Edit: A Li

Trần Tống Mạn ngồi trên sofa, đánh giá từ hai tầng trên xuống đất: “Chậc, bác sĩ các anh giàu như vậy, đều là cướp đoạt tiền của người nhà bệnh nhân? Nhìn cơ ngơi của anh đi.” Cô xoay tròn chiếc cốc màu trắng viền hoa màu vàng tinh xảo trong tay. “Em như thấy được bao đỏ xếp thành hàng.”

“Bao đỏ?” Giang Hành ở trên lầu nghe cô nói thế, bèn xoay người đi vào phòng. Thời điểm mà anh xuống phòng khách lần nữa, cầm theo vài tờ giấy. Ngón tay thuôn dài của anh vuốt nếp, rồi gấp thành máy bay. Cánh tay tao nhã nâng lên, máy bay giấy từ không trung tạo nên một loạt đường cong duyên dáng, chuẩn xác rơi trên người Trần Tống Mạn.

Cô không hiểu lật máy bay ra xem, phát hiện đây là đơn tiền lương của một tháng trước. Ban đầu cô chậm rãi nhìn qua, nhẩm đếm vài con số trên mặt, sau đó đôi con ngươi trợn trừng.

“Không thể nào.” Cô cầm tờ đơn huơ huơ, tròng mắt đều là không thể tin được. Không phải vì bên trong nhiều tiền, mà bởi vì… “ít thế hả?” Cô nhìn xung quanh nội thất nhà anh, rướn cổ hỏi, “anh giàu từ bé rồi sao?”

Giang Hành lắc đầu.

Trần Tống Mạn đột nhiên nhớ đến trước kia có một lần, ngày mà cô phát hiện ra Giang Hành chi tiền viện phí cho mình toàn bộ, Trương Tiểu Hồng đã từng tính qua với cô, rồi nói ‘tiền lương của bác sĩ Giang theo giờ có giá…’ Trần Tống Mạn thận trọng hỏi: “Vậy không tính tiền lương bên ngoài, hàng tháng anh thu vào là…?”

Giang Hành mỉm cười nói vài từ đơn giản.

Trần Tống Mạn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là giàu nứt đố đổ vách. Chẳng trách, hằng tháng anh gánh tiền thuốc men của cô nhưng vẫn sống thoải mái như vậy.

Nhắc tới tiền thuốc men, Trần Tống Mạn thình lình nhảy dựng khỏi sofa. Cô sờ sờ túi áo của mình, nhìn đông nhìn tây nửa buổi, ánh mắt sáng lên, bàn tay luồn vào túi áo lấy ra một đồng tiền. Cô đem nó bỏ vào tay anh.

Đôi mắt Giang Hành tối lại, biểu cảm cũng hơi chùn xuống: “Ý em là sao?”

Nét mặt cô có phần co quắp: “Em biết nửa năm nhập viện, viện phí đều do anh trả giúp em. Hiện tại em không có đồng nào, tiền gửi ngân hàng trước kia chỉ e bị rút sạch, nay thứ đáng giá trên người em nhất chỉ có thứ này mà thôi.”

“Em còn xem anh là người ngoài?” Giang Hành cúi xuống, ngón tay chạm vào đồng tiền vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.

Trần Tống Mạn vội vàng phủ nhận: “Không phải! Tục ngữ có nói, anh em ruột nhưng vẫn phải rạch ròi. Lại nói, em chưa giúp gì cho anh, em… em không ngờ mình lại trở thành gánh nặng về mặt kinh tế.” Cô cuống quít phân bua vì sợ anh hiểu lầm.

Giang Hành chao mi, cũng không lấy đồng tiền kia. Hai chân anh vắt chéo, ngồi tựa vào sofa hỏi ngược: “Em nghĩ em còn tiền, hay lắm. Nhưng em dựa vào đâu để nghĩ em có tiền?” Ánh mắt anh dừng trên dây tơ hồng màu đỏ buộc trên đồng xu. “Cái này là anh cho em, nay em đem trả anh? Trần Tống Mạn, nói thế mà cũng nói được à?”

Cô dẫu môi: “Nhưng trên người em chẳng có tiền.”

Hàng mi của anh khẽ chớp, bàn tay to bắt lấy cổ tay Trần Tống Mạn, kéo cô ngã vào lòng. Anh ôm lấy eo cô, một tay mơn trớn trên gương mặt, véo nhẹ vành tai mềm mềm, giọng điệu ngả ngớn: “Không có tiền, lấy thân báo đáp.”

Mặt Trần Tống Mạn nóng như đun.

Cô đẩy anh ra, lắp bắp: “Anh anh anh…” Gần đây cách nói năng của gã đàn ông khá chính trực, khiến cô quên mất anh vẫn là một tên biến thái, lưu manh.

Mà Giang Hành được đằng chân lân đằng đầu, anh hùng hồn đem Trần Tống Mạn đè dưới thân, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, còn thừa nhận nói: “Anh biến thái lâu rồi.” Nói xong bèn vùi đầu vào cổ áo Trần Tống Mạn.

Trần Tống Mạn bị hơi thở của anh làm cho ngứa ngáy, ngửa mặt cười, tay chân huơ loạn xạ cả lên.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Giang Hành ngẩng đầu, thần sắc không tốt lắm.

“Trần Tống Mạn.”

“Vâng?” Thanh âm của cô có chút mềm mại.

“Đi tắm đi em.”

Éc? Trần Tống Mạn hét lớn, vội vã đem Giang Hành đẩy ra một hơi. Cô ngồi cúi đầu trên sofa, ngượng ngùng hỏi: “Bác sĩ, phòng tắm ở đâu?”

Cô thế mà năm hôm chưa tắm rồi!!! [ A Li: Nữ chính ở dơ trong truyền thuyết =)) ]

Vì việc xuất viện sứt đầu mẻ trán, hơn nửa tâm trạng tồi tệ làm cô bất chấp tắm rửa. Nhớ tới cả người vừa nãy bốc mùi, sự hối hận liền lan tràn trong tâm trí.

Giang Hành chỉ lên lầu một: “Phòng thứ nhất bên phải. Quần áo đã để trên giường, em tự lấy đi.”

Nói xong, anh đứng dậy đi vào nhà bếp.

“Ăn gì đây?” Anh vừa đi vừa hỏi.

Trần Tống Mạn chạy như bay lên lầu, suy nghĩ rồi nói vọng xuống: “Thịt chưng tương!” Thanh âm vang dội lại rõ ràng. Vừa dứt câu, Trần Tống Mạn phát hiện hai người nói chuyện như thế, chẳng khác đôi vợ chồng già đã sống chung mấy chục năm.

Giang Hành cong môi.

Xem ra anh còn đem về một cô gái nhỏ dễ nuôi nấng.

Trần Tống Mạn ôm quần áo vào phòng tắm, ở trong bồn tắm tận hưởng một giờ.

Lúc Giang Hành nghĩ rằng cô gặp chuyện bên trong, liền gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Anh định tông cửa vào xem thì bên trong phát ra một câu miễn cưỡng ‘chuyện gì đó?’ của cô, anh mới nhận ra cô ngốc này nằm trong bồn tắm ngủ.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Bởi lẽ từ khi cô nhập viện, chưa từng được sung sướng tắm rửa như vậy. Tuy phòng của cô là phòng vip, nhưng muốn tắm rửa thì phải vào nhà vệ sinh công cộng, hơn nữa trong đó chật ních y tá và bệnh nhân. Thời gian sau cô cũng tương đối quen, nhưng chung quy vẫn khó mà chấp nhận.

Nay có cơ hội tuyệt vời đến thế, cô muốn thư thái hưởng thụ một phen.

Thẳng đến khi Giang Hành kịch liệt gõ cửa, cô mới dứt khỏi cơn buồn ngủ, bò ra khỏi bồn tắm. Trần Tống Mạn mặc nhanh quần áo vào, mang theo hơi ấm từ phòng tắm bước ra.

Lúc thay quần áo, nhìn thấy bộ nội y màu vàng nhạt khiến mặt cô hơi ửng hồng, còn những thứ khác đều có vẻ vô cùng tự nhiên. Cô mặc áo phông của Giang Hành phủ xuống mông, trên đầu trùm khăn lông. Cô thấy Giang Hành đem sẵn một chén thịt chưng tương để bên giường, mùi thơm lan tỏa trong không khí như dụ dỗ Trần Tống Mạn.

Bụng đói cồn cào, cô trực tiếp cầm lấy bát thức ăn kia, cầm đũa ngồi ăn trên thảm.

“Ngon quá à.” Đôi mắt Trần Tống Mạn ngấn nước.

Giang Hành phá lệ không cười nhạo cô, nhưng lòng anh lại  hơi chua xót.

Phải biết rằng, một bát thịt chưng tương nhưng nửa năm Trần Tống Mạn chưa từng nếm qua. Không chỉ là thịt chưng tương mà còn nhiều món khác, cô cũng sớm quên mùi vị là gì.

Trong bệnh viện, tuy rằng ăn uống cũng như thường ngày nhưng cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Chẳng giống bây giờ, cô ngồi trên thảm lông mềm mại, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông trắng, bên cạnh là bác sĩ đẹp trai.

Trên đời còn đòi gì hơn nữa?

Một bát nháy mắt đã hết, cô xoa bụng, no nệ tựa vào giường.

Cô thật muốn cuộc sống diễn ra an nhàn như thế.

Nếu không phải gánh vác trách nhiệm đối với cái chết của cha cô, … nhớ tới chuyện này, tâm trí vừa tươi sáng của Trần Tống Mạn lại bị phủ một tầng bóng đêm.

Giang Hành cúi mặt, vừa thấy Trần Tống Mạn tràn đầy hạnh phúc nay đã ôm bát rỗng ngẩn người. Anh đang ngồi bên trên cũng trượt từ giường xuống, cùng cô ngồi trên thảm lông. Anh duỗi tay ôm cô vào ngực.

“Còn đang suy nghĩ về việc của ba em?” Giang Hành nhẹ nhàng hỏi, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài ướt sũng trên vai cô.

Trần Tống Mạn cắn môi đáp: “Em không thể trực tiếp tìm Giang Uyển Chi, cũng không thể công khai ngoài phố. Nếu bị người quen nhận ra cũng rất khó xử.” Cô đặt cái bát xuống một bên, “em nghĩ việc cậu em nhập viện có thể em không rõ nguyên do, nhưng bà ngoại chắc sẽ biết. Em muốn đi viện dưỡng lão gặp bà ngoại, bên canh đó hỏi sự tình của cậu em, biết đâu có thể lần ra manh mối.”

Giang Hành gật đầu: “Em mới xuất viện, đừng nghĩ ngợi nhiều.” Anh nắm lấy cô, đan chặt. Thấy mười ngón tay khắng khít bên nhau, tâm trạng của anh cũng tốt hơn rất nhiều. “Em nhớ kỹ, em không phải một mình chống chọi thế giới.”

Trần Tống Mạn tựa vào vai anh: “Em biết nên em không hề sợ hãi.” Không sợ hãi mọi thứ sẽ lắng chìm, không sợ hãi Giang Uyển Chi phát hiện.

Bởi vì từ lâu cô đã xem Giang Hành là máu thịt của mình. Tuy rằng cô chỉ có thể cùng anh sẻ chia khó khăn, nhưng toàn bộ thể xác và tinh thần lẫn tình yêu, cô đều dành cho anh hết.

“Chỗ anh có một hồ sơ.” Giang Hành đột nhiên mở miệng.

Trần Tống Mạn giật mình, vội nói: “Hồ sơ?”

Giang Hành mím môi: “Vốn không định tiết lộ cho em nhưng hiện tại nói ra để em có thể biết, cây kim trong bọc cũng sẽ lòi ra. Về phần bản hồ sơ kia, đợi anh xác nhận kết quả là thật, anh sẽ nói cho em, được không?”

Dứt lời anh lại trấn an: “Anh cam đoan sẽ rất nhanh chóng.”

Trần Tống Mạn chỉ có thể gật đầu.

“Được rồi, hôm nay cũng đã mệt mỏi, ngủ một giấc đi em.” Giang Hành vỗ vai cô, sau đó đứng dậy. Anh xoay người bế cô đặt lên giường.

Một giờ chiều đúng là thời điểm mệt mỏi rã rời, mi mắt của cô cũng hơi sụp xuống.

Giang Hành toan quay bước rời đi, nhưng ngay lúc vừa đi tới cửa, đôi chân lừng chừng một chút. Anh quyết định đi trở lại giường, nằm cạnh cô rồi ôm cô vào trong ngực.

Trần Tống Mạn cảm nhận được sự ấm áp từ sau ập tới, khẽ trở mình, đem mặt vùi vào ngực anh. Cô lắng nghe tiếng tim đập từng hồi, sau đó chìm trong mộng đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện