Cách đây bảy năm, Lục Sâm không bao giờ nghĩ đến sẽ gặp lại Quý Thức.
Trong tiệc rượu sau lễ trao giải, chén rượu đan xen giữa bóng người đong đưa qua lại, anh liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông kia trong đám đông.
Cậu ta mặc tây trang tinh xảo, không cài nút, lộ ra áo sơ mi trắng tinh bên trong. Mái tóc chớm dài rũ đến đầu vai. Trong tay cậu cầm ly rượu, chất lỏng màu đỏ sậm đong đưa theo động tác trên tay.
Giống như một đóa hồng thần bí trong đêm.
Lục Sâm nhìn cậu cúi đầu nhấp một ngụm rượu, vẻ lười biếng lại mang theo vài phần mị hoặc câu hồn nhiếp phách.
So với bảy năm trước càng thêm "giá kinh tựu thục"
(驾轻就熟: Giá kinh tựu thục – xe đi nhanh vì quen đường. Chỉ việc rất thành thạo về một điều gì đó. Quen tay hay làm, kinh nghiệm đầy mình)
Một tia không vui chợt lóe lên trong lòng. Lục Sâm do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi một cái hay không.
Thư ký thấy Lục Sâm nhìn chằm chằm người kia đã lâu, đoán rằng Lục Sâm vừa mới về nước, đối với vòng giải trí trong nước còn chưa biết nhiều, liền giới thiệu: "Lục tổng, đó là người đoạt giải diễn viên chính xuất sắc nhất hôm nay, Quý Thức. Ra mắt công chúng năm hai mươi tuổi, một đường xuôi gió xuôi nước, mới 26 tuổi đã cầm giải ảnh đế. Ông trời thật là chiếu cố người".
Quý Thức.
Lục Sâm đương nhiên biết đó là Quý Thức, chỉ là có chút ngạc nhiên cậu ta vậy mà lại là diễn viên, nhìn dáng vẻ thể hiện cũng không tệ lắm.
Cũng là, chỉ cần khuôn mặt kia đã rất thu hút người khác, bảy năm trước đã vậy, hiện giờ lại càng sâu.
Tiệc rượu mới bắt đầu không bao lâu đã có người ngồi không yên.
Người này Lục Sâm thật ra đã từng gặp, Triệu tổng của truyền thông Cách Tân. Anh tuy rằng vừa về nước không được mấy ngày, những gì cần biết cũng đã sớm biết.
Mắt thấy Triệu Xuyên đặt tay trên vai Quý Thức, một tay khác giơ lên ly rượu về phía cậu, không biết nói gì đó. Quý Thức ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Xuyên, vẫn là ánh mắt lười biếng như trước.
Sau đó nâng ly rượu trên tay lên đặt bên môi.
Cậu vậy mà không từ chối.
Cái chuyện sắp phát sinh làm Lục Sâm càng thêm bực bội. Anh ta không rảnh trò chuyện với người bên cạnh, xua xua tay đi về phía Quý Thức, nghiêng người vỗ lên vai Triệu Xuyên.
"Triệu tổng, lại gặp nhau rồi".
Triệu Xuyên chưa kịp tiếp cận đã bị người khác chen ngang, cau mày nhìn qua, thấy là Lục Sâm liền thay đổi bộ mặt ngay lập tức.
"Là Lục tổng a, vừa mới định tìm anh, vinh dự uống một chén được không?"
Lục Sâm gật gật đầu, đem rượu trong ly một hơi cạn sạch.
Hai người lại nói vài câu khách sáo, trong lúc đó Lục Sâm vẫn luôn cố ý vô tình che trước người Quý Thức, ngăn cách tầm mắt của Triệu Xuyên. Anh đưa lưng về phía Quý Thức, nhìn không thấy biểu tình trên khuôn mặt của người nọ, nhưng có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt của Quý Thức luôn dán trên người mình.
Nên trò chuyện cũng đã trò chuyện xong, Lục Sâm vẫn không có ý định rời đi. Triệu Xuyên ngại ngùng liếc mắt nhìn về phía sau một cái, chỉ thấy rượu vang đỏ nổi bật giữa những ngón tay thon dài trắng nõn của Quý Thức, lúc này mới có chút không cam lòng rời đi.
Quý Thức vẫn luôn im lặng không nói gì, một câu chào cũng không có. Lục Sâm xoay người nhìn cậu, đối diện với một đôi mắt nửa híp.
"Đã lâu không gặp"
"Đúng vậy". Quý Thức hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, mắt khẽ đảo một cái "Đã lâu không gặp".
Biểu tình này của cậu rất quen thuộc, Lục Sâm nhịn không được nhớ tới nhiều năm trước.
Một thiếu niên mười tám tuổi ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, hai chân rũ xuống, nhẹ đung đưa. Cậu ta nghiêng đầu, trên mặt là dáng vẻ tự nhiên, mở miệng ra giọng nói cũng rất tự nhiên.
"Làm tình không, ca ca?"
Người thiếu niên trong trí nhớ và người đàn ông trước mắt là một, rõ ràng là một khuôn mặt. Nhưng Lục Sâm cảm thấy có chỗ nào đó không quá giống nhau.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Quý Thức hồi lâu, mới phát hiện sai chỗ nào.
Một chút tự nhiên cũng không có.
Người thiếu niên của bảy năm trước tuy rằng dụ hoặc, nhưng vẫn rất ngây ngô. Quý Thức hiện giờ như là một quả tươi mới thành thục, đem toàn bộ vẻ mê người hoàn toàn thể hiện ra, không sót một chút gì.
Lục Sâm càng có vẻ không vui. Anh cảm thấy mình lúc này mơ hồ có chút bực dọc, vì sự thay đổi của người này.
Là thời gian làm cho người ta trưởng thành, hay là kết quả ủ chín của nhân vi?
Anh ta nhìn chằm chằm một hồi lâu, Quý Thức đưa tay quơ quơ trước mặt anh: "Nghĩ cái gì đấy?"
"Em đoán xem tôi nghĩ gì?"
"Nhàm chán". Quý Thức nhướng mày, đuôi mắt hẹp dài cong lên "Tôi không thèm đoán".
Giọng nói cậu ta hơi khàn, như một cái đuôi mềm dễ dàng khuấy động trong lòng Lục Sâm thành một trận sóng to gió lớn. Lục Sâm không thể không thừa nhận, vô luận là bảy năm trước hay là hiện tại, Quý Thức vẫn luôn có cách làm anh tước vũ khí đầu hàng trong một giây.
Anh chưa bao giờ muốn che giấu dục vọng của mình.
Vì thế câu hỏi tiếp theo của Lục Sâm là: "Về nhà cùng tôi không?"
"Sao?" Quý Thức có chút kinh ngạc, nhưng cũng gần như một cái chớp mắt, ngay sau đó cậu liền híp mắt cười rộ lên: "Được thôi".
Lục Sâm đã có được đáp án mong muốn, nhưng lại không thấy sung sướng.
Quý Thức đáp ứng nhanh như vậy, gần như một chút do dự cũng không có.
Bởi vì đối tượng là anh ta sao?
Hay là với ai cũng thế?
Lục Sâm không hiểu được.
#Hết chương 1
Trong tiệc rượu sau lễ trao giải, chén rượu đan xen giữa bóng người đong đưa qua lại, anh liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông kia trong đám đông.
Cậu ta mặc tây trang tinh xảo, không cài nút, lộ ra áo sơ mi trắng tinh bên trong. Mái tóc chớm dài rũ đến đầu vai. Trong tay cậu cầm ly rượu, chất lỏng màu đỏ sậm đong đưa theo động tác trên tay.
Giống như một đóa hồng thần bí trong đêm.
Lục Sâm nhìn cậu cúi đầu nhấp một ngụm rượu, vẻ lười biếng lại mang theo vài phần mị hoặc câu hồn nhiếp phách.
So với bảy năm trước càng thêm "giá kinh tựu thục"
(驾轻就熟: Giá kinh tựu thục – xe đi nhanh vì quen đường. Chỉ việc rất thành thạo về một điều gì đó. Quen tay hay làm, kinh nghiệm đầy mình)
Một tia không vui chợt lóe lên trong lòng. Lục Sâm do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi một cái hay không.
Thư ký thấy Lục Sâm nhìn chằm chằm người kia đã lâu, đoán rằng Lục Sâm vừa mới về nước, đối với vòng giải trí trong nước còn chưa biết nhiều, liền giới thiệu: "Lục tổng, đó là người đoạt giải diễn viên chính xuất sắc nhất hôm nay, Quý Thức. Ra mắt công chúng năm hai mươi tuổi, một đường xuôi gió xuôi nước, mới 26 tuổi đã cầm giải ảnh đế. Ông trời thật là chiếu cố người".
Quý Thức.
Lục Sâm đương nhiên biết đó là Quý Thức, chỉ là có chút ngạc nhiên cậu ta vậy mà lại là diễn viên, nhìn dáng vẻ thể hiện cũng không tệ lắm.
Cũng là, chỉ cần khuôn mặt kia đã rất thu hút người khác, bảy năm trước đã vậy, hiện giờ lại càng sâu.
Tiệc rượu mới bắt đầu không bao lâu đã có người ngồi không yên.
Người này Lục Sâm thật ra đã từng gặp, Triệu tổng của truyền thông Cách Tân. Anh tuy rằng vừa về nước không được mấy ngày, những gì cần biết cũng đã sớm biết.
Mắt thấy Triệu Xuyên đặt tay trên vai Quý Thức, một tay khác giơ lên ly rượu về phía cậu, không biết nói gì đó. Quý Thức ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Xuyên, vẫn là ánh mắt lười biếng như trước.
Sau đó nâng ly rượu trên tay lên đặt bên môi.
Cậu vậy mà không từ chối.
Cái chuyện sắp phát sinh làm Lục Sâm càng thêm bực bội. Anh ta không rảnh trò chuyện với người bên cạnh, xua xua tay đi về phía Quý Thức, nghiêng người vỗ lên vai Triệu Xuyên.
"Triệu tổng, lại gặp nhau rồi".
Triệu Xuyên chưa kịp tiếp cận đã bị người khác chen ngang, cau mày nhìn qua, thấy là Lục Sâm liền thay đổi bộ mặt ngay lập tức.
"Là Lục tổng a, vừa mới định tìm anh, vinh dự uống một chén được không?"
Lục Sâm gật gật đầu, đem rượu trong ly một hơi cạn sạch.
Hai người lại nói vài câu khách sáo, trong lúc đó Lục Sâm vẫn luôn cố ý vô tình che trước người Quý Thức, ngăn cách tầm mắt của Triệu Xuyên. Anh đưa lưng về phía Quý Thức, nhìn không thấy biểu tình trên khuôn mặt của người nọ, nhưng có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt của Quý Thức luôn dán trên người mình.
Nên trò chuyện cũng đã trò chuyện xong, Lục Sâm vẫn không có ý định rời đi. Triệu Xuyên ngại ngùng liếc mắt nhìn về phía sau một cái, chỉ thấy rượu vang đỏ nổi bật giữa những ngón tay thon dài trắng nõn của Quý Thức, lúc này mới có chút không cam lòng rời đi.
Quý Thức vẫn luôn im lặng không nói gì, một câu chào cũng không có. Lục Sâm xoay người nhìn cậu, đối diện với một đôi mắt nửa híp.
"Đã lâu không gặp"
"Đúng vậy". Quý Thức hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, mắt khẽ đảo một cái "Đã lâu không gặp".
Biểu tình này của cậu rất quen thuộc, Lục Sâm nhịn không được nhớ tới nhiều năm trước.
Một thiếu niên mười tám tuổi ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, hai chân rũ xuống, nhẹ đung đưa. Cậu ta nghiêng đầu, trên mặt là dáng vẻ tự nhiên, mở miệng ra giọng nói cũng rất tự nhiên.
"Làm tình không, ca ca?"
Người thiếu niên trong trí nhớ và người đàn ông trước mắt là một, rõ ràng là một khuôn mặt. Nhưng Lục Sâm cảm thấy có chỗ nào đó không quá giống nhau.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Quý Thức hồi lâu, mới phát hiện sai chỗ nào.
Một chút tự nhiên cũng không có.
Người thiếu niên của bảy năm trước tuy rằng dụ hoặc, nhưng vẫn rất ngây ngô. Quý Thức hiện giờ như là một quả tươi mới thành thục, đem toàn bộ vẻ mê người hoàn toàn thể hiện ra, không sót một chút gì.
Lục Sâm càng có vẻ không vui. Anh cảm thấy mình lúc này mơ hồ có chút bực dọc, vì sự thay đổi của người này.
Là thời gian làm cho người ta trưởng thành, hay là kết quả ủ chín của nhân vi?
Anh ta nhìn chằm chằm một hồi lâu, Quý Thức đưa tay quơ quơ trước mặt anh: "Nghĩ cái gì đấy?"
"Em đoán xem tôi nghĩ gì?"
"Nhàm chán". Quý Thức nhướng mày, đuôi mắt hẹp dài cong lên "Tôi không thèm đoán".
Giọng nói cậu ta hơi khàn, như một cái đuôi mềm dễ dàng khuấy động trong lòng Lục Sâm thành một trận sóng to gió lớn. Lục Sâm không thể không thừa nhận, vô luận là bảy năm trước hay là hiện tại, Quý Thức vẫn luôn có cách làm anh tước vũ khí đầu hàng trong một giây.
Anh chưa bao giờ muốn che giấu dục vọng của mình.
Vì thế câu hỏi tiếp theo của Lục Sâm là: "Về nhà cùng tôi không?"
"Sao?" Quý Thức có chút kinh ngạc, nhưng cũng gần như một cái chớp mắt, ngay sau đó cậu liền híp mắt cười rộ lên: "Được thôi".
Lục Sâm đã có được đáp án mong muốn, nhưng lại không thấy sung sướng.
Quý Thức đáp ứng nhanh như vậy, gần như một chút do dự cũng không có.
Bởi vì đối tượng là anh ta sao?
Hay là với ai cũng thế?
Lục Sâm không hiểu được.
#Hết chương 1
Danh sách chương