Buổi tối hôm đó Lục Sâm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau đã rời khỏi giường.
Anh biết ba mẹ Quý Thức sáng sớm đã đi, trong phòng sát vách kia chỉ có mỗi mình Quý Thức, giống như rất nhiều lần trước. Chỉ cần anh gõ cửa, đã có thể có cơ hội được ở cùng một chỗ với Quý Thức lần nữa.
Nhưng anh lần này có chút do dự, thái độ hôm qua của Quý Thức như gần như xa, anh thấy mình không chỉ bị động, mà còn bị rớt giá, giống như một khối thuốc cao bôi da chó liều mạng mà dán lên, nếu được giữ lại cũng không hề có quyền lợi.
Vì sao không thể chờ Quý Thức chủ động tới tìm anh? Như vậy anh có thể người kia khống chế trong tay. Sau khi đi tới đi lui, anh quyết định.
Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong chớp mắt liền biến mất. Bởi vì Lục Sâm biết, nếu anh mặc kệ mà nằm ở nhà chờ Quý Thức rũ lòng thương, thì chuyện hai người bọn họ thật sự xong đời.
Cuối cùng Lục Sâm vẫn là gõ cửa nhà kế bên.
Anh cố gắng làm như không có chuyện gì, giống như đêm qua chưa từng làm gì khác người, càng chưa thổ lộ tình cảm, anh cần thời gian để quan sát và thử nghiệm.
Nếu không thể trực tiếp bắt được Quý Thức, vậy thì từ từ vậy. Lục Sâm lên kế hoạch từng bước đem yêu tinh mê người này thu vào trong túi.
Rốt cuộc là tương lai còn dài, anh cũng không gấp.
Quý Thức mở cửa còn mặc nguyên áo ngủ, hơi rộng, lỏng lẻo treo trên người. Cái cổ trắng nõn và xương quai xanh đâm thẳng vào mắt Lục Sâm, dưới ánh nắng chói chang làm anh có chút hoảng hốt.
Đều do Quý Thức, khiến cho anh giống như một kẻ lưu manh háo sắc.
Quý Thức tựa hồ không chú ý tới bất thường của Lục Sâm, giữ cửa mở rộng cho anh bước vào: "Ăn sáng chưa?"
Lục Sâm lắc đầu: "Chưa, sao nào, em làm cho anh?"
"Anh mơ à". Quý Thức xoay người đi vào bếp, khom lưng lấy trong tủ bát ra một gói mì, tùy tay vứt cho Lục Sâm: "Em đói bụng, anh nấu cho em đi".
Lục Sâm chịu thương chịu khó nhận mệnh, lấy một trái cà chua và hai trứng gà trong tủ lạnh ra, rất thuần thục bắt đầu làm.
Quý Thức tò mò hỏi: "Thường ngày anh vẫn tự nấu cơm sao?"
Lục Sâm vừa cắt cà chua vừa trả lười: "Không thường xuyên lắm, lâu lâu làm một hai lần".
"Làm món gì?"
"Mì trứng cà chua"
"Còn món gì nữa?"
"Không còn". Lục Sâm liếc cậu một cái "Anh chỉ biết làm cái này, may là em nói muốn ăn mì, đổi món khác anh không hầu em được".
Quý Thức rất cao hứng, dựa khung cửa cười rộ lên: "Thật là cảm ơn anh nha"
Quen tay quen việc rất nhanh đã xong, Lục Sâm đưa cho Quý Thức, hai người cũng không ngồi vào bàn mà cứ đứng vậy bưng tô ăn.
Lục Sâm nhìn Quý Thức uống xuống miếng nước cuối cùng mới hỏi: "Hương vị thế nào?"
"Cũng được"
"Chỉ là cũng được?"
Quý Thức buông chén, hai ba bước chạy về phòng bếp, cuối cùng lộn trở lại một câu: "So với em đỡ hơn một chút".
Lục Sâm ngẩn người, sau đó cười rộ lên, nhanh chóng ăn hết chén, động tác nhanh chóng rửa xong chén, lần đầu cam tâm tình nguyện làm một việc vì người khác như vậy.
(Anh chưa truy được thê mà anh đã thê nô thế này‼! 🤣🤣🤣)
Ánh mặt trời buổi sáng vừa đủ, không khí cũng không quá oi bức, Quý Thức cầm quyển sách ngồi trên bệ cửa sổ xem, hai chân thon dài đung đưa. Lục Sâm ngồi trên thảm không kiêng nể gì mà nhìn cậu.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.
Cái này làm cho Lục Sâm cũng cảm thấy yên tâm, những ồn ào náo động và dục vọng tối qua đã thối lui một chút, anh bắt đầu thấy như vậy cũng tốt mà.
Nhưng Quý Thức đột nhiên mở miệng, đánh vỡ vẻ yên bình giả dối được tô son trát phấn.
Quý Thức vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, sách úp một bên. Cậu vừa khua chân vừa nhẹ giọng hỏi: "Làm tình hông, ca ca?"
Lục Sâm gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Quý Thức, không dám tin hỏi: "Em nói cái gì?"
Quý Thức chống tay lên cửa sổ, người khom về trước tiến tới gần Lục Sâm: "Em nói, làm tình không?"
"Em......"
"Không muốn thì thôi".
Biểu tình của Lục Sâm đột nhiên trở nên rất nguy hiểm, giống như con báo đang rình một con dê trên thảo nguyên rộng lớn, ngay sau đó sẽ tấn công cắn xé.
Nhưng Quý Thức đương nhiên không phải con dê non, làm gì có con dê nào khôn như vậy, để cho con báo đói tùy ý đi tới.
Lục Sâm lại càng không muốn khách khí với cậu.
Anh một tay kéo Quý Thức trên cửa sổ xuống, ấn người lên tấm thảm mềm mại. An tĩnh vừa nãy không còn sót lại chút gì, kích động lại ngóc đầu lên.
Một câu của Quý Thức đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch của Lục Sâm, nhưng chỉ cần có một câu này của cậu, kế hoạch gì thì tương lai còn dài lắm.
Lục Sâm cúi đầu hôn lấy đôi môi của Quý Thức, vội vàng dùng sức mà gặm cắn, cọ xát. Anh không nên vội vàng như vậy, cũng muốn ôn nhu một tí, nhưng từng đợt khoái cảm run rẩy làm Lục Sâm không khống chế được mình, anh chỉ muốn chiếm hữu hoàn toàn người dưới thân bằng cách nguyên thủy nhất.
Từ lúc bắt đầu biết nhau đến bây giờ, là bảy ngày.
Chỉ có bảy ngày, một Lục Sâm hai mươi tuổi đã có được Quý Thức mười tám tuổi.
# Hết chương 6
Anh biết ba mẹ Quý Thức sáng sớm đã đi, trong phòng sát vách kia chỉ có mỗi mình Quý Thức, giống như rất nhiều lần trước. Chỉ cần anh gõ cửa, đã có thể có cơ hội được ở cùng một chỗ với Quý Thức lần nữa.
Nhưng anh lần này có chút do dự, thái độ hôm qua của Quý Thức như gần như xa, anh thấy mình không chỉ bị động, mà còn bị rớt giá, giống như một khối thuốc cao bôi da chó liều mạng mà dán lên, nếu được giữ lại cũng không hề có quyền lợi.
Vì sao không thể chờ Quý Thức chủ động tới tìm anh? Như vậy anh có thể người kia khống chế trong tay. Sau khi đi tới đi lui, anh quyết định.
Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong chớp mắt liền biến mất. Bởi vì Lục Sâm biết, nếu anh mặc kệ mà nằm ở nhà chờ Quý Thức rũ lòng thương, thì chuyện hai người bọn họ thật sự xong đời.
Cuối cùng Lục Sâm vẫn là gõ cửa nhà kế bên.
Anh cố gắng làm như không có chuyện gì, giống như đêm qua chưa từng làm gì khác người, càng chưa thổ lộ tình cảm, anh cần thời gian để quan sát và thử nghiệm.
Nếu không thể trực tiếp bắt được Quý Thức, vậy thì từ từ vậy. Lục Sâm lên kế hoạch từng bước đem yêu tinh mê người này thu vào trong túi.
Rốt cuộc là tương lai còn dài, anh cũng không gấp.
Quý Thức mở cửa còn mặc nguyên áo ngủ, hơi rộng, lỏng lẻo treo trên người. Cái cổ trắng nõn và xương quai xanh đâm thẳng vào mắt Lục Sâm, dưới ánh nắng chói chang làm anh có chút hoảng hốt.
Đều do Quý Thức, khiến cho anh giống như một kẻ lưu manh háo sắc.
Quý Thức tựa hồ không chú ý tới bất thường của Lục Sâm, giữ cửa mở rộng cho anh bước vào: "Ăn sáng chưa?"
Lục Sâm lắc đầu: "Chưa, sao nào, em làm cho anh?"
"Anh mơ à". Quý Thức xoay người đi vào bếp, khom lưng lấy trong tủ bát ra một gói mì, tùy tay vứt cho Lục Sâm: "Em đói bụng, anh nấu cho em đi".
Lục Sâm chịu thương chịu khó nhận mệnh, lấy một trái cà chua và hai trứng gà trong tủ lạnh ra, rất thuần thục bắt đầu làm.
Quý Thức tò mò hỏi: "Thường ngày anh vẫn tự nấu cơm sao?"
Lục Sâm vừa cắt cà chua vừa trả lười: "Không thường xuyên lắm, lâu lâu làm một hai lần".
"Làm món gì?"
"Mì trứng cà chua"
"Còn món gì nữa?"
"Không còn". Lục Sâm liếc cậu một cái "Anh chỉ biết làm cái này, may là em nói muốn ăn mì, đổi món khác anh không hầu em được".
Quý Thức rất cao hứng, dựa khung cửa cười rộ lên: "Thật là cảm ơn anh nha"
Quen tay quen việc rất nhanh đã xong, Lục Sâm đưa cho Quý Thức, hai người cũng không ngồi vào bàn mà cứ đứng vậy bưng tô ăn.
Lục Sâm nhìn Quý Thức uống xuống miếng nước cuối cùng mới hỏi: "Hương vị thế nào?"
"Cũng được"
"Chỉ là cũng được?"
Quý Thức buông chén, hai ba bước chạy về phòng bếp, cuối cùng lộn trở lại một câu: "So với em đỡ hơn một chút".
Lục Sâm ngẩn người, sau đó cười rộ lên, nhanh chóng ăn hết chén, động tác nhanh chóng rửa xong chén, lần đầu cam tâm tình nguyện làm một việc vì người khác như vậy.
(Anh chưa truy được thê mà anh đã thê nô thế này‼! 🤣🤣🤣)
Ánh mặt trời buổi sáng vừa đủ, không khí cũng không quá oi bức, Quý Thức cầm quyển sách ngồi trên bệ cửa sổ xem, hai chân thon dài đung đưa. Lục Sâm ngồi trên thảm không kiêng nể gì mà nhìn cậu.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.
Cái này làm cho Lục Sâm cũng cảm thấy yên tâm, những ồn ào náo động và dục vọng tối qua đã thối lui một chút, anh bắt đầu thấy như vậy cũng tốt mà.
Nhưng Quý Thức đột nhiên mở miệng, đánh vỡ vẻ yên bình giả dối được tô son trát phấn.
Quý Thức vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, sách úp một bên. Cậu vừa khua chân vừa nhẹ giọng hỏi: "Làm tình hông, ca ca?"
Lục Sâm gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Quý Thức, không dám tin hỏi: "Em nói cái gì?"
Quý Thức chống tay lên cửa sổ, người khom về trước tiến tới gần Lục Sâm: "Em nói, làm tình không?"
"Em......"
"Không muốn thì thôi".
Biểu tình của Lục Sâm đột nhiên trở nên rất nguy hiểm, giống như con báo đang rình một con dê trên thảo nguyên rộng lớn, ngay sau đó sẽ tấn công cắn xé.
Nhưng Quý Thức đương nhiên không phải con dê non, làm gì có con dê nào khôn như vậy, để cho con báo đói tùy ý đi tới.
Lục Sâm lại càng không muốn khách khí với cậu.
Anh một tay kéo Quý Thức trên cửa sổ xuống, ấn người lên tấm thảm mềm mại. An tĩnh vừa nãy không còn sót lại chút gì, kích động lại ngóc đầu lên.
Một câu của Quý Thức đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch của Lục Sâm, nhưng chỉ cần có một câu này của cậu, kế hoạch gì thì tương lai còn dài lắm.
Lục Sâm cúi đầu hôn lấy đôi môi của Quý Thức, vội vàng dùng sức mà gặm cắn, cọ xát. Anh không nên vội vàng như vậy, cũng muốn ôn nhu một tí, nhưng từng đợt khoái cảm run rẩy làm Lục Sâm không khống chế được mình, anh chỉ muốn chiếm hữu hoàn toàn người dưới thân bằng cách nguyên thủy nhất.
Từ lúc bắt đầu biết nhau đến bây giờ, là bảy ngày.
Chỉ có bảy ngày, một Lục Sâm hai mươi tuổi đã có được Quý Thức mười tám tuổi.
# Hết chương 6
Danh sách chương