Vài ngày sau, Lục Sâm cũng không còn ý đồ liên lạc với Quý Thức, không chỉ không gặp nhau, điện thoại cũng không gọi.

Anh không biết thái độ của Quý Thức là như thế nào, chỉ biết rằng bản thân mình nhớ mãi không quên đã là rất bị động, lại không biết xấu hổ mà dây dưa cả ngày sẽ lại càng thêm mất mặt.

Lì lợm la liếm đòi sống đòi chết là chuyện mà Lục Sâm hai mươi tuổi sẽ làm. Nhưng Lục Sâm hai mươi tám tuổi sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó. Trải qua sự rèn giũa của xã hội, Lục Sâm đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, sao còn có thể giống một mao đầu tiểu tử chứ.

Lục Sâm an ủi chính mình như vậy, lại có chút khó chịu.

Anh cảm thấy mình không có tiền đồ.

Trước khi gặp lại Quý Thức, anh không biết con đường tình yêu của mình lại như thế. Anh luôn cho rằng nhiều lắm chỉ là gặp phải những người khác vô vị đần độn, không khơi gợi được cảm xúc gì của anh cả.

Nhưng sự thật lại không phải như ý anh.

Gặp phải người ta, như chạm vào mặt hồ phẳng lặn, có thể gợn lên một làn sóng.

Bất quá anh còn nhớ khoảng thời gian điên cuồng kia.

Đúng vậy, chỉ là một khoảng thời gian điên cuồng, bởi vì dục niệm và bản năng, sao có thể còn điều gì khác chứ.

Vì thể áp lực bản năng sau một tuần, Lục Sâm nhịn không được.

Anh lấy được số điện thoại riêng của Quý Thức từ người đại diện, lúc ấn gọi có chút khẩn trương rất rõ ràng.

Bên kia bắt máy rất nhanh.

Giọng nói Quý Thức rất rõ ràng truyền đến: "Alo, ai đấy?"

"Tôi, Lục Sâm".

Lục Sâm cố ý đè thấp giọng, không muốn bại lộ cảm xúc của mình, cố gắng giả vờ lạnh nhạt.

Không ngờ câu tiếp theo, Quý Thức đã trực tiếp vạch trần anh: "Anh... rất khẩn trương?"

"...Không có".

"Vậy sao". Quý Thức giống như cười một chút. "Lục tổng tìm tôi có chuyện gì? Lên giường thì tôi, ngày mai tôi muốn dậy sớm chạy show, thể lực chống đỡ không nỏi, hầu hạ anh không được".

Lục Sâm đổi tay cầm điện thoại, mày theo thói quen mà nhăn lại: "Em cảm thấy tôi tìm em cũng chỉ vì chuyện này?"

Quý Thức còn chưa kịp nói gì, liền nghe Lục Sâm không biết lầm bầm lầu bầu hay là cố tình nói cho cậu nghe: "Tôi tìm em thật cũng chỉ có thể vì chuyện này".

Cảm xúc của Quý Thức tựa như không mấy vui vẻ, Lục Sâm không rõ, bơi vì tiếp theo Quý Thức đã nói: "À, tôi cúp máy đây".

"Từ từ". Lục Sâm nắm chặt di động "Ăn một bữa cơm cũng được vậy".

Quý Thức lại cười rộ lên bên kia di động, thanh âm không lớn, nhưng lại không ngại đốt lửa một phen trong lòng Lục Sâm.

"Được thôi, anh tới đón tôi".

"Chờ".

Lục Sâm buông điện thoại liền lái xe đi đón Quý Thức. Hai người chọn một quán ăn gia đình nhỏ rất bình thường, cũng không phải là một hai ngàn kim thịnh yến gì, mỗi người gọi một tô mì ăn cắm cúi.

Sau khi ăn xong, Quý Thức còn chút dư vị, ngẩng đầu hỏi: "Nhiều năm không lại đây, không ngờ được anh lại nhớ tôi thích ăn ở quán này".

Lục Sâm buông đũa, cũng nhìn cậu: "Thích ăn vậy sao lại không tới?"

"Không có thời gian, cũng không ai đi cùng".

Quý Thức nói lời này ái muội không rõ. Trong lòng Lục Sâm nhảy dựng. Nhưng anh không dám cho là thật, lại như không có chuyện gì mà đổi đề tài: "Em gần đây rất bận?"

Quý Thức cắn đũa gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn kiếm cơm a".

"Em không có cơm ăn sao?"

Quý Thức nghe vậy ặc một tiếng, không buông chiếc đũa ra: "Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh lại không nói chuyện phiếm như vậy".

Lục Sâm nhíu mày nhìn Quý Thức, đưa tay lấy chiếc đũa từ trong tay cậu: "Tật xấu này vẫn không sửa được".

Quý Thức bĩu môi, dí sát vào ấn đường của Lục Sâm: "Đừng nhìn tôi như vậy, không lẽ tôi không làm cho anh bớt lo sao".

Lục Sâm thiếu chút nữa đã buộc miệng thốt ra: "Em làm tôi bớt lo sao, đã bao nhiêu năm rồi còn ầm ĩ không ngừng". Nhưng anh chỉ há miệng thở dốc không nói lời nào.

Quý Thức nhìn ra anh muốn nói lại thôi, không để ý lắm mà nhướng mày.

Lục Sâm lại hỏi lần nữa: "Tối đến nhà tôi không?"

"Mệt lắm, không đi". Quý Thức cười tủm tỉm, càng dí sát vào một chút, gần như dựa vào bên tai Lục Sâm: "Anh tìm tiểu tình nhân khác đi".

"Tôi không...." Giọng nói vừa chuyển: "Được a, tôi tìm một người biết nghe lời".

Lục Sâm không dám nói cái câu không có kia. Giống như phân cao thấp với Quý Thức, không thể đem con át chủ bài lật lên sớm như vậy, không thể không biết chân tình giả ý mà rơi xuống thế hạ phong một lần nữa trước mặt Quý Thức. Câu nói kia bị nuốt ngược trở về, lấy cớ là lợi thế cuối cùng của anh.

Có vẻ chỉ cần anh không nói, Quý Thức không ở trong lòng anh sinh ra nhiều ít ảnh hưởng.

Anh tựa như kẻ ăn mày lưu lạc trên đường, cố gắng giấu một miếng thức ăn cuối cùng của mình không cho người khác phát hiện.

Đặc biệt không thể để cho Quý Thức phát hiện.

# Hết chương 10
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện