"Diên Tuyền, tối ngày chủ nhật em ra ngoài, chắc là khoảng hơn mười một giờ tối mới về.

Đêm ngày mai anh cứ ngủ trước.

Không cần đợi em về đâu."
"Tại sao ra ngoài lại lâu đến vậy?"
"À...!Tối mai em có một buổi họp lớp hồi cấp ba."
Ân Diên Tuyền nghe Dương Khánh Đình sẽ một mình tự đi đến một nơi tụ tập đều là những người mà anh không biết trước, bất giác cảm thấy khó chịu.
Anh định sẽ đi cùng cô nhưng cùng ngày hôm đó anh sẽ bận rất nhiều việc, không muốn cho cô đi nhưng bắt gặp phải ánh mắt mong chờ của cô, anh lại không lỡ làm cô buồn.
Cuối cùng Ân Diên Tuyền vẫn phải đồng ý để cho cô đi.
Dương Khánh Đình nhìn cái gật đầu có đôi phần miễn cưỡng của anh, cô mừng quýnh cả lên, bỗng dịch sát lại gần Ân Diên Tuyền mà hôn nhẹ lên môi anh.
Bất chợt cả người của anh căng cứng, để mặc cho cô vòng tay, cọ cọ lên người mình.
Dương Khánh Đình càng lúc càng lớn mật, cử chỉ, hành động của cô với anh cũng thật tùy tiện.
Cô xem anh là người gần gũi nhất với cô rồi sao?
Khuôn mặt của Ân Diên Tuyền dù không có bất cứ biến đổi biểu cảm nào, nhưng sau mang tai thì lại hơi nong nóng.

Anh kéo chăn đắp lên cả người mình và cô, đầu hơi ghé sang bên tựa lên trán cô.
Có những tiếng thở khe khẽ vang lên.

Anh cảm nhận được quanh màng tai mình là những hơi ấm hồn hậu và những tiếng rung động như mèo con rên lên thoải mái khi đang ngủ.
Nơi lồng ngực bỗng cảm thấy ấm áp.
Rất nhiều lần Ân Diên Tuyền đã từng nghĩ đến việc sẽ giữ Dương Khánh Đình chỉ loanh quanh ở trong khu dinh thự, nhưng thấy cô cứ vui vẻ và cười nhiều như vậy, anh lại không dám tàn nhẫn.
Nhưng, quả nhiên anh vẫn không thể bớt đi được mấy phần khó chịu.
Tối ngày chủ nhật khi thấy Dương Khánh Đình được An Sinh giúp lên xe, đôi mày kiếm của Ân Diên Tuyền cứ nhíu chặt vào nhau.
Anh thấy hơi khó thở, bèn cởi hai nút cúc áo trên cùng nhưng cảm giác bức bối vẫn không đỡ đi được phần nào.
"Hôm nay chỉ được đi đến chín giờ là về."
"Ơ? Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết.

Tôi nói chín giờ là chín giờ."
Ân Diên Tuyền nghĩ tối nay cứ lên giường nằm mà không có Dương Khánh Đình ở bên, chắc chắn anh sẽ không ngủ nổi.

Lại lo cô đi lâu bên ngoài lại gặp phải những kẻ không nên gặp, sự lo lắng bỗng tăng nhanh trong đầu.
Dương Khánh Đình hoang mang, cô không biết tại sao Ân Diên Tuyền lại bực bội như vậy.

Bạn bè lâu năm không gặp nên cô có chút muốn dành nhiều thời gian để nói chuyện với họ hơn, nhưng chồng cô đã không muốn nên cô đành chịu vậy.
Ân Diên Tuyền nhìn vẻ mặt của cô có hơi xịu xuống, cảm thấy hơi bối rối trong lòng, nhưng lời đã nói ra thì không được rút lại.
Anh chỉ đành tự nhủ cuối tháng này sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để bù đắp cho cô sau.
Chiếc xe con rời khỏi cổng dinh thự, đi qua một dải đường dài trồng rất nhiều cây hoa cẩm tú cầu, chỗ này vẫn nằm trong khoảng đất thuộc quyền sở của Ân Diên Tuyền, mãi về sau mới đi ra ngoài đường lớn, nhập vào làn xe.

Nhìn những khoảng cách từ con xe rút dần đến nhà hàng hẹn sẵn, Dương Khánh Đình không giấu nổi sự mong đợi ngập tràn trong ánh mắt.
Cô muốn được nghe kể về những quá khứ của mình trước kia, những quá khứ tốt đẹp.
Lúc chiếc xe dừng lại tại một nhà hàng truyền thống, An Sinh mở cửa xe bước xuống, lấy xe lăn từ trong cốp xe rồi đỡ Dương Khánh Đình ngồi lên đó, đẩy vào trong nhà hàng.

Có lẽ An Sinh không cố tình nhưng nét mặt ỉu xìu không kìm được mà cứ phô ra bên ngoài.

Dương Khánh Đình nhìn phát liền biết ngay cậu ta đang nản vì lỡ mất buổi hẹn với Nhiên Nhiên.
Tội nghiệp cho tình yêu mới chớm nở.
"Từ đây tôi tự vào được rồi.

Cậu có muốn vào cùng luôn không? Nếu không thì cậu An cứ ngồi chờ ở trong xe hoặc đi đâu đó cũng được."
"Vậy tôi ngồi chờ phu nhân ở ngoài xe.

Phu nhân nhớ ra sớm trước chín giờ nhé."
"Ừ."
Dương Khánh Đình lăn xe đi vào bên trong, có chút gấp gáp ngó nhìn sang xung quanh.
Vì tình trạng cơ thể đặc biệt và dung mạo đạt trên 90 điểm so với tiêu chuẩn toàn dân, Dương Khánh Đình chỉ vừa mới liếc mắt một cái, còn chưa kịp nhìn thấy ai thì đã nghe thấy có người nhận ra mình rồi.
"Khánh Đình! Lại đây lại đây! Chờ mãi mới đến! Sang trái, nhìn sang trái ấy!"
Dương Khánh Đình nghiêng người, nhìn sang một dãy có mấy người ngó sang vẫy vẫy với cô, một người con gái còn đứng ra khỏi bàn, chạy đến cầm xe lăn của cô đẩy đến tận chỗ.
"Ôi, sao hoa khôi của lớp ta lại thành ra thế này? Chân cậu bị sao thế?"
"Tai nạn à? Châc chậc chậc! Phải chú ý nhìn trước nhìn sau chứ? Thật đáng tiếc."
"Vậy câu có còn đi lại được không? Tớ có quen một bác sĩ trị liệu được lắm.

Để tớ giới thiệu cậu với người đó nhé?"

Những câu hỏi quan tâm dồn dập được thốt ra, kể cả là những người mà hồi cấp ba cô không thân, thậm trí còn quên mất cả tên cũng nhao nhao đi tới trước mặt cô, nắm tay cô tỏ vẻ như rất thân thiết.
Dương Khánh Đình cảm thấy thật kì cục.
Sao vậy nhể? Cô cứ thấy...!những nụ cười của họ thật giả tạo.
Cuối cùng, một người đã nói ra câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều nôn nóng muốn được nhìn thấy phản ứng của cô.
"Khánh Đình, cậu ly hôn với Trần Bình Vân rồi à?"
"Cậu ấy cưới chồng mới rồi.

Bây giờ cậu ấy là vợ của Tổng giám đốc Ân thị đấy."
Đột ngột tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, đều là những ánh mắt cong cong và khuôn miệng cười toe toét.
"Mong Ân phu nhân đây chiếu cố cho mình nha.

Đừng ngại bạn lâu ngày không gặp, chúng mình từ nay vẫn giữ liên lạc với nhau nhé.

Có việc gì thì khó, mong Ân phu nhân giúp đỡ cho mình."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện