Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 75: Cũng chẳng thân đến thế

Lời nói bỗng dưng dừng lại đột ngột.

Gần như có thể nói là chấm dứt ngay lập tức.

Lâm Dư đành cầm chén trà lên nhấp một ngụm để chuyển chủ đề và che giấu.

Nói chuyện một lúc lâu nên trà đã nguội mất rồi.

Từ Giản gọi Huyền Túc, bảo hắn đi pha một ấm trà nóng mới.

Sau đó, hắn nhìn Lâm Dư, chậm rãi nói: "Như đã thưa với Bá gia trước đây, ta chỉ nghe tổ phụ kể sơ qua, không chi tiết. Hôm nay nghe Bá gia tường thuật lại từ đầu, quả thật gợi mở rất nhiều điều."

Lâm Dư mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Phụ Quốc công tuổi còn trẻ, nhưng hành xử rất biết chừa đường cho người khác.

Như lúc vào sân, hắn chủ động lấy một xiên kẹo hồ lô, vừa rồi ông đột ngột im lặng, không nói tiếp, Từ Giản cũng coi như không nghe ra mà chuyển chủ đề ngay...

Giờ đây, những người trẻ tuổi biết chừa đường cho người khác, lại khiến đôi bên không khó xử như vậy, quả thật hiếm hoi hơn trước.

Mục đích chuyến đi này của Lâm Dư đã đạt được, ông định đứng dậy cáo từ.

Từ Giản sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi: "Vị nội thị có thể giúp Lý Mịch chôn vàng thỏi, chắc hẳn rất được tin cậy. Bá gia có đoán được là ai không?"

Ngón tay cầm chén trà vuốt qua miệng chén, Lâm Dư nhìn Từ Giản, nhưng chưa trả lời ngay.

Từ Giản hơi nghiêng người về phía trước, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe như đang thành tâm hỏi han.

Lâm Dư cân nhắc rồi hỏi: "Quốc công gia quan tâm đến chuyện đằng sau số vàng này sao?"

Đã đào lên rồi lại dính đến sách cấm, Lâm Dư tất nhiên không muốn giao nộp cho quan phủ.

Mỗi nhà giữ một rương bỏ vào túi riêng.

Nếu mẫu thân lo lắng về việc này, Lâm Dư cũng biết cách thuyết phục bà.

Bà vốn cẩn trọng, không yên tâm với "món hời từ trên trời rơi xuống" như thế này, nhưng không phải không hiểu sự thăng trầm của triều đình, cũng sẽ không làm việc tổn hại đến Bá phủ.

Vì Lý Nguyên Phát la lối về vàng thỏi ở nha môn, nên bây giờ chỉ có thể cất giữ những thứ này lại.

Còn về chủ nhân ban đầu là Lý Mịch và những người theo hắn thì họ không dám công khai truy tìm tung tích số vàng.

Đợi qua đợt phong ba này, tìm một tiệm vàng bạc chia ra từng đợt nấu chảy lại, khi đem ra dùng cũng không cần lo lắng nữa.

Theo Lâm Dư, người lấy số vàng này về, chỉ cần nghĩ đến đây là đủ.

Nhưng nhìn Từ Giản thì giống như hắn muốn tìm hiểu sâu hơn.

"Xin được nói thẳng." Lâm Dư có ấn tượng tốt với hậu bối trẻ này, bèn nhắc nhở: "Chuyện phía sau không như xây nhà buôn bán ở ngõ Lão Thật, mà liên quan đến việc riêng của Thánh thượng. Chỉ vì tò mò mà tìm hiểu, nếu không cẩn thận sẽ rước họa lớn."


"Bá gia nói đúng." Từ Giản hiểu ý tốt của Lâm Dư, nhưng không thể hoàn toàn đồng ý, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai rương vàng này ta đã lấy rồi, nhưng vẫn còn nỗi lo chưa yên."

"Ồ?" Lâm Dư ra hiệu chàng nói rõ hơn.

"Khi đó người có thể tận mắt giám sát việc chôn những chiếc rương đồng hẳn là nội thị có chút năng lực bên cạnh Lý Mịch, phải không?" Từ Giản hỏi "Được Lý Mịch giao phó việc giấu tiền, có thể thấy thường ngày rất trung thành tận tụy. Người trung thành như vậy, sao lại kể cho nghĩa nữ của mình?

Phải chăng trong mười mấy năm qua, ông ta không còn trung thành với Lý Mịch, hoặc bên Lý Mịch có biến cố khác?

Hay là ông ta lỡ miệng, để Vương nương tử nghe được?

Vương nương tử thấy tiền thì nổi lòng tham, Chu Sính, một Tứ lão gia không gánh vác gia nghiệp, hắn cần số vàng này làm gì?

Phủ Quốc công hắn đâu thiếu tiền cho hắn ăn chơi, nuôi ngoại thất.

Dù là ai cũng không chê tiền nhiều, nhưng đó dù sao cũng là vàng của Lý Mịch. Giống như Bá gia nói, sơ ý một chút sẽ rước họa lớn, hắn có cần thiết phải đào lên không? Ta suy đoán, hai huynh đệ nhà họ Vương ban đầu thăm dò, chỉ là muốn xem động tĩnh, đợi ngõ Lão Thật xây xong, thuê căn nhà đó, bỏ ra vài tháng rồi từ từ đào.

Không ngờ Cao An lại muốn chỉnh đốn toàn bộ móng nhà nên họ mới không chờ được, vội vàng ra tay.

Biết rõ là của Lý Mịch, biết rõ đi trộm giữa đêm dễ xảy ra chuyện vẫn gấp gáp hành động. Chẳng lẽ Chu Sính muốn dùng số vàng này làm chuyện gì đó?

Nếu là ta, biết hai rương vàng đó là của Lý Mịch thì ta sẽ không đi đào.

Bá gia thấy đấy, nhiều vấn đề như vậy đặt ra, không tìm hiểu thì cầm số vàng cũng không yên lòng."

Lâm Dư nhìn Từ Giản thật sâu.


Những thắc mắc này tất nhiên cũng ở trong lòng ông.

Ông sẽ không nói những chuyện này với Lâm Vân Yên, một là vì Lý Mịch, hai là vì Vân Yên là con gái ông.

Tước vị của nhà họ Lâm ở trên vai ông, ông nên gánh vác gia nghiệp, tất nhiên cũng phải chống đỡ phong ba, để lại cho con gái, cháu trai cháu gái và hậu bối một cuộc sống êm đềm.

Chuỗi vấn đề này ông sẽ tự tìm cách điều tra.

Nhưng không ngờ Từ Giản đã nghĩ thông suốt, và lại muốn tham gia.

Lâm Dư uyển chuyển từ chối: "Quốc công gia từ chức ở Binh Bộ, chỉ muốn làm người nhàn tản, ta còn tưởng ngươi không quan tâm đến những việc này chứ."

Từ Giản mỉm cười, không giải thích.

Lần này là Lâm Dư chừa đường cho hắn, chuyện không muốn giải thích tất nhiên có thể không cần giải thích.

"Ta vẫn nói như trước, nếu tìm hiểu sâu vào, không cẩn thận sẽ dễ rước họa." Lâm Dư nói.

Từ Giản chân thành: "Hai rương vàng này nếu chỉ là ngoại thất tham tiền, chúng ta giấu đi cũng không sao.

Chỉ sợ nàng ta và Chu Sính không vì tiền mà nhận được chỉ thị của ai đó, muốn dùng số vàng này làm việc gì. Giờ đường đi bị cắt, e rằng sẽ vì số vàng mà phát điên.

Nếu thật sự để lộ ra Kinh Đại Bão và đằng sau Cao An là hai nhà Từ, Lâm chúng ta, thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động."

Lâm Dư rất đồng tình.

Chỉ là hai phủ tư nhân làm ăn, nếu bị lộ cũng không sao.

Nhưng kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, không biết đối phương bịa ra câu chuyện gì, liên quan đến sách cấm và vàng của Lý Mịch, bị đối phương chiếm tiên cơ...

"Bá gia chắc chắn không muốn thấy tình huống đó, mà những vấn đề ta nêu ra, Bá gia cũng đã nghĩ đến." Từ Giản nhìn Lâm Dư, tiếp tục: "Ngài muốn tự mình âm thầm điều tra, loại bỏ nguy cơ, để Quận chúa cầm số vàng vui vẻ, và ngài cũng hài lòng.

Đó là tấm lòng từ ái của người cha, ta rất hiểu.

Nhưng ta cũng đã lấy một rương, dù ngài thuận tiện làm việc cũng tương đương giúp ta giải quyết rắc rối tiềm ẩn.

Không công mà hưởng lộc thì ta nên bỏ ra chút sức lực chứ."

Nói đến mức này, Lâm Dư còn có thể từ chối sao?

Từ Giản không phải con trai ông, đâu thể nhận được tấm lòng từ ái của ông được chứ.

"Vậy thì." Lâm Dư nói: "Có gì tìm được thì thông báo cho nhau một tiếng, nhiều nguồn tin cũng dễ làm việc hơn."

Từ Giản trả lời: "Ta nhất định hành động cẩn trọng."

Lâm Dư nghiêng đầu nhìn về phía cửa tiệm đằng trước: "Chuyện này mong Phụ Quốc công giữ kín với Vân Yên."

Con bé vẫn nên ăn thêm vài xiên kẹo hồ lô thì tốt hơn.

"Ta và Quận chúa làm ăn nên sẽ không nói về những chuyện này." Từ Giản nghiêm túc, thấy Lâm Dư chưa yên tâm lại nói thêm: "Ta với Quận chúa cũng chẳng thân đến thế."

Lâm Dư cảm ơn một tiếng, đứng dậy cáo từ.

Từ Giản tiễn ông ra phía trước, đứng ở cửa tiệm nói: "Bá gia đi thong thả, Quận chúa đi thong thả."

Lâm Vân Yên có bao điều muốn hỏi Từ Giản, nhưng thấy phụ thân đang chờ, Từ Giản lại tiễn khách, nghĩ một chút, nàng vẫn ra khỏi tiệm lên xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện