Lúc Lục Sâm đến quán bar, Quý Thức còn đang từng ngụm từng ngụm uống, Đường Xuyên ở bên cạnh với vẻ mặt rối rắm, muốn khuyên lại khuyên không được.

"Em ấy uống nhiều hay ít rồi?"

Đường Xuyên nghe câu hỏi liền ngẩng đầu, thấy Lục Sâm như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: "Lục tổng, ngài đã tới. Tôi thật sự ngăn không được Quý ca, ngài nhanh chóng đem mang người đi, tôi về trước đây".

Đường Xuyên mặc áo khoác, khi đi đến bên cạnh Lục Sâm lại khẽ nói: "Chuyện kia... Đầu giường cãi cuối giường hòa, dỗ dành hai câu thì tốt rồi".

Lục Sâm nghi hoặc nhìn qua, không quá minh bạch tiểu diễn viên này đang nói cái gì, lại thấy Đường Xuyên ha ha cười, rất rộng lượng mà khoát tay: "Việc nhỏ thôi, không cần cảm tạ".

Sau khi nói chuyện với Đường Xuyên xong, Lục Sâm ngồi xuống bên cạnh Quý Thức, đưa tay đoạt lại chén rượu trong tay cậu: "Đừng uống nữa".

"Đừng giành..." Quý Thức nửa híp mắt đánh giá người vừa mới xuất hiện "Sao anh lại tới đây......"

Cách Quý Thức nói chuyện lúc say với khi bình thường rất không giống nhau, âm cuối kéo dài đến mềm mại, giống như đám mây trôi qua đầu trái tim.

"Anh không thể tới sao?"

Nghe xong lời này Quý Thức đột nhiên ủy khuất lên: "Anh đều không thèm tìm em".

Lục Sâm cười nhạo một tiếng: "Em cũng biết không dễ chịu a".

Nhớ lại lần trước gặp nhau chia tay trong không vui, hơn nữa mấy tháng nay không hề có tin tức, một cổ tích tụ vắt ngang trong tim. Thể xác và tinh thần của Lục Sâm đều mệt mỏi, không muốn buông, lại không có biện pháp gì với người này.

Làm sao bây giờ, em ấy cái gì cũng không chịu nói, có thể làm sao bây giờ.

Lục Sâm thở dài, kéo Quý Thức lên.

Quý Thức phản ứng rất lớn, một phen đẩy bay anh: "Làm gì đấy?"

"Về khách sạn trước". Lục Sâm nhíu mày "Nghe lời nào".

"...... Không về".

"Vì sao?"

Quý Thức cuộn trong góc, phủi tay Lục Sâm ra, phát ngốc một lồi lâu mới trả lời: "Trở về rồi anh lại không để ý tới em".

Lục Sâm trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, anh ý thức được chỉ sợ rằng đây là cơ hội tốt nhất. Có những lời nói trong lúc tỉnh táo Quý Thức sẽ nhất định không chịu nói, nhưng không có nghĩa là lúc say Quý Thức sẽ không nói.

Vì thế Lục Sâm hỏi dò: "Sợ anh không để ý tới em?"

"Vâng".

"Vậy vì sao không nói với anh?"

Quý Thức ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn mê loạn làm nổi bật khóe mắt có chút đỏ lên: "Em không dám a".

Không dám?

"Anh thật sự là Sâm ca sao?" Quý Thức đột nhiên hỏi: "Anh là giả đúng không, tôi nói với anh, anh không được cho anh ấy nghe".

"Được" Tim Lục Sâm kịch liệt nhảy lên, anh vô cớ có chút khẩn trương, tựa như gặp phải vấn đề sinh tử gì rất lớn, "Không nói với hắn".

"Uhm..." Quý Thức cầm lấy chén rượu trống không, chuyển tới chuyển lui giữa mấy ngón tay, biểu tình có chút chinh lăng: "Anh ấy chia tay với tôi".

Lục Sâm sửa lại: "... Là em chia tay với hắn".

"Đúng vậy, tôi chia tay với anh ta". Quý Thức nhìn kỹ Lục Sâm, như là muốn từ trên mặt anh nhìn ra bộ dáng của người thiếu niên của rất nhiều năm về trước "Là tôi đề nghị chia tay, tôi cũng không biết vì cái gì... Tôi rõ ràng muốn anh ấy đáp ứng, nhưng khi anh ấy đáp ứng rồi, tôi lại vô cùng khổ sở... Tôi còn rất luyến tiếc, lại không biết nên làm thế nào, tôi cảm thấy chúng tôi không hợp nhau..."

"Là thật sự không thích hợp. Tôi không rõ đó có phải là yêu hay không, anh ấy hình như cũng bắt đầu chán ghét... Anh ấy rất nhanh đã quên mất tôi, tôi nói chia tay, anh ấy một câu cũng chưa từng nói đã đồng ý..."

"Là tôi đẩy anh ấy ra xa..."

Giọng Quý Thức ngày càng nhỏ, đến cuối cùng đã biến thành lầm bầm. Lục Sâm chỉ có thể dựa vào thật gần mới nghe thấy.

Những lời này lộn xộn, nhưng anh có thể kỳ dị lý giải được, thậm chí nhất thời không biết nên cảm thán "Nguyên lai là như vậy" hay là "Quả nhiên là thế này".

Anh đã từng cho rằng đoạn quan hệ này với Quý Thức là không thực, lại hóa ra là không phải. Lúc anh đang hoang mang rối rắm với mối quan hệ này, Quý Thức cũng đang lo được lo mất. Chỉ là bọn họ hai người thế mà lại ăn ý tới loại này, kể cả chuyện chia tay cũng ăn ý đến như vậy.

"Sau đó lại gặp lại anh ta, anh ta bảo tôi về cùng, tôi liền đi... Lại như vậy bắt đầu, tôi sợ chúng tôi vẫn sẽ giống như trước kia, tôi không buông được anh ấy, tôi biết, nhưng tôi không biết anh ấy nghĩ như thế nào. Anh ấy muốn cùng tôi lên giường, tôi đúng ra phải thấy vui vẻ... Nhưng tôi lại sợ rằng anh ấy chỉ là muốn lên giường với tôi..."

Trong đầu Lục Sâm ong một tiếng, thái độ như gần như xa của Quý Thức dường như đều có thể giải thích được.

Vốn dĩ Quý Thức cho rằng mình chỉ là vì muốn phát tiết dục vọng mới hết lần này đến lần khác đi tìm em ấy.

Hóa ra từ lúc bắt đầu anh đã dùng cách sai lầm nhất.

Lục Sâm ngừng thở, sợ quấy nhiễu người trước mắt này, thật cẩn thận hỏi: "Em... Thích hắn sao?"

"... Vâng". Quý Thức trong mắt loáng thoáng ánh nước, rất nhanh lại ảm đạm đi, "Nhưng anh ấy không thích tôi..."

Trong nháy mắt kia, Lục Sâm thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình, thiếu chút cho rằng mình cũng uống say, cảnh quang xung quanh đều trở nên có chút mê ly.

Anh có chút run rẩy mà sờ sờ trán Quý Thức, vén tóc mái trên trán qua một bên. Đôi mắt Quý Thức nửa híp, một mảnh thủy quang mông lung, ý thức không biết đã trôi dạt đến đâu rồi.

Chỉ là những lời này lúc thanh tỉnh, Quý Thức tuyệt đối sẽ không nói ra.

Lục Sâm cảm thấy mình đã mừng rỡ như điên, nên đắc ý vênh váo, Quý Thức rốt cuộc cũng thừa nhận là thích mình, giống như vô số lần trước đã chờ đợi như vậy.

Đánh giá giờ phút này, anh biết rằng mình thắng rồi. Bảy năm trước, anh lỗ mãng mà hấp tấp thổ lộ, đem mình đưa vào tay Quý Thức, mình lại vô cùng vô tư. Hiện giờ anh đã chiếm thế thượng phong, nhìn Quý Thức mang vương miện tình yêu của mình, lúc này mình tựa như là một quốc vương.

Nhưng Lục Sâm lại đột nhiên có chút không biết nên làm sao, anh không có bất luận kiêu ngạo chiến thắng nào, anh phát hiện mình không muốn làm chủ đạo gì cả.

Tình yêu này, làm ruột gan người ta như đứt ra từng khúc, lo được lo mất, cũng làm người ta thương nhớ ngày đêm, triền miên lâm li. Nơi nào yêu cầu chủ đạo gì chứ!

Lục Sâm nghĩ, mình cùng em ấy thì còn tính toán gì chứ, tự mình đặt trong tay mà yêu chiều là tốt rồi.

Hai người không biết về tình yêu lại gập ghềnh trải qua một năm, lại ngu ngốc mà hoang phí bảy năm, lúc này mới sờ soạn tới cấp bậc nhập môn.

Vốn dĩ không có gì là không thể thừa nhận.

Trong tình yêu chưa từng có thắng thua.

"Thích". Giọng Lục Sâm gần như phát run, chỉ có một chữ nhưng rõ ràng kiên định. "Hắn thích em".

Quý Thức như không hiểu anh đang nói gì, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn chằm chằm mặt anh.

Lục Sâm đứng dậy ôm cậu ở trong ngực, nhẹ nhàng vỗ dọc theo sống lưng: "Chúng ta trở về đi, được không?"

"... Vâng..."

Người trong lòng lại không nhúc nhích.

"Làm sao vậy?"

Quý Thức vùi đầu ở trước bụng anh, giọng rầu rĩ truyền tới: "Anh ôm em".

"Bị chụp dính thì làm sao bây giờ?" Tuy rằng quán bar đã được bao, nhưng Lục Sâm lo lắng bên ngoài sẽ có truyền thông, không dám qua loa, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ngoan, trở về lại ôm sau".

Quý Thức không quan tâm ôm eo anh: "Muốn ôm".

Lục Sâm thở dài, cởi áo khoác ra trùm lên đầu cậu, bảo đảm sẽ không bị người khác nhận ra mới bế ngang cậu lên.

Quý Thức ngoan ngoãn ôm cổ anh, lúc ra tới xe đã ngủ mất.

Lục Sâm nghiêng người in một nụ hôn lên trán cậu: "Ngủ ngon".

Ngủ ngon, bảo bối của ta vừa mới tìm lại được, nguyện ánh trăng cho em mộng đẹp.

# Hết chương 24
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện