"Các người không ai cần phải xin lỗi nữa. Tôi sẽ không giao con tôi cho các người"
Một câu nói đơn giản cũng đủ khiến ba người rơi vào trạng thái trầm mặc
Con của cô thành ra thế này. Nhã Hân làm sao dám giao con cho anh nữa. Hôm nay là chấn thương ở đầu. Còn ngày mai nữa thì chấn thương ở đâu? Đời người không nên phạm một sai lầm hai lần. Mặc dù cô không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng để Nhã Huyên về sống với bố lần nữa, cô không làm được.
Trọng Nhân hiểu được tâm trạng hiện tại của Nhã Hân, tất cả cũng chỉ là tấm lòng của người mẹ. Nhưng với điều kiện hiện tại của cô, anh thật sự rất ái ngại.
Huỳnh Thư hiểu, mọi chuyện có lẽ do cô. Huỳnh Thư bây giờ trong mắt người khác đã là dì ghẻ trong truyện cổ tích.
"Xin lỗi cô Hân, tôi thật sự không cố ý. Mong cô suy nghĩ lại, để bé Huyên sống với chúng tôi sẽ tốt hơn"
Nhã Hân định lên tiếng thì Trọng Nhân uể oải một câu "Được rồi, con bé sẽ sống với mẹ. Hàng tháng anh sẽ chu cấp cho con"
Hai từ chu cấp kia đã chạm vào tự ái của Nhã Hân, cô cần anh chu cấp sao? Không có anh, hơn năm năm qua mẹ con cô vẫn sống tốt.
"Tôi không cần, mẹ con tôi trước nay sống sao thì bây giờ vẫn như thế. Anh vẫn nên đi chăm sóc tốt những đứa con sau này của mình đi"
Trọng Nhân á khẩu. Thật không ngờ cô lại thay đổi đến mức này. Chẳng còn là Nhã Hân của năm năm trước.
Nhã Huyên nép vào lòng mẹ giải thích một câu "Mẹ ơi, con tự ngã, không phải bố cũng không phải cô Thư làm con ngã"
Trọng Nhân không ngờ con bé lại hiểu chuyện đến mức này. Làm anh càng thêm áy náy. Nếu anh biết đến sự tồn tại của con bé sớm hơn thì chuyện cũng không đến nước này. Là anh đã sai.
Cô ôm con "Được rồi, mẹ không đi công tác nữa. Xuất viện rồi mẹ con mình về nhà. Được không con?"
Nhã Huyên nghe mẹ không đi công tác nữa thì rất vui, con bé gật gật đầu "Dạ. Từ giờ mẹ không đi công tác nữa, mẹ sẽ sống cùng bố phải không ạ? Và sống cùng cô Thư nữa"
Bố và cô Thư rất tốt. Ngày ngày cô Thư đều đút cơm cho Nhã Huyên ăn, thi thoảng còn đọc truyện cổ tích cho Huyên nghe. Tuy cô đọc truyện không hay bằng mẹ nhưng bé vẫn rất thích cô. Còn bố thì mỗi tối sau khi đi làm về sẽ vào phòng tâm sự với bé rất nhiều chuyện. Ngoài mẹ là người bé yêu thương nhất bé còn rất thích bố và cô Thư.
Một câu hỏi non nớt của đứa trẻ năm tuổi nhưng trong ba người lớn đang ở đây, không ai có thể trả lời được. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện ba người sống chung một nhà. Nhưng một lần nữa cô lại không thể nói thật cho con biết. Con cô quá nhỏ để hiểu những chuyện rối rắm phức tạp của người lớn.
Một lời nói dối sẽ được che đậy bằng rất nhiều những lời nói dối, cuối cùng cô chỉ có thể nói dối con một lần nữa
"Mẹ không đi công tác nữa nhưng bố và cô Thư phải đi công tác thay cho mẹ. Con muốn sống với mẹ hay với bố và cô Thư?"
Nhã Huyên nghe cô hỏi thì đột nhiên nhớ đến lời của người giúp việc. Không có bố và cô Thư cũng không sao, chỉ cần mẹ không bỏ rơi bé thôi
Nhã Huyên ôm chặt lấy cô "Con muốn sống với mẹ, không có bố và cô Thư cũng được. Con chỉ muốn sống với mẹ thôi"
Một câu nói đơn giản cũng đủ khiến ba người rơi vào trạng thái trầm mặc
Con của cô thành ra thế này. Nhã Hân làm sao dám giao con cho anh nữa. Hôm nay là chấn thương ở đầu. Còn ngày mai nữa thì chấn thương ở đâu? Đời người không nên phạm một sai lầm hai lần. Mặc dù cô không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng để Nhã Huyên về sống với bố lần nữa, cô không làm được.
Trọng Nhân hiểu được tâm trạng hiện tại của Nhã Hân, tất cả cũng chỉ là tấm lòng của người mẹ. Nhưng với điều kiện hiện tại của cô, anh thật sự rất ái ngại.
Huỳnh Thư hiểu, mọi chuyện có lẽ do cô. Huỳnh Thư bây giờ trong mắt người khác đã là dì ghẻ trong truyện cổ tích.
"Xin lỗi cô Hân, tôi thật sự không cố ý. Mong cô suy nghĩ lại, để bé Huyên sống với chúng tôi sẽ tốt hơn"
Nhã Hân định lên tiếng thì Trọng Nhân uể oải một câu "Được rồi, con bé sẽ sống với mẹ. Hàng tháng anh sẽ chu cấp cho con"
Hai từ chu cấp kia đã chạm vào tự ái của Nhã Hân, cô cần anh chu cấp sao? Không có anh, hơn năm năm qua mẹ con cô vẫn sống tốt.
"Tôi không cần, mẹ con tôi trước nay sống sao thì bây giờ vẫn như thế. Anh vẫn nên đi chăm sóc tốt những đứa con sau này của mình đi"
Trọng Nhân á khẩu. Thật không ngờ cô lại thay đổi đến mức này. Chẳng còn là Nhã Hân của năm năm trước.
Nhã Huyên nép vào lòng mẹ giải thích một câu "Mẹ ơi, con tự ngã, không phải bố cũng không phải cô Thư làm con ngã"
Trọng Nhân không ngờ con bé lại hiểu chuyện đến mức này. Làm anh càng thêm áy náy. Nếu anh biết đến sự tồn tại của con bé sớm hơn thì chuyện cũng không đến nước này. Là anh đã sai.
Cô ôm con "Được rồi, mẹ không đi công tác nữa. Xuất viện rồi mẹ con mình về nhà. Được không con?"
Nhã Huyên nghe mẹ không đi công tác nữa thì rất vui, con bé gật gật đầu "Dạ. Từ giờ mẹ không đi công tác nữa, mẹ sẽ sống cùng bố phải không ạ? Và sống cùng cô Thư nữa"
Bố và cô Thư rất tốt. Ngày ngày cô Thư đều đút cơm cho Nhã Huyên ăn, thi thoảng còn đọc truyện cổ tích cho Huyên nghe. Tuy cô đọc truyện không hay bằng mẹ nhưng bé vẫn rất thích cô. Còn bố thì mỗi tối sau khi đi làm về sẽ vào phòng tâm sự với bé rất nhiều chuyện. Ngoài mẹ là người bé yêu thương nhất bé còn rất thích bố và cô Thư.
Một câu hỏi non nớt của đứa trẻ năm tuổi nhưng trong ba người lớn đang ở đây, không ai có thể trả lời được. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện ba người sống chung một nhà. Nhưng một lần nữa cô lại không thể nói thật cho con biết. Con cô quá nhỏ để hiểu những chuyện rối rắm phức tạp của người lớn.
Một lời nói dối sẽ được che đậy bằng rất nhiều những lời nói dối, cuối cùng cô chỉ có thể nói dối con một lần nữa
"Mẹ không đi công tác nữa nhưng bố và cô Thư phải đi công tác thay cho mẹ. Con muốn sống với mẹ hay với bố và cô Thư?"
Nhã Huyên nghe cô hỏi thì đột nhiên nhớ đến lời của người giúp việc. Không có bố và cô Thư cũng không sao, chỉ cần mẹ không bỏ rơi bé thôi
Nhã Huyên ôm chặt lấy cô "Con muốn sống với mẹ, không có bố và cô Thư cũng được. Con chỉ muốn sống với mẹ thôi"
Danh sách chương