Ba ngày sau Quý Thức vào đoàn phim, lần này quay bộ phim tên ≪ Phù hoa thầm lặng ≫, đề tài về thời dân quốc, chủ yếu nói về quá trình phát triển của giai cấp tư sản dân tộc. Đạo diễn là một đạo diễn nổi tiếng nhất nhì trong nước, danh tiếng chính là tấm bảng đảm bảo chất lượng.

Quý Thức đóng vai nam chính tên là Chu Tân Ninh, là một thiếu gia của công ty rất có quy mô thời ấy, du học ở nước ngoài trở về, mang lý tưởng mở rộng sự nghiệp trong lòng, đem chuyện cống hiến cho đất nước tâm niệm suốt đời.

Tuy rằng như vậy, nhưng nhân vật này đời tư vô cùng cứng nhắc, trên người hắn có tất cả những tính chất đặc biệt vĩ đại, xuất thân phú quý, được giáo dục rất tốt, có tư tưởng tiến bộ, giơ tay nhấc chân đều là ưu nhã và quý phái. Vào lúc uống rượu đùa giỡn cùng anh em, uống say liền thích ca hát, tiếng Trung tiếng Anh hỗn tạp, quả thực ma âm xổ tai.

Ban đầu Chu Tân Ninh là một nam nhi chính trực lại tốt bụng, nhưng điều này không đủ làm Quý Thức động tâm, Quý Thức nhìn trúng nhân vật này chính là vì chuyển biến lúc sau của hắn.

Ở bối cảnh lúc sau, sự phát triển thương nghiệp đã chịu rất nhiều trở ngại, Chu Tân Ninh dần phát hiện việc cống hiến bất quá chỉ là do hắn tự lừa mình dối người, chỉ là một lớp áo ngoài tươi sáng, còn bên trong thì rỗng tuếch.

Niềm tin và lý tưởng sau nhiều năm tan biến, Chu Tân Ninh sa sút tinh thần một thời gian, trong lúc này hắn quen biết với nữ chính Tô Lan. Sau khi được Tô Lan giác ngộ thì hai người cùng nhau đi theo con đường cách mạng.

Đương nhiên lúc này, Chu Tân Ninh khắc khẩu với phụ thân nên cũng không từ mà biệt.

Nhưng bánh xe lịch sử cuồn cuộn lăn tới, công ty cuối cùng cũng không thể tránh khỏi phải xuống dốc.

Cuối phim, bảng hiệu công ty kia cũng bị hủy, từ đây hoàn toàn bị phủi bụi. Mà lúc đó ở chỗ Chu Tân Ninh và Tô Lan, màu cờ đỏ cao cao tung bay.

Đương nhiên, này đều là do Lục Sâm bảo thư ký đi hỏi thăm, Quý Thức cũng chưa từng nói tiếng nào với anh.

Anh không muốn theo đuổi không bỏ, có vẻ nhận ra mình có chút gấp, đứng ngồi không yên mà rụt rè ba ngày. Ba ngày sau, Lục tổng sắp xếp xong công tác, nghĩ câu kia của Quý Thức: "Về sau anh muốn làm gì thì tùy thời có thể tìm em" mà ngồi lên phi cơ.

Lục Sâm tới đoàn làm phim vừa kịp lúc nghỉ ngơi giữa giờ, người đi tới đi lui rất nhiều, nhưng Lục Sâm liếc mắt một cái đã thấy được Quý Thức.

Quá bắt mắt.

Cậu ta mặc một thân cổ trang phương tây, trên ngực chỗ túi tiền có một cái đồng hồ quả quýt, tóc cắt ngắn, không vuốt keo, liền rũ tán loạn sau đầu, thoát ra cái dáng vẻ của một thiếu gia nhà giàu.

Nhưng trên mũi có đeo một gọng kính vàng lại tăng thêm vài phần hơi thở trí thức, không đến mức khinh cuồng, vừa tự phụ đến vừa mức.

Quý Thức không thấy được Lục Sâm, diễn viên tên Đường Xuyên đóng vai em trai cậu vẫn luôn đảo quanh bên cạnh, thường thường nói một hai câu, Quý Thức thấy vô cùng phiền lại vẫn không thể lãng tránh, chỉ có thể "ừ" một hai tiếng cho có lệ.

Nhưng hình ảnh này dừng trong mắt của Lục Sâm liền có ý tứ khác, anh thấy tiểu diễn viên thanh tú trắng trẻo như vậy vây quanh lải nhải với Quý Thức, cậu ta lại ngồi trên ghế chống cằm nhìn tiểu bạch kiểm, gật gật đầu, còn có vẻ rất nhiệt tình, một ánh mắt cũng không thèm hướng về phía anh bên này.

Lục Sâm nhíu mày, bước qua.

Thẳng đến khi có một bóng đen phủ trước mặt, Quý Thức mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn Lục Sâm, nhưng biểu tình lại vô cùng kinh ngạc, không một chút che giấu.

"Sao anh lại tới đây?"

Lục Sâm cúi đầu nhìn cậu, cắn răng gằn từng chữ: "Tìm em có việc làm".

Đường Xuyên đứng một bên có vẻ không hiểu lắm, lại hiển nhiên sẽ không nhìn sắc mặt anh, phành phạch lại nhào về phía họng súng mà hỏi: "Quý ca, đây là...?"

Quý Thức xoa xoa cằm, giương mắt lên nhìn Lục Sâm, híp mắt cười rất thoải mái: "Anh trai tôi"

"Anh ruột à?"

"Cậu cảm thấy hai người chúng tôi giống nhau?" Quý Thức ngạc nhiên liếc Đường Xuyên một cái. "Anh kết nghĩa".

Nói xong, cậu lại ngẩng đầu nhìn Lục Sâm một lần nữa, tâm tình có vẻ như không tồi, nhưng nụ cười này thấy thế nào cũng mang chút vẻ khiêu khích.

Lục Sâm không ngắt lời Quý Thức, cũng không làm cậu mất mặt, chỉ là nghe đến chữ "Anh kết nghĩa" lại lộ ra một ý vị thâm trường mà cười.

Đường Xuyên có chút ngốc, còn muốn nói gì nữa đã nghe đạo diễn kêu diễn viên vào vị trí, chỉ có thể có chút không cam lòng mà lôi kéo Quý Thức đi.

Lục Sâm không đi cùng, chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cái tay của tiểu diễn viên kia đang lôi kéo cổ tay Quý Thức, hận không thể đốt thủng một lỗ. Không ngờ Quý Thức lúc này lại quay đầu, Lục Sâm không kịp phòng ngừa đã đối diện với cặp mắt kia, thiếu chút đã chết chìm trong đó.

Sau đó thấy Quý Thức chớp chớp mắt với anh, trong mắt gợn lên một chút nước như long lanh dưới ánh nắng mặt trời.

Hầu kết Lục Sâm lăn lộn, không chú ý tới người đại diện và trợ lý đứng một bên đã nhìn thấy hết, nhìn bóng dáng anh cười ái muội.

# Hết chương 12.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện