Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 18: Bận tâm thật nhiều
Quận chúa không thích đi cầu thang sao? Hay là Quận chúa không muốn Quốc công gia đi cầu thang.
Kinh Đại Bão âm thầm tự trách, sao lúc nãy hắn lại không hiểu ra chứ. Chân của Quốc công gia có thương tích, ai cũng biết. Cũng từng có người khuyên Quốc công gia nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ nói qua loa.
Quốc công gia là người lớn, có thể tự đánh giá được liệu có thể đi cầu thang hay không, giống như tối qua, thấy không thoải mái thì hắn ngồi lại trong sân.
Mấy người họ làm công việc xung quanh, tuy có lo lắng cho vết thương của Quốc công gia nhưng chẳng ai cẩn thận đến thế. Đâu giống như Quận chúa. Quận chúa tinh tế, chỉ nhìn thấy cầu thang đã lo lắng cho vết thương của Quốc công gia.
Nói về Quốc công gia, việc hắn triệu Kinh Đại Bão vào kinh là vì chuyện làm ăn ở ngõ Lão Thật. Từ Dư Hàng đến kinh thành, cách nhau một nửa đất nước, có thể thấy Quốc công gia rất coi trọng chuyện này. Tiền bạc đã chuẩn bị xong, ở nha môn cũng đã mở lời, chỉ chờ giao tiền ký hợp đồng, mọi thứ đều gọn gàng đâu vào đấy. Thế nhưng, Quận chúa nhờ Trần Quế đến hỏi, Quốc công gia đã lập tức đồng ý chia một phần. Đó là một vụ làm ăn lớn, đừng nghe Quốc công gia nói rằng "Không chỉ để kiếm tiền, lỗ cũng không sao" nhưng thực tế chuyện sửa chữa thế nào, kiếm tiền ra sao, Kinh Đại Bão đã nghe hắn nói rõ cả rồi.
Kinh Đại Bão càng nghĩ càng thấy, giữa Quốc công gia và Quận chúa, hẳn có sự thấu hiểu nào đó. Nếu hoàn toàn xa lạ thì làm sao có thể đối đáp gay gắt như thế rồi vẫn có thể bàn chuyện làm ăn xong xuôi. Kinh Đại Bão lăn lộn trong thương trường Giang Nam nửa đời người, chưa từng thấy chuyện như vậy.
Suy nghĩ theo hướng này, những lời qua tiếng lại và sự căng thẳng cũng có một ý nghĩa khác. Từ Giản không đi theo lối phía trước mà giống như lúc đến, vén rèm bước ra sau viện.
"Quốc công gia." Kinh Đại Bão bước theo sau: "Vị Quận chúa Ninh An này quả nhiên là bảo bối trong tay Thái hậu, rất được cưng chiều, thảo nào nàng lại thẳng thắn như thế, dù đối diện với ngài cũng chẳng mấy khách sáo."
Từ Giản liếc Kinh Đại Bão một cái, không nói gì, tiếp tục đi. Kinh Đại Bão lại nói: "Đúng là người cao quý, lúc mời lên lầu, sắc mặt nàng đã nặng nề rồi."
Lúc này, Từ Giản khựng lại, hỏi: "Nàng thấy cầu thang thì lập tức biến sắc sao?"
"Đúng vậy." Kinh Đại Bão vội đáp: "Ban đầu còn có hơi mỉm cười, nhưng thấy cầu thang thì mặt đã xụ xuống, lên đến lầu thì càng không vui. Ta thấy cũng chẳng trách Quận chúa, cầu thang này quả thật vừa hẹp vừa khó đi..."
Từ Giản đứng nghe, nhớ lại dáng vẻ của Lâm Vân Yên khi vào gian phòng, khóe mắt khẽ giật giật, bật cười thành tiếng: "Chả trách vừa lên đã hỏi thăm ta 'vẫn khỏe chứ'", hắn nói xong, cúi người, tay nắm lại thành quyền, nhẹ nhàng gõ lên chân phải, lẩm bẩm: "Bận tâm nhiều thật đó"
Kinh Đại Bão tai thính, tất nhiên nghe rõ. Hắn cắn môi, cố gắng nhịn cười. Dù trong nhiều chuyện hắn không bằng Từ Giản, nhưng về mấy chuyện "đại sự cuộc đời" này, hắn từng trải hơn nhiều. Nhìn xem, thử một chút đã hiểu rõ ngay rồi đấy. Chỉ với mấy câu nói mà tâm trạng Quốc công gia đã tốt lên hẳn. Kinh Đại Bão lại quan sát Từ Giản thêm chút nữa.
Từ Giản có dáng người cao lớn, từ nhỏ tập võ nên thân hình cao ráo vạm vỡ. Lão Quốc công hồi trẻ cũng là một người tuấn tú, còn vợ ông là một mỹ nhân tuyệt sắc. Hai người sinh được một cô con gái duy nhất, cũng thừa hưởng dung mạo đẹp đẽ, ai ai cũng khen phủ Quốc công có một tiểu thư trăm nhà cầu. Nếu không phải lão Quốc công muốn tìm một chàng rể văn võ song toàn thì ngưỡng cửa đã bị người ta giẫm nát nồi.
Nói về Lưu Tĩnh, Kinh Đại Bão thật ra không thích cách làm của Lưu Tĩnh. Nhưng chỉ nói về diện mạo, hắn cũng phải khen ngợi. Nếu không phải là dáng vẻ một chàng trai anh tuấn, làm sao có thể khiến tiểu thư nhà họ Từ vừa gặp đã say đắm, một mực đòi gả. Từ Giản cũng thừa hưởng dung mạo ưu tú của cha mẹ, có lẽ vì lớn lên bên ông nội Quốc công từ nhỏ nên ít tiếp xúc với Lưu Tĩnh nho nhã, nên cặp lông mày kiếm của hắn càng thêm phần oai phong.
Về phần Quận chúa, hôm nay nàng mặc nam trang, nhưng Kinh Đại Bão nhìn nét mặt nàng đã biết đó là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Quả là "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu".
Một bên là Quốc công gia, một bên là Quận chúa trong bá phủ, tính ra cũng môn đăng hộ đối.
Duy chỉ có điều tiếc nuối là chân của Quốc công gia đã bị què.
Nhưng nếu hai người vốn đã có chút ăn ý, thì việc kết thành phu thê vẫn có thể diễn ra thuận lợi.
Chuyện tình cảm, nếu như người lớn dễ dàng can thiệp được thì lão Quốc công đã không gả con gái duy nhất cho Lưu Tĩnh... người không biết võ nghệ, không thể ra chiến trường.
Nói đi cũng phải nói lại, Quốc công gia giờ cũng đã đến tuổi, nên bàn một mối hôn sự tốt rồi.
Trong phủ có người mong đợi, trong lòng có một chỗ dựa, cũng không đến mức ban đêm phải ngồi trong cái sân tối mịt để giết thời gian.
Đến lúc có vợ, có con, có gia đình, lão Quốc công dưới suối vàng cũng có thể yên lòng.
Trong thoáng chốc, Kinh Đại Bão nghĩ ngợi đủ thứ, đến mức hắn cảm thấy hơi sốt ruột.
Như thể đang ra trận, hai bên giằng co, người thổi kèn, người đánh trống, không thể thiếu ai.
Đợi khi hắn trở về Dư Hàng, ai sẽ làm người hô hào gõ trống đây?
Hắn phải bàn bạc chuyện này với Tham Thần.
Cùng lúc đó, xe ngựa tiến vào phủ Thành Ý Bá, Lâm Tuần và Lâm Vân Yên cùng nhau đến gặp Tiểu Đoạn Thị.
Nhận lấy văn thư từ tay Lâm Tuần, ánh mắt Tiểu Đoạn Thị dừng lại trên con dấu đỏ tươi.
Một là dấu ấn của Quận chúa Vân Yên, dấu còn lại...
Nếu bà không nhìn nhầm, đây là dấu của phủ Phụ Quốc công.
Phủ Phụ Quốc công chỉ có một chủ nhân, người đứng sau Kinh Đại Bão, chẳng phải là vị Phụ Quốc công trẻ tuổi đó sao?
Việc này... quả thực còn hơn cả bối cảnh nhà họ Lâm.
Có thể thương lượng được một kết quả chia sáu - bốn từ chỗ Phụ Quốc công, Tiểu Đoạn Thị vô cùng hài lòng.
"Quả nhiên là Vân Yên có bản lĩnh." Tiểu Đoạn Thị khen ngợi: "Chúng ta đến xin một phần, lấy phần nhỏ cũng là phải, nhưng xét về chi tiêu bạc lẻ, chúng ta vẫn lời hơn."
Lâm Vân Yên mỉm cười: "Con không cò kè, giá là do chính Quốc công đưa ra, phải không, tam thúc?"
Lâm Tuần ngẩng lên, thấy Tiểu Đoạn Thị đang tò mò nhìn mình, đành cười gượng gạo.
Mẫu thân rất muốn biết quá trình bàn bạc chuyện làm ăn, nhưng Lâm Tuần không dám nói.
Những chuyện gươm đao, thuốc súng, có thể khiến mẫu thân nghe mà chóng mặt.
Lâm Tuần không dám kể, nhưng Lâm Vân Yên thì lại chẳng ngần ngại, kể lại từ đầu đến cuối quá trình vào Đào Hạch Trai, không thiếu một chi tiết nào cho Tiểu Đoạn Thị.
Nào là "hỏi thăm sức khỏe", nào là "buông rèm nhiếp chính", nào là đến Phủ Thuận Thiên cáo trạng, không có chi tiết nào bị bỏ sót.
Tiểu Đoạn Thị nhiều lần phải đỡ trán, nụ cười trên môi cũng không giữ được.
Mãi sau, bà mới thốt ra một câu: "Không ngờ Phụ Quốc công trẻ tuổi mà lại độ lượng như vậy."
"Nói chuyện lễ nghĩa với hắn, hắn lại không thích, chúng ta đi thẳng, nói trước những lời khó nghe, công việc lại dễ dàng hơn." Lâm Vân Yên dâng trà cho Tiểu Đoạn Thị: "Người xem, con nói thẳng chẳng phải tốt sao?"
Tiểu Đoạn Thị: ...