Tối hôm qua Hoài Thu ngủ không được ngon giấc, khi thức dậy phát hiện cổ họng của mình đau kinh khủng, cậu đi ra cửa rửa mặt, đúng lúc đối diện đụng phải chị Vương ở phòng bếp.
Chị Vương vừa thấy cậu thì kinh ngạc nói: “Hoài Thu, miệng ngươi làm sao thế?”
Hoài Thu sững sờ đưa tay lên khóe miệng của mình, vừa mới đụng thì không nhịn được tê một tiếng.
Trên khóe môi của cậu bị nứt một chỗ lớn, phía trên kết vảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ.
Chị Vương nhao nhao nói: “Ôi chao, ngươi đây là làm sao, nhanh đi lấy thuốc thoa lên đi.”
“Không, không có việc gì.” Hoài Thu gian nan nói, cuống họng như có giấy sáp thô ráp chà vào, thanh âm ấm ách trầm trọng, không chút nào giống giọng nói của cậu.
Cậu lại đưa tay sờ lên khóe miệng. Rất đau, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Cậu thử há miệng, vết thương đã kết vảy lại nứt, có chút máu rỉ ra.
Chị Vương từ trong phòng bếp rót một chén nước cho Hoài Thu, giục cậu nhanh uống, uống xong thu dọn một chút thì đi làm việc.
Hoài Thu bưng chén nước hớp lấy, cố gắng nuốt xuống, nước theo yết hầu chảy vào, như nuốt phải dao.
Uống nước mà như bị cực hình.
Hoài Thu vừa thu dọn xong, lúc mang bữa sáng lên bàn, Lương phu nhân khoác tay Lương tiên sinh chậm rãi xuống lầu.
Lương phu nhân trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt rất trắng, lông mày đen nhánh bờ môi đỏ tươi, sườn xám phác hoạ đường cong uyển chuyển cơ thể của nàng. Ngực nàng chen vào cánh tay Lương tiên sinh, nhưng Lương tiên sinh không chút biến đổi, thần sắc hắn vẫn nhàn nhạt.
Lúc nhìn thấy Hoài Thu tay chân luống cuống đứng ngay phòng khách, ánh mắt Lương tiên sinh dừng lại trên người cậu một chút.
“Đây là Hoài Thu, lúc em trên đường đi thấy nó đáng thương, nên đem về nhà.” Giọng nói của Lương phu nhân so với ngày thường mềm mại hơn không ít.
Nàng cố ý vuốt cuống họng khi nói chuyện, như đang làm ra vẻ.
“Chào ngài.” Hoài Thu xoay người hành lễ với Lương tiên sinh.
Ánh mắt Lương tiên sinh quét tới trên mặt cậu, không có ý dừng lại, như thể Hoài Thu với đồng hồ bình hoa bày biện trong phòng khách không có gì khác nhau.
Chỉ là một đồ vật mà thôi.
“A Đàm, bữa sáng em cố ý kêu người chuẩn bị, đều là món anh thích.” Lương phu nhân ngữ khí vui sướng, kéo Lương tiên sinh đến trước bàn ăn.
Lương tiên sinh thân sĩ giúp Lương phu nhân kéo ghế ra. Lương phu nhân mang theo ý cười, nét mặt như thiếu nữ không giống với tuổi thật của nàng.
Lương tiên sinh đi đến đối diện Lương phu nhân ngồi xuống. Lương phu nhân một tay chống cằm, cười mỉm gắp thức ăn trong đĩa cho Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh không nhìn Lương phu nhân, hắn cầm lấy tờ báo trên bàn đọc. Hoài Thu đi tới rót nước cho Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh gấp tờ báo lại, hắn một tay cầm báo xem, một tay khác thả xuống dưới bàn, bóp một cái lên bẹn đùi của Hoài Thu.
Hoài Thu bị đau, tay run lên, trên miệng bình trà bắn nước ra ngoài, chảy đầy bàn, làm ướt quần Tây của Lương tiên sinh.
“Trời ơi, ngươi làm gì thế. A Đàm, anh không sao chứ?”
Lương phu nhân cuống quýt đứng dậy chạy tới, đẩy Hoài Thu còn đang thất thần ra, lo lắng hỏi.
Trên quần thấm lên vệt ướt, trên bàn nước đang chảy tí tách xuống dưới, Hoài Thu ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Lương phu nhân nhào lên lấy khăn tay lau cho Lương tiên sinh.
“Không sao.” Lương tiên sinh đẩy Lương phu nhân ra, lấy khăn trong tay nàng tự mình lau.
Một lời quan tâm của Lương phu nhân không có chỗ phát huy, đành phải nghiêng đầu qua mắng kẻ gây chuyện. Hoài Thu cúi đầu, chịu đựng sự quở trách của Lương phu nhân.
“Thật, thật xin lỗi phu nhân, là con không cẩn thận…”
Giọng cậu thành khẩn mà hèn mọn, thanh âm vẫn còn thô ách như cũ, nghe thật đáng thương.
Động tác lau của Lương tiên sinh dừng lại trong chớp mắt.
Lương phu nhân là một người có lòng tốt, ở trước mặt Lương tiên sinh càng thêm nhát gan thiện lương, đương nhiên sẽ không làm khó cậu.
Lương phu nhân hừ một tiếng, xoay người lại quan tâm Lương tiên sinh. Hoài Thu đứng tại chỗ ngơ ngác nghĩ, thì ra không chỉ uống nước như tra tấn, mà nói chuyện cũng vậy.
Cậu nghĩ Lương phu nhân yêu Lương tiên sinh như thế, nếu tối qua nàng….
Nghĩ đến đây, Hoài Thu ngẩng đầu nhìn Lương tiên sinh một chút, vừa vặn Lương tiên sinh cũng quét mắt qua.
Ánh mắt hai người giữa không trung chạm nhau, cảm giác xấu hổ dâng trào, nhưng đêm qua cậu lại không có cảm giác này.
Hoài Thu không khống chế được mặt đỏ lên, cả mang tai cũng đỏ, cậu cảm thấy mặt mình rất nóng, lỗ tai rất nóng, vết sẹo trên khóe miệng cũng rất nóng.
Cậu nhìn Lương tiên sinh, Lương tiên sinh cũng nhìn cậu, mà Lương phu nhân thì đang đưa lưng về phía họ.
Trái tim Hoài Thu bắt đầu không ức chế được run lên, cậu nuốt nước miếng một cái.
Cuống họng đau quá.
Tối hôm qua cậu ở nơi này, dưới mí mắt Lương phu nhân khẩu giao cho Lương tiên sinh. Lương phu nhân đang lo lắng lau sạch cho hắn, Lương tiên sinh bị nước làm ướt chỗ kia, cậu tối hôm qua dùng miệng ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi liếm láp, đem đồ vật bắn ra nuốt ăn vào bụng.
Bọn họ dưới mí mắt Lương phu nhân yêu đương vụng trộm.
P/s: có ai thích cảm giác yêu đương vụng trộm ko nào ʘ ͜ʖ ʘ.
Chị Vương vừa thấy cậu thì kinh ngạc nói: “Hoài Thu, miệng ngươi làm sao thế?”
Hoài Thu sững sờ đưa tay lên khóe miệng của mình, vừa mới đụng thì không nhịn được tê một tiếng.
Trên khóe môi của cậu bị nứt một chỗ lớn, phía trên kết vảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ.
Chị Vương nhao nhao nói: “Ôi chao, ngươi đây là làm sao, nhanh đi lấy thuốc thoa lên đi.”
“Không, không có việc gì.” Hoài Thu gian nan nói, cuống họng như có giấy sáp thô ráp chà vào, thanh âm ấm ách trầm trọng, không chút nào giống giọng nói của cậu.
Cậu lại đưa tay sờ lên khóe miệng. Rất đau, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Cậu thử há miệng, vết thương đã kết vảy lại nứt, có chút máu rỉ ra.
Chị Vương từ trong phòng bếp rót một chén nước cho Hoài Thu, giục cậu nhanh uống, uống xong thu dọn một chút thì đi làm việc.
Hoài Thu bưng chén nước hớp lấy, cố gắng nuốt xuống, nước theo yết hầu chảy vào, như nuốt phải dao.
Uống nước mà như bị cực hình.
Hoài Thu vừa thu dọn xong, lúc mang bữa sáng lên bàn, Lương phu nhân khoác tay Lương tiên sinh chậm rãi xuống lầu.
Lương phu nhân trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt rất trắng, lông mày đen nhánh bờ môi đỏ tươi, sườn xám phác hoạ đường cong uyển chuyển cơ thể của nàng. Ngực nàng chen vào cánh tay Lương tiên sinh, nhưng Lương tiên sinh không chút biến đổi, thần sắc hắn vẫn nhàn nhạt.
Lúc nhìn thấy Hoài Thu tay chân luống cuống đứng ngay phòng khách, ánh mắt Lương tiên sinh dừng lại trên người cậu một chút.
“Đây là Hoài Thu, lúc em trên đường đi thấy nó đáng thương, nên đem về nhà.” Giọng nói của Lương phu nhân so với ngày thường mềm mại hơn không ít.
Nàng cố ý vuốt cuống họng khi nói chuyện, như đang làm ra vẻ.
“Chào ngài.” Hoài Thu xoay người hành lễ với Lương tiên sinh.
Ánh mắt Lương tiên sinh quét tới trên mặt cậu, không có ý dừng lại, như thể Hoài Thu với đồng hồ bình hoa bày biện trong phòng khách không có gì khác nhau.
Chỉ là một đồ vật mà thôi.
“A Đàm, bữa sáng em cố ý kêu người chuẩn bị, đều là món anh thích.” Lương phu nhân ngữ khí vui sướng, kéo Lương tiên sinh đến trước bàn ăn.
Lương tiên sinh thân sĩ giúp Lương phu nhân kéo ghế ra. Lương phu nhân mang theo ý cười, nét mặt như thiếu nữ không giống với tuổi thật của nàng.
Lương tiên sinh đi đến đối diện Lương phu nhân ngồi xuống. Lương phu nhân một tay chống cằm, cười mỉm gắp thức ăn trong đĩa cho Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh không nhìn Lương phu nhân, hắn cầm lấy tờ báo trên bàn đọc. Hoài Thu đi tới rót nước cho Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh gấp tờ báo lại, hắn một tay cầm báo xem, một tay khác thả xuống dưới bàn, bóp một cái lên bẹn đùi của Hoài Thu.
Hoài Thu bị đau, tay run lên, trên miệng bình trà bắn nước ra ngoài, chảy đầy bàn, làm ướt quần Tây của Lương tiên sinh.
“Trời ơi, ngươi làm gì thế. A Đàm, anh không sao chứ?”
Lương phu nhân cuống quýt đứng dậy chạy tới, đẩy Hoài Thu còn đang thất thần ra, lo lắng hỏi.
Trên quần thấm lên vệt ướt, trên bàn nước đang chảy tí tách xuống dưới, Hoài Thu ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Lương phu nhân nhào lên lấy khăn tay lau cho Lương tiên sinh.
“Không sao.” Lương tiên sinh đẩy Lương phu nhân ra, lấy khăn trong tay nàng tự mình lau.
Một lời quan tâm của Lương phu nhân không có chỗ phát huy, đành phải nghiêng đầu qua mắng kẻ gây chuyện. Hoài Thu cúi đầu, chịu đựng sự quở trách của Lương phu nhân.
“Thật, thật xin lỗi phu nhân, là con không cẩn thận…”
Giọng cậu thành khẩn mà hèn mọn, thanh âm vẫn còn thô ách như cũ, nghe thật đáng thương.
Động tác lau của Lương tiên sinh dừng lại trong chớp mắt.
Lương phu nhân là một người có lòng tốt, ở trước mặt Lương tiên sinh càng thêm nhát gan thiện lương, đương nhiên sẽ không làm khó cậu.
Lương phu nhân hừ một tiếng, xoay người lại quan tâm Lương tiên sinh. Hoài Thu đứng tại chỗ ngơ ngác nghĩ, thì ra không chỉ uống nước như tra tấn, mà nói chuyện cũng vậy.
Cậu nghĩ Lương phu nhân yêu Lương tiên sinh như thế, nếu tối qua nàng….
Nghĩ đến đây, Hoài Thu ngẩng đầu nhìn Lương tiên sinh một chút, vừa vặn Lương tiên sinh cũng quét mắt qua.
Ánh mắt hai người giữa không trung chạm nhau, cảm giác xấu hổ dâng trào, nhưng đêm qua cậu lại không có cảm giác này.
Hoài Thu không khống chế được mặt đỏ lên, cả mang tai cũng đỏ, cậu cảm thấy mặt mình rất nóng, lỗ tai rất nóng, vết sẹo trên khóe miệng cũng rất nóng.
Cậu nhìn Lương tiên sinh, Lương tiên sinh cũng nhìn cậu, mà Lương phu nhân thì đang đưa lưng về phía họ.
Trái tim Hoài Thu bắt đầu không ức chế được run lên, cậu nuốt nước miếng một cái.
Cuống họng đau quá.
Tối hôm qua cậu ở nơi này, dưới mí mắt Lương phu nhân khẩu giao cho Lương tiên sinh. Lương phu nhân đang lo lắng lau sạch cho hắn, Lương tiên sinh bị nước làm ướt chỗ kia, cậu tối hôm qua dùng miệng ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi liếm láp, đem đồ vật bắn ra nuốt ăn vào bụng.
Bọn họ dưới mí mắt Lương phu nhân yêu đương vụng trộm.
P/s: có ai thích cảm giác yêu đương vụng trộm ko nào ʘ ͜ʖ ʘ.
Danh sách chương