“Phu nhân, để chúng tôi mời cô một li!”
“Cảm ơn ngài tổng giám đốc.”
“Ân phu nhân, cô càng lúc càng xinh ra thì phải, nhớ lúc nhìn cô ở lễ cưới, tôi đã phải thốt lên rằng Ân gia thật có phúc khi có được một người con dâu xuất sắc như vậy.

Cô có bí quyết nào có thể truyền cho vợ tôi không?”
“Ha ha.

Ngài nói quá rồi.”
Dương Khánh Đình mỉm cười với tất cả mọi người, khéo léo đáp lại những lời nói hướng về mình.
Dù cho nụ cười ấy của cô rất đẹp, nhưng vẫn có một phần gì đó rất trống rỗng.

Nụ cười ấy nhìn ai cũng không đổi.


Như là một chi tiết đã được chạm khắc sẵn lên khuôn mặt của cô vậy.
Ân Diên Tuyền ngồi bên cạnh Dương Khánh Đình liên tục đánh mắt sang nhìn cô.
Rõ ràng anh đang vô cùng ngạc nhiên bởi vì anh không biết cô có thể đối ngoại được như vậy.
Nhìn đôi môi đỏ hồng của cô nói nói cười cười với người khác, bỗng nhiên anh cảm thấy vô cùng khó chịu mặc dù anh chẳng biết cô có chỗ nào đáng để anh bận tâm, cũng không thể lí giải được tại sao anh lại có thứ cảm xúc ấy.
Dương Khánh đình không nhận ra ánh mắt của Ân Diên Tuyền nhìn mình có gì đó khác lạ, cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi ban phát cho tất cả mọi người.
Khi cô vươn tay nâng li rượu vang định uống, thì bỗng dưng Hoàng Tiểu Nghê bên cạnh dịch sát người sang cô, chìa li rượu trắng đến trước mặt cô.
“Khánh Đình, chúng ta cùng cụng li chúc mừng cho thành công của ông xã nhà cậu! Mừng mọi người ở đây!”
Ông xã… Cô ta nói vậy là đang có ý gì đây?
Nụ cười của Dương Khánh Đình bất giác rơi xuống, nhưng ngay sau đó cô đã tự ép bản thân mình cười lại, đưa li rượu cụng vào với cái trên tay của Hoàng Tiểu Nghê.
Chỉ là cô không lường trước được rằng cô ta lại ngả tay đổ ập cả li rượu lên chính người của cô ta!
“Ối! Rượu đổ hết lên người của Hoàng tiểu thư rồi!” Mọi người trong phòng nhốn nháo, hớt hải lấy giấy đưa cho cô ta.
Hoàng Tiểu Nghê vội vàng lau đi vết rượu ướt đẫm từ cổ áo cô ta xuống đến đùi, nhưng vẫn còn không quên Dương Khánh Đình còn ngồi đó ngơ ngẩn.
“Tôi không sao, mọi người nên lo cho Khánh Đình.

Vừa nãy tay cô ấy cứ run lên, chắc là không phải thấy mệt trong người đó chứ? Vậy thì cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi.”
Giờ đây, trong mắt của mọi người, Hoàng Tiểu Nghê đã trở thành một cô gái tốt biết để ý đến người khác.
“Cậu về nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.

Còn chồng cậu để tớ và mọi người ở đây chăm sóc cho.”
Câu nói ấy mang thật nhiều hàm ý.

Cô ta muốn đuổi cô đi là để cô ta và Ân Diên Tuyền có thời gian bên nhau mà không bị cô làm cho cản trở sao?
Hoàng Tiểu Nghê định làm gì chồng cô? Sẽ làm gì khi cô không có mặt ở đó?
Dương Khánh Đình khẩn khoản ngước nhìn Ân Diên Tuyền, chỉ thấy chân mày của anh đã dán chặt vào nhau tưởng như có thể kẹp được cả một con ruồi, cùng với một ám thị ánh mắt.
“Đi về đi.”

Dương Khánh Đình sững sờ nhìn anh, cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cúi chào xin lỗi mọi người để về trước.
Cô một đi không quay đầu lại, mặc kệ những ánh nhìn đăm đăm của những người còn ở bên trong.
Nắm tay cô siết mạnh lấy bánh xe, đẩy từng vòng nặng nề rời khỏi nhà hàng.
Lúc đi vui vẻ ra sao, lúc về lại thất vọng gấp bội lần.
Anh còn chẳng thèm để ý rằng rượu trên người của Hoàng Tiểu Nghê là rượu trắng, còn li cô cầm trên tay lại là rượu vang.
Phải chăng cô đã quá đa tình nên hai người họ mới nhắc nhở cô, rằng cô vốn chẳng là gì trong con mắt của họ.
Điều ấy thực sự rất đau lòng.

Đau một cách tê tái.

Nhưng cô sẽ không khóc.

Cô sẽ không khóc vì anh nữa.
Dương Khánh Đình đẩy xe tiến đến một chiếc xe điện dành riêng để chở khách trong khu khách sạn, nhưng người tài xế đó muốn kiểm tra thẻ phòng của cô, mà chiếc thẻ phòng đó cô lại nhét ở sau ốp điện thoại để quên trong nhà hàng đó.
Cô thở dài ngao ngán, nói người tài xế đó chờ rồi lóc cóc lăn xe quay trở lại con đường cũ.
Một lúc sau cô cũng đã lại đứng trước cánh cửa phòng VIP bằng sồi đỏ.
Dương Khánh Đình định vươn tay mở cửa rồi lại ngập ngừng thu về.

Anh vẫn còn ở trong đó, nếu thấy cô quay trở lại, anh có tức giận không?
Cảnh tượng vừa nãy ít nhiều cũng đã phá hỏng tâm trạng của mọi người, làm cho danh dự của anh bị lung lay, làm anh khó chịu cô cũng thấy trong lòng mình đau theo.
Trong khi cô mãi vẫn còn đang do dự không biết có nên vào hay không thì một người phục vụ bê bát canh rong biển nóng bước vào.
Dương Khánh Đình vội di chuyển ra sau nhường chỗ cho anh ta, cũng tiện ngó vào để xem thử mọi thứ bên trong.
Mọi người vẫn còn đang rất vui vẻ, Ân Diên Tuyền cũng vậy.

Không có cô, mọi thứ cũng chẳng khác mấy khi có cô xuất hiện trong đó.
Bỗng Dương Khánh Đình cảm thấy tủi thân, nhưng rồi cô lại lắc đâu tự giễu cợt chính mình.

Cô thì có tư cách gì để bọn họ bận tâm không?
Cũng chỉ là một chức danh phu nhân tự nhiên từ trên trời rơi xuống, không nên quá kì vọng.
Dương Khánh Đình đổi ý không muốn vào trong nữa, cô xoay người rời đi, tự nghĩ chắc không đi xe điện vẫn về lại được căn biệt thự đó, chỉ là hơi tốn chút thời gian mà thôi.
Nhưng cô chỉ vừa mới quay xe đi thì từ bên trong căn phòng đó bỗng vọng ra một tiếng hét hất thanh cùng với tiếng của bát đĩa rơi vỡ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện