vui như vậy, cô cũng tự cảm thấy cuộc sống của mình còn có thứ đáng để cô níu giữ.
Thực ra đây không phải là ngày sinh nhật thật sự của cậu.
Vào ngày mà Ân Thẩm Ngạn được sinh ra, cậu rất yếu ớt và thoi thóp, người nhà còn tưởng rằng sinh mạng nhó bé ấy sẽ chỉ còn có thể duy trì được trong vỏn vẹn một tháng.
Nhưng sau hơn bốn tháng trôi qua, Ân Thẩm Ngạn thực sự đã phát triển rất tốt, các cơ quan nội tạng đều hoạt động bình thường.

Ân gia đã quyết định lấy ngày này làm kỉ niệm cho Ân Thẩm Ngạn, mừng ngày cậu sống khỏe mạnh, đây cũng được coi là sinh nhật thứ hai của cậu, là ngày sinh nhật chính thức.

Thật trùng hợp là sinh nhật của Ân Thẩm Ngạn lại trùng đúng vào ngày sinh nhật của Dương Khánh Đình.
Thành ra, lời ước được con hát cho nghe bài chúc mừng ngày mình ra đời không những không thể được, mà mình muốn chúc mừng con cũng chẳng thể.
Hơi buồn cười nhỉ?
Dương Khánh Đình nhìn thời gian đã sắp sửa đến giờ khách mời tới dự tiệc, cô mau chóng đóng lại cửa ban công rồi đi xuống dưới nhà, lăn xe gần đến chỗ bàn để đựng những phần quà dành cho Ân Thẩm Ngạn.
Khách mời còn chưa tới nhưng trên chiếc bàn ấy đã chật ních đều là những gói đồ to nhỏ được bọc lại trong các loại giấy đủ màu sắc một cách cẩn thận, đây đều là quà do họ hàng Ân gia gửi tới.
Dương Khánh Đình liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình mới len lén để một gói quà nhỏ là một chiếc đồng hồ đeo tay lên bàn.
Những món quà được gửi tới đều được ghi tên người tặng, nhưng riêng phần quà của cô thì không có.
Ân Thẩm Ngạn hồi nhỏ quấn cô như mèo con như thế nào, thì khi lớn lên, cậu càng lúc càng xa cách cô hơn, đó là vì cậu được Hà Nhất kể về những việc làm ngày trước của cô.
Dương Khánh Đình cũng biết thân biết phận, cô không hề giận bà, cũng không giải thích lại với Ân Thẩm Ngạn.
Tất cả những gì cô làm đó là giữ một khoảng cách với họ, không dám khiến cho họ cảm thấy phiền phức.
Cô biết con không thích cô nên cũng không muốn xuất hiện trước mặt con làm con thấy không vui.
Nếu phần quà này mà để tên cô, chắc chắn Ân Thẩm Ngạn sẽ ném ngay nó đi chứ chẳng buồn động đến.
Để quà lên bàn xong, Dương Khánh Đình cũng lặng lẽ rời đi.
Cô khoác trên mình một chiếc áo phao mỏng, không để cho ai biết mà rời khỏi khu dinh thự.
Hôm nay là ngày vui của Ân Thẩm Ngạn, cô không muốn vì sự xuất hiện của cô mà phá hỏng tâm trạng của cậu bé.

Lúc đi qua khỏi cổng nhà, Dương Khánh Đình ngoái đầu nhìn về căn dinh thự rộng lớn có đèn điện sáng bừng lên cả một khoảng trời rồi lại lẳng lặng quay đi, hướng xe theo con đường tối màu hơn chỉ chập choạng những ánh đèn đường.
Gió lạnh ban đêm lùa qua gáy cổ cô lạnh run, chiếc áo phao mỏng không thể chống cự được với thời tiết ẩm lạnh, đôi chân cô đau buốt.
Dương Khánh Đình nhìn những người đi trên vỉa hè lướt ngang qua người mình, lại nhìn xuống đôi chân của mình.
Cô cũng muốn được thoải mái đi lại như họ ghê.


Đâu có ai muốn mình trở thành người tàn tật suốt đời đâu chứ?
Nhìn màn hình điện thoại hiện lên mới có sáu giờ bốn năm phút, mà khi tiệc tàn cũng phải đến mười một giờ tối, vây là cô sẽ ở ngoài đường hơn bốn tiếng mới về.
Dương Khánh Đình nhìn những làn đường đông đúc ở trong thành phố, rồi lại ngoảnh đầu nhìn những biển hiệu neon và những ánh đèn chớp trang trí nhấp nháy ven đường, những tòa nhà chọc trời cao chẳng thấy nóc
Những năm qua cô chỉ quanh quẩn ở trong nhà nên giờ nhìn lại những khối kiến trúc ấy khiến cô không khỏi cảm thấy váng đầu.
Dương Khánh Đình tìm đường ra bờ hồ trong trung tâm phố đi bộ trong thành phố.

Cô đi tới một góc im ắng mà ngồi dựa lưng ở trên xe lăn, thẫn thờ nhìn mặt hồ nước như gương trong phản lại màn đêm lung linh ánh trăng rọi, nhô lên những gợn sóng nhỏ.
Cô nghe thấy trên đỉnh đầu là tiếng lá cây xào xạc và xung quanh chỗ ghế ngồi là những tiếng cười nói xa xa của những đám người, thấy mình bỗng bơ vơ và rất cô quạnh.
Bỗng có một đứa bé chẳng biết từ đâu chạy tới, nó tựa đầu lên tay cầm xe lăn chớp chớp mắt nhìn cô, ánh nhìn trong veo của câu bé đó khiến cho lòng cô bỗng bồn chồn.
"Nhóc con cần cô giúp việc gì sao?"
Câu bé đó mở to mắt nhìn cô, thích thú nhảy cẫng lên.
"Cô ơi, giọng cô hay quá! Chẳng giống như mẹ cháu chút nào, lúc nào cũng toàn mắng cháu thôi!"
Dương Khánh Đình cảm thấy mình thật hết nói nổi khi chỉ nghe một lời khen của trẻ con mà cũng thấy vui vui.


Nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên đầu của cậu bé đó.
Nó nhìn thấy hai cánh môi cong lên dịu dàng của cô, hai bên má phúng phính ửng hồng.
"Cô ơi, cô cười lên đẹp lắm.

Vây tại sao vừa nãy trông cô buồn như vậy?"
"Cô..."
Dương Khánh Đình sững người lại, cô mấp máy môi rồi cụp mắt nhìn sang bên khác, không biết nên đáp lại với ánh mắt mong chờ của cậu bé đó như thế nào.
Đúng lúc ấy có tiếng mẹ của cậu bé đó gọi về, nó đáp lại một tiếng rồi lon ton chạy đến nhào vào lòng mẹ, còn không quên quay lại vẫy vẫy tay với cô.
Nhìn cậu bé đó vùi đầu ôm thật chặt vào người mẹ nó như một con gấu Koala, Dương Khánh Đình không khỏi ước mong.
Ân Thẩm Ngạn hình như cũng tầm tuổi câu bé ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện