Edit: A Li

Trong đầu Trần Tống Mạn suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, bước chân xuống lầu bất giác khựng lại, thậm chí hơi thở cũng đè nén hơn. Bàn chân cô đi trên thảm lông mềm mại, không tiếng động nào. Lúc xuống, chuông cửa vẫn reo vang.

Cô bước tới cửa chính, nhưng đắn đo không dám nhìn vào khe hở.

Lúc trước từng xem phim kinh dị, diễn viên chỉ cần nhìn qua là sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra, vì vậy cô đối với khe mắt cáo có một nỗi bất an tiềm ẩn trong lòng.

Chuông cửa vang lên từng hồi, tựa như tiếng quỷ đòi mạng khiến cô cực kỳ hoảng hốt.

Cô tựa vào khung cửa lắng nghe động tĩnh một lúc, cuối cùng vẫn mím môi, đẩy khe hở ra, cẩn thận nhìn xuyên thấu bên ngoài.

Giây tiếp theo, ‘lạch cạch’ hai tiếng, cửa mở.

Trần Tống Mạn kinh ngạc kéo người đứng trước cửa vào nhà, sau đó đóng cửa lại. Cô cầm lấy tay chị không buông: “Chị Hồng, sao chị đến đây thế!” Trần Tống Mạn mừng rỡ, bỗng chốc ôm chầm lấy Trương Tiểu Hồng.

Ngược lại Trương Tiểu Hồng ăn mặc như điệp viên. Nào mũ lưỡi trai, nào khẩu trang y tế, nếu không phải Trần Tống Mạn thân thiết với chị nửa năm thì cũng không dám mở cửa.

“Chị à, chị ăn vận thế này thật độc đáo quá thể.” Đánh giá Trương Tiểu Hồng từ đầu tới chân, Trần Tống Mạn dở khóc dở cười.

Trương Tiểu Hồng kéo khẩu trang xuống, vất vả hít thở không khí nơi đây: “Em nói em cũng không phải tai to mặt lớn, nhưng dọc đường chị rất lo lắng đề phòng, điện thoại cũng chẳng dám nghe, tựa như điệp viên đang thi hành nhiệm vụ.” Chị hờn dỗi Trần Tống Mạn.

Tuy nhiên, đã lâu cô không gặp Trương Tiểu Hồng, hiện giờ gặp lại nên những gì chị ta nói cũng không ảnh hưởng tới cô. Phải biết rằng, ngoài Giang Hành ra thì Trương Tiểu Hồng cũng xem như bạn tốt của cô ở bệnh viện tâm thần, nói là chị em kết nghĩa cũng không sai.

Hai người gặp nhau liền hỏi thăm tình hình gần nhất.

Cuộc sống của Trương Tiểu Hồng không có gì biến hóa, mỗi ngày vẫn đi làm rồi tan ca như thường. Từ khi Trần Tống Mạn rời đi, phòng kim cương số ba tạm thời bỏ trống, vì vậy Trương Tiểu Hồng xin giám đốc cho chuyển công tác sang phòng thuốc, mỗi ngày chỉ cấp thuốc cho bệnh nhân; xem như là một loại nghỉ ngơi.

Mà Trần Tống Mạn càng không có gì để nói, nhiệm vụ chủ yếu của cô lúc này là nhớ lại những tình tiết của vụ án, nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm ra chi tiết hữu dụng.

Trương Tiểu Hồng đi tham quan nhà cửa một vòng, sau đó trở về phòng khách. Chị trố mắt nhìn Trần Tống Mạn đang ngồi rung đùi trên thảm, một bên vừa xem TV, một bên vừa ăn quýt. Chị cắn một quả táo, ngồi cạnh Trần Tống Mạn kể cho nghe về những chuyện phát sinh trong viện tâm thần.

“…Phòng em đang trống, nhưng phòng số hai có bệnh nhân mới vào, cũng là đa nhân cách nhưng diện mạo thua xa Augus, hơn nữa tính cũng kỳ cục hơn Augus nhiều.” Chị cắn quả táo nghe ‘rồm rộp’. “Cơ mà cũng lạ lắm, từ khi Augus rời đi thì không còn tin tức nào. Thẳng hai ngày trước Tiểu Thương trở lại, mới biết vài tin.”

Chị nhìn Trần Tống Mạn rồi ngoắc tay thần bí, Trần Tống Mạn ghé đầu qua, chị nói bên tai cô rằng: “Trong viện vừa biết, thì ra mấy năm nay Augus nằm vùng ở bệnh viện này.”

Trần Tống Mạn ‘ừm’ một tiếng, tiếp tục ăn quýt.

“Sao phản ứng bình thường thế?” Trương Tiểu Hồng ngạc nhiên, nhưng sau đó chị che miệng kêu to. “Thì ra em đã sớm biết phải không!”

Trương Tiểu Hồng hoàn toàn giác ngộ: “Chẳng trách.” Chị nhìn về phía cô, oán trách nói. “Thì ra tối đó bỗng nhiên em bị bắt làm con tin, thì ra đã có phối hợp tốt. Em khiến chị lo lắng sốt vó cả lên, em có biết tim chị sắp nhảy ra ngoài!”

Chị đưa tay đánh cô vài cái.

Trần Tống Mạn vừa né đòn, vừa biện minh: “Thề, tối đó là ngoài ý muốn. Nhưng em biết Augus nằm vùng sớm hơn các chị.”

Trương Tiểu Hồng lần nữa ngồi xuống, cấu eo cô: “Chị nghe nói hắn nằm vùng là để bắt người. Một đám xã hội đen buôn lậu, một đội cớm chìm, có tưởng tượng cũng không tin lại xảy ra trong cuộc sống.” Nói tới đây, ngữ điệu Trương Tiểu Hồng trở nên run rẩy. “Lúc ở công viên ấy, chị còn dám chạy về phía hắn ta.” Chị vỗ vỗ ngực mình, nhướn mi, nghiêng đầu hỏi Trần Tống Mạn. “Em nghĩ lúc đó người hắn có súng hay không?”

Có, đương nhiên có, chính cô còn bị họng súng chĩa vào đầu.

“Hình như không.” Trần Tống Mạn lắc đầu nói. “Nếu hắn có súng, chị nghĩ bây giờ em còn sống sao?”

“Cũng phải.” Trương Tiểu Hồng gật gật đầu. “Lúc đó rất khủng khiếp, chị sợ khi cứu được em thì em đã…” Cảnh tượng giành giật sự sống qua từng giây bỗng hiện lên trước mắt Trương Tiểu Hồng.

Kỳ thực Trần Tống Mạn cũng không nói sự thật cho chị biết. Cô hiểu Trương Tiểu Hồng đối với chuyện này luôn áy náy trong lòng, chị luôn hối hận vì sao mình không bảo vệ cô cho tốt. Sau này tịnh dưỡng, dù cô khuyên lơn thế nào thì loại cảm giác áy náy vẫn đeo bám chị như cũ, không tan biến đi.

Trần Tống Mạn không muốn Trương Tiểu Hồng cứ ăn năn, cho nên đem sự thật này giấu xuống.

“Vậy… Tiểu Thương có nói Augus ra sao rồi?”

Trương Tiểu Hồng nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi. Hai người im lặng một lúc, cuối cùng Trương Tiểu Hồng mím môi bảo: “Cô ta không nói nhiều lắm, chỉ cho biết là bị thương rất nặng.” Chị thở dài. “Không biết ra sao nhưng giờ vẫn hôn mê. Lúc nghe những lời Tiểu Thương nói, trông cô ta rất đau lòng.”

Trần Tống Mạn trầm mặc.

Augus biến mất lâu như thế, cô chưa từng nghĩ đến tình trạng hắn thế nào. Bị thương nặng, đang hôn mê, có lấy lại thân phận hay không.

“Cô ấy còn nói gì không chị?” Trần Tống Mạn hỏi.

“Nghe nói phía cảnh sát tuy rằng đã tóm được bọn chúng, nhưng bởi vì súng ống đều đem thủ tiêu, tên cầm đầu tẩy trắng sự việc, kẻ chết thay là bọn đàn em. Hiện giờ Augus còn chưa tỉnh, nhật ký nằm vùng của hắn chưa tìm ra, cho nên chứng cớ không đủ. Nay chỉ chờ hắn tỉnh thôi.”

Nhật ký nằm vùng.

“Tên đầu sỏ hiện tại…?” Đáy lòng cô dâng lên dự cảm bất an.

Trương Tiểu Hồng nhún vai: “Còn ở trong trại tạm giam.” Chị làm như chợt nhớ tới cái gì, liền vỗ vai cô, hỏi. “Em thân với Augus như vậy, em biết hắn giấu nhật ký ở đâu không?”

Trần Tống Mạn dừng một giây, lắc đầu đáp: “Ban đầu em đọc nhật ký mới biết hắn nằm vùng. Nhưng sau này bị hắn phát hiện, không biết đã đem giấu đi đâu.”

“Đừng nói nữa.” Cô đưa tay vỗ vai Trương Tiểu Hồng. “Hắn phước lớn mạng lớn không chết, chị cũng đừng lo lắng làm gì. Đứng lên, giúp em một chút.”

Cô kéo Trương Tiểu Hồng từ thảm đứng lên, lại kéo chị tới cửa phòng bếp, tường thuật toàn bộ sự tình của cô. Trước khi bắt đầu, hai người đã phân vai, Trương Tiểu Hồng vai Trần Khánh Dân, Trần Tống Mạn là Trần Tống Mạn.

Thỏa thuận xong xuôi, Trần Tống Mạn một lần nữa đi đến cửa chính, bắt đầu lần diễn kịch thứ hai.

“Ba, con về rồi.” Cô hít sâu một hơi, bắt đầu đọc câu thoại đầu tiên.

Trương Tiểu Hồng từ bếp đi ra, nhìn Trần Tống Mạn đứng trên lầu nói. “Con đã về.” Sau đó quay lưng trở vào nhà bếp.

Trần Tống Mạn bước lên tầng một, mở cửa, ngồi trên giường.

Ngồi một lát, dưới lầu có tiếng gọi to: “Xuống ăn cơm, Mạn Mạn.”

Nghe cha gọi, Trần Tống Mạn chậm rì đi xuống. Cô ngồi ở bàn ăn, đối diện với Trương Tiểu Hồng gật đầu một cái, sau đó im lặng ăn cơm. Ăn xong rồi, cô buông đũa xuống. “Con no rồi.” Tiếp theo quay lưng, bỏ lên lầu.

Sau đó sẽ đến ngày mai.

“Nhưng không đúng!” Cô ôm đầu chật vật. Lần này rõ ràng không có ánh sáng lóe lên, rõ ràng không phải điều mà cô muốn.

Cô cẩn thận nhớ lại hành động ban nãy, quả thật tình tiết như vậy không có gì khác nhau. Nhưng chính vì thế mà cô không nhận thức được điều khác lạ nằm ở chỗ nào. Nhưng sự xuất hiện của Trương Tiểu Hồng nói cho cô biết, tuyệt đối có chi tiết cô xem nhẹ.

Cô suy xét lần nữa, từng bước thong thả xuống dưới, miệng như lẩm nhẩm cái gì.

“Ổn không em?” Trần Tống Mạn đi đến cạnh cô, nghiêng đầu hỏi.

Trần Tống Mạn gật đầu.

Trương Tiểu Hồng hưng phấn kêu lên: “Có manh mối hả?”

Trần Tống Mạn mỉm cười: “Mình diễn thêm lần nữa đi.”

Lần thứ hai, mọi thứ vẫn tiến trình như cũ. Trần Tống Mạn hoàn thành toàn bộ động tác, cuối cùng đứng trước cửa phòng, ngẩn ra.

Mọi thứ vẫn như vậy.

Lần thứ hai vẫn như lần thứ nhất, cô chưa tìm ra được điểm bất thường.

Trần Tống Mạn khẽ cắn môi, quyết tâm dợt thêm lần nữa.

Trần Tống Mạn dùng hết nỗ lực, mỗi câu mỗi chữ đều đạt tới mức độ chân thực nhất. Thậm chí cô còn nhắm mắt lại, không ngừng thôi miên bản thân mình là Trần Tống Mạn năm đó.

Tương tự lần trước, cô mở cửa, chào cha, lên lầu, vào phòng.

Cô đứng trong không gian, ngay nơi mà ánh sáng vừa vụt lóe. Chính là giai đoạn này, rõ ràng có điều khác thường cô đã không bắt kịp. Chẳng lẽ cứ để manh mối vụt khỏi tầm tay? Cô đã tiếp cận chân tướng, nhưng lại không có duyên để giữ? Cô nghĩ mãi không thông, chờ lúc khôi phục tinh thần lại, cô phát hiện Trương Tiểu Hồng không có gọi mình.

Cô đẩy cửa bước ra ngoài, bỗng phát hiện Trương Tiểu Hồng không có ở đây. Chờ cô đi xuống phòng khách, Trương Tiểu Hồng mới từ nhà bếp chạy ra, vội vàng nhìn Trần Tống Mạn huơ huơ di động: “Ngại quá, vừa rồi chị đi nghe điện thoại.”

Trần Tống Mạn ngơ ngác đứng giữa sảnh, miệng mấp máy chưa thành câu.

Cuối cùng, cô đã biết–!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện