Sau lần biết Abel đi xa, tâm trạng Trần Tống Mạn luôn sa sút. Liên tục mấy buổi tối Trương Tiểu Hồng đem cơm tới, chị đều trông thấy cô ngồi bó gối xem phim Tiểu Yến Tử, vừa lẳng lặng xem, vừa lẳng lặng rơi nước mắt.
Trương Tiểu Hồng cũng không biết nên làm gì bây giờ, vốn muốn gọi Giang Hành sang, nhưng lại bị Trần Tống Mạn ngăn cản. Cô nói, cô muốn yên lặng một lát.
Dù sau từ lúc cha cô từ trần, Abel vẫn là người bạn đầu tiên của cô. Trần Tống Mạn cần một khoảng thời gian để thấu đáo suy nghĩ của chính mình. Chẳng qua hiện tại, cô đang xem xét một số việc.
Chiều hôm đó lão Vương lúc thay thạch cao cho cô, cô đột nhiên nhận ra rằng, mình phải đẩy nhanh tiến trình suy nghĩ, tìm cách giải quyết vấn đề mình đang gánh trên vai.
Nếu giáo sư Pixar thật sự có thể giúp bệnh tình cậu cô chuyển biến tốt, giúp cô hiểu rõ tường tận ẩn ý trong câu nói kia, như vậy cô sẽ vạch trần chân tướng cái chết của cha cô, một lần nữa quay về với cuộc sống bình thường.
Trần Tống Mạn lo lắng trùng trùng nằm trên giường, nhìn bầu trời ngoài kia.
Nếu hiện tại có thể đi ra ngoài, như thế sẽ gây chú ý cho người dân ở thành phố T gần như triệt để. Lúc đó, cô sẽ đem chân tướng án mạng nói ra, như vậy dẫu thế lực Giang Uyển Chi lớn mạnh cỡ nào cũng không ngăn cô được.
Giang Hành từng bảo, nếu giáo sư Pixar có khả năng chứng minh lời của cậu cô là sự thật, hẳn là tương lai sẽ mời ông ta làm bằng chứng trước tòa.
Mọi sự đã liệu, bấy giờ chỉ chờ Pixar đến.
Hai ngày, chỉ còn lại hai ngày…
Trần Tống Mạn ngã vào giường, chậm rãi nhắm mắt.
Không biết qua bao lâu, ngoài hành lang đột nhiên vang lên một ít âm thanh ồn ào, rối loạn. Trần Tống Mạn trở người, nhíu mày,thầm nghĩ không cần quan tâm. Nhưng ồn ào càng ngày càng lớn, ngay cả lưới sắt trước cửa phòng cô dường như bị ai đó mở từ bên ngoài.
Trần Tống Mạn cả kinh, lập tức xoay người từ giường ngồi dậy. Ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt thất kinh của Trương Tiểu Hồng.
“Không xong rồi! Không xong rồi!” Trần Tống Mạn đứng giữa phòng bệnh hớt hải nói.
“Mạn à, cậu em, cậu em đã…” Trương Tiểu Hồng cắn răng, la lớn. “Cậu em đã nhảy lầu.”
Trước là tiếng hét thất thanh của cô, sau là Trần Tống Mạn từ trên giường ngã xuống xe lăn.
Mười phút sau, Trương Tiểu Hồng đẩy Trần Tống Mạn bằng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.
Bệnh viện cao nhất là ba tầng, sân thượng là tầng bốn, nếu không cẩn thận ngã xuống dưới – nặng nhất là liệt nửa người, ngã chết cũng có khả năng, nhưng không cao. Mà Chúc Thần xem ra không phải sơ ý trượt chân ngã, vốn dĩ ngay từ đầu y đã tâm niệm trong lòng, phải chết.
Cho nên lúc y nhảy lầu, đầu y tiếp đất trước. Tư thế như vậy, y qua đời, không còn gì bàn cãi.
Lúc Trần Tống Mạn tới nơi, phía dưới đã bị nhân viên cứu hộ vây vòng, nhóm bệnh nhân đều bị ngăn cách bên ngoài, Trần Tống Mạn cũng không ngoại lệ.
Hai hôm trước tuyết rơi đầy ở thành phố T, tuyết vẫn chưa tan nốt, Trần Tống Mạn liều mạng lăn lấy lăn để bánh xe mong muốn tìm ra kẽ hở, nhưng chỉ thấy dưới chân là máu đỏ loang trên tuyết trắng, ngày một nhiều. Cô càng thêm rối rắm, kiên quyết đâm sầm vào đám đông, nhưng một lần nữa bị lao công ngoại tầng và bảo vệ ngăn cản.
“Các người cho tôi vào đi! Bên trong là cậu tôi đấy!” Trần Tống Mạn gào ầm ĩ, tóc tai tán loạn trên người, động tác cũng khó kiểm soát hơn.
“Em bình tĩnh đã!” Trương Tiểu Hồng nhanh chóng giữ lấy tay cô, trấn an. “Đầu tiên em đừng hoảng hốt, bác sĩ Giang ở đó, để chị bảo anh ta đưa em vào. Em chờ ở đây.”
Dứt câu, Trương Tiểu Hồng đem cô giao cho một nhân viên lao công, sau đó len theo kẽ hở đi vào.
Trần Tống Mạn đành bất lực ngồi bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt nhìn dòng người di chuyển tới lui.
“Người chết là ai?” Trần Tống Mạn tóm lấy tay áo của cô lao công, tựa hồ muốn nhổm dậy từ xe lăn, biểu cảm tràn đầy dữ tợn. “Là ai chết, chị mau nói với tôi!”
Lao công phát hoảng, không dám nói lời nào, chỉ biết cố gắng gạt tay của Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn bị đẩy trở về xe lăn, tay chân luống cuống nhìn đoàn người áo blouse trắng tới lui liên tục, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thế giời này sắp sụp đổ rồi.
Cô ôm đầu, lắc trong tuyệt vọng: “Không thể như vậy, không thể được! Cậu mình sẽ không tự sát, nhiều năm như vậy, cậu sẽ không, sẽ không!”
Tâm trí Trần Tống Mạn chỉ còn một mảng hỗn độn, xung quanh là ai cô cũng không bận tâm. Cô hoảng loạn nhìn chằm chặp về đám đông đằng ấy. Rốt cuộc, cô bị một tay bảo vệ mang xe cô đẩy ra ngoài. Trần Tống Mạn ngã xuống, xe lăn cũng lật một bên, chỉ còn bánh xe chuyển động xoay thành vòng tròn.
“Anh làm gì hả?!”
Trương Tiểu Hồng thét ầm lên chạy đến, chị vừa trợn mắt với bảo vệ, sau đó bổ nhào tới bên người cô, nâng đầu cô lên, sốt vó hỏi: “Sao em, sao em, có sao không em?”
Nhờ có tuyết phủ nên cô ngã cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là áo bông trên người đều ướt lạnh, gió rét lùa qua khiến cô như bị tảng băng khóa chặt cơ thể, lạnh tới nỗi không nói thành lời.
Trương Tiểu Hồng không phí thời gian với tay bảo vệ kia, chị đem xe lăn kéo lại, đặt cô ngồi yên vị trên xe. Tiếp theo chị cởi áo lông của cô để sang chỗ khác, vội vàng cởi áo blouse của mình khoác lên người cô. Làm xong hết thảy ở hiện trường, Giang Hành đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn về phía tay bảo vệ hàm hồ.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh so với gió rét còn băng giá gấp nhiều, ánh mắt ấy khiến y run lên vô cớ, biểu cảm ngông nghênh cũng cương cứng trên mặt.
“Mày đối xử với bệnh nhân thế à?” Chất giọng Giang Hành giống như đè nén cơn giận dữ tột độ. “Mày có thấy bệnh nhân phải bó bột ở chân không?”
Bảo vệ phân bua đáp: “Là vì cô ta muốn xông vào…”
“Cho nên mày bèn đẩy ngã người ta, một-cô-gái-trẻ?” Giang Hành xoay người khoác áo thêm cho cô, bản thân anh chỉ mặc một áo sơ mi mỏng manh đứng trong ngày tuyết. Gió lạnh thổi phất phơ qua, Giang Hành lại nói. “Mày chả phải đàn ông đàn ang.”
Trong mắt anh chứa đầy khinh bỉ.
“Chuyện gì vậy?” Một người đàn ông trung niên đi ra từ trong đám người, bọn họ tự động xê dịch nhường lối cho y.
Mặt Trần Tống Mạn cắt không còn giọt máu, lúc mọi người tản ra hai bên, cô thấy có kẻ nằm trên nền tuyết, đầu chúi xuống, trên đất toàn là máu tươi.
“Cậu à! Cậu!” Trần Tống Mạn vừa hô to vừa kích động lăn xe, không để ý vừa rồi mình đã ngã đau đớn thế nào. Chân cô muốn bước về phía trước nhưng đã bị Giang Hành đè lại bả vai.
“Anh để em đi xem, để em đi xem!” Trần Tống Mạn giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của Giang Hành. Bấy giờ anh mới xoay người ngồi xổm trước mặt cô, bắt buộc người đối diện phải nhìn thẳng vào mắt mình, trầm giọng khuyên nhủ: “Chờ chút nữa. Chờ một chút anh với em cùng nhau vào đấy, được không em?”
Anh kiên nhẫn hỏi Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn hít sâu một hơi: “Vậy trước hết anh nói cho em biết, người chết có phải cậu em không?”
Giang Hành ngừng lại vài giây, Trần Tống Mạn có cảm giác áp lực trên vai mình từ bàn tay anh tăng thêm vài phần.
Nháy mắt toàn thân cô bủn rủn, cô ngồi sững sờ ở xe lăn, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm về phía trước. Đám người vừa tản ra nay đã đông như cũ, khiến cô không thể nhìn thấy được tình hình.
Người đàn ông từ giữa hiện trường đi ra cô đã từng gặp qua, quả thật chính là phó viện trưởng bệnh viện tâm thần. Giờ phút này biểu cảm trên mặt y thập phần nghiêm túc.
“Ầm ĩ gì chứ? Hiện tại là hoàn cảnh nào mà cô cậu còn ồn ào, cô cậu muốn gọi truyền thông cả nước tới chiêm ngưỡng sao?” Y liếc mắt với tay bảo vệ kia, sau đó ánh mắt đứng yên trên người Giang Hành.
“Sao lại như thế?” Y mở miệng hỏi.
Giang Hành đứng lên, nhẹnắm bàn tay Trần Tống Mạn: “Cô ấy là bệnh nhân của tôi, cũng là cháu gái của Chúc Thần, cháu cảm thấy cô ấy có thể vào xem hiện trường với tư cách thân nhân của y.”
Phó viện trưởng quan sát cô, chân mày nhăn nhíu: “Cậu chắc chắn tâm lý cô ta đủ vững vàng để đối mặt không?” Thật ra y có ấn tượng với cô, lần trước lãnh đạo tới chơi có hỏi han Trần Tống Mạn vài điều, còn khen cô tinh thần thực tốt, điểm này y cũng nhớ được. Nhưng cũng không có nghĩa cô có thể bình tĩnh trước cảnh tượng máu me, nhất là người chết là thân nhân của cô.
Giang Hành bị tay cô quấn chặt, anh quay đầu, kháng cự với ánh mắt cầu xin kia.
Cả hai cùng nhìn nhau một lát, rốt cuộc anh thở dài, ngoảnh lại nói với phó viện trưởng: “Cháu là bác sĩ của cô ấy, cháu xác định bệnh tình cô ấy đã đủ ổn định để xem. Nghĩa là cháu sẽ chịu trách nhiệm mọi vấn đề phát sinh sau này.”
Giọng điệu Giang Hành rất cứng rắn, Trần Tống Mạn nghe vào lỗ tai, đương nhiên cũng hiểu hàm nghĩa nói gì. Trước là tôn trọng cô, sau là tin tưởng cô.
Một khi đã thế, cô càng không thể phụ lòng tin Giang Hành.
Nghĩ tới đây, Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, đem cảm xúc hỗn loạn kích động của mình dằn xuống. Cô đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối, đôi môi khô khốc thốt nên một câu, tuy giọng điệu nhẹ bẫng nhưng rất có trật tự: “Cháu ổn mà. Viện trưởng, cho cháu vào xem đi.”
Phó viện trưởng im lìm như nước.
Y cúi đầu suy nghĩ một lát, ánh mắt đảo quanh Giang Hành và Trần Tống Mạn, thấy được sự chờ mong của cô,
rốt cuộc đành đồng ý cho cô đi vào. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là, Giang Hành phải giám sát toàn bộ hành động của bệnh nhân. Một khi cô có những hành vi bạo lực, y sẽ không nể tình mà để bảo vệ ném cô ra ngoài.
Được phó viện trưởng đồng ý, Giang Hành nắm tay cô, Trương Tiểu Hồng ở phía sau đẩy xe lăn, hơn nữa theo sau cũng là tay bảo vệ ban nãy. Bánh xe chậm rãi lăn một chút, hơi thở của Trần Tống Mạn cũng muốn ngưng đọng theo. Còn Giang Hành thì luôn luôn chú ý phản ứng của Trần Tống Mạn.
Đợi tới lúc đứng giữa hiện trường, hết thảy toàn bộ đều hiện lên trước mắt, Giang Hành nhìn thoáng qua cô, phát hiện cô không giống những người khác – hoặc là kích động, hoặc là phát cuồng.
Cô chỉ lặng im ngó đăm đăm người đàn ông ngoẹo cổ quỳ rạp trên mặt đất, trong đôi con ngươi là một mảnh trống rỗng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hai chương trước ngọt rồi, giờ vào chính sự đây! Bí mật che giấu nhiều năm bị phơi bày, Chúc Thần không chịu nổi mà tự sát. Giống như lần đầu Mạn Mạn gặp ông ấy — kỳ thực không phải ông ấy muốn cắt tay hành hạ mình, mà là muốn tự sát. Trong lòng Chúc Thần chịu quá nhiều cảm giác tội lỗi, muốn được giải thoát. Chúc Thần không giống với Mạn Mạn, ông ấy từ đầu tới đuôi chính là một bệnh nhân tâm thần.
Thiệt xin lỗi đại gia, tui viết chương nữa thì vẫn tiếp tục có người chết, nhưng tui cảm thấy kết quả này rất hợp lý luôn.
Trương Tiểu Hồng cũng không biết nên làm gì bây giờ, vốn muốn gọi Giang Hành sang, nhưng lại bị Trần Tống Mạn ngăn cản. Cô nói, cô muốn yên lặng một lát.
Dù sau từ lúc cha cô từ trần, Abel vẫn là người bạn đầu tiên của cô. Trần Tống Mạn cần một khoảng thời gian để thấu đáo suy nghĩ của chính mình. Chẳng qua hiện tại, cô đang xem xét một số việc.
Chiều hôm đó lão Vương lúc thay thạch cao cho cô, cô đột nhiên nhận ra rằng, mình phải đẩy nhanh tiến trình suy nghĩ, tìm cách giải quyết vấn đề mình đang gánh trên vai.
Nếu giáo sư Pixar thật sự có thể giúp bệnh tình cậu cô chuyển biến tốt, giúp cô hiểu rõ tường tận ẩn ý trong câu nói kia, như vậy cô sẽ vạch trần chân tướng cái chết của cha cô, một lần nữa quay về với cuộc sống bình thường.
Trần Tống Mạn lo lắng trùng trùng nằm trên giường, nhìn bầu trời ngoài kia.
Nếu hiện tại có thể đi ra ngoài, như thế sẽ gây chú ý cho người dân ở thành phố T gần như triệt để. Lúc đó, cô sẽ đem chân tướng án mạng nói ra, như vậy dẫu thế lực Giang Uyển Chi lớn mạnh cỡ nào cũng không ngăn cô được.
Giang Hành từng bảo, nếu giáo sư Pixar có khả năng chứng minh lời của cậu cô là sự thật, hẳn là tương lai sẽ mời ông ta làm bằng chứng trước tòa.
Mọi sự đã liệu, bấy giờ chỉ chờ Pixar đến.
Hai ngày, chỉ còn lại hai ngày…
Trần Tống Mạn ngã vào giường, chậm rãi nhắm mắt.
Không biết qua bao lâu, ngoài hành lang đột nhiên vang lên một ít âm thanh ồn ào, rối loạn. Trần Tống Mạn trở người, nhíu mày,thầm nghĩ không cần quan tâm. Nhưng ồn ào càng ngày càng lớn, ngay cả lưới sắt trước cửa phòng cô dường như bị ai đó mở từ bên ngoài.
Trần Tống Mạn cả kinh, lập tức xoay người từ giường ngồi dậy. Ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt thất kinh của Trương Tiểu Hồng.
“Không xong rồi! Không xong rồi!” Trần Tống Mạn đứng giữa phòng bệnh hớt hải nói.
“Mạn à, cậu em, cậu em đã…” Trương Tiểu Hồng cắn răng, la lớn. “Cậu em đã nhảy lầu.”
Trước là tiếng hét thất thanh của cô, sau là Trần Tống Mạn từ trên giường ngã xuống xe lăn.
Mười phút sau, Trương Tiểu Hồng đẩy Trần Tống Mạn bằng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.
Bệnh viện cao nhất là ba tầng, sân thượng là tầng bốn, nếu không cẩn thận ngã xuống dưới – nặng nhất là liệt nửa người, ngã chết cũng có khả năng, nhưng không cao. Mà Chúc Thần xem ra không phải sơ ý trượt chân ngã, vốn dĩ ngay từ đầu y đã tâm niệm trong lòng, phải chết.
Cho nên lúc y nhảy lầu, đầu y tiếp đất trước. Tư thế như vậy, y qua đời, không còn gì bàn cãi.
Lúc Trần Tống Mạn tới nơi, phía dưới đã bị nhân viên cứu hộ vây vòng, nhóm bệnh nhân đều bị ngăn cách bên ngoài, Trần Tống Mạn cũng không ngoại lệ.
Hai hôm trước tuyết rơi đầy ở thành phố T, tuyết vẫn chưa tan nốt, Trần Tống Mạn liều mạng lăn lấy lăn để bánh xe mong muốn tìm ra kẽ hở, nhưng chỉ thấy dưới chân là máu đỏ loang trên tuyết trắng, ngày một nhiều. Cô càng thêm rối rắm, kiên quyết đâm sầm vào đám đông, nhưng một lần nữa bị lao công ngoại tầng và bảo vệ ngăn cản.
“Các người cho tôi vào đi! Bên trong là cậu tôi đấy!” Trần Tống Mạn gào ầm ĩ, tóc tai tán loạn trên người, động tác cũng khó kiểm soát hơn.
“Em bình tĩnh đã!” Trương Tiểu Hồng nhanh chóng giữ lấy tay cô, trấn an. “Đầu tiên em đừng hoảng hốt, bác sĩ Giang ở đó, để chị bảo anh ta đưa em vào. Em chờ ở đây.”
Dứt câu, Trương Tiểu Hồng đem cô giao cho một nhân viên lao công, sau đó len theo kẽ hở đi vào.
Trần Tống Mạn đành bất lực ngồi bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt nhìn dòng người di chuyển tới lui.
“Người chết là ai?” Trần Tống Mạn tóm lấy tay áo của cô lao công, tựa hồ muốn nhổm dậy từ xe lăn, biểu cảm tràn đầy dữ tợn. “Là ai chết, chị mau nói với tôi!”
Lao công phát hoảng, không dám nói lời nào, chỉ biết cố gắng gạt tay của Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn bị đẩy trở về xe lăn, tay chân luống cuống nhìn đoàn người áo blouse trắng tới lui liên tục, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thế giời này sắp sụp đổ rồi.
Cô ôm đầu, lắc trong tuyệt vọng: “Không thể như vậy, không thể được! Cậu mình sẽ không tự sát, nhiều năm như vậy, cậu sẽ không, sẽ không!”
Tâm trí Trần Tống Mạn chỉ còn một mảng hỗn độn, xung quanh là ai cô cũng không bận tâm. Cô hoảng loạn nhìn chằm chặp về đám đông đằng ấy. Rốt cuộc, cô bị một tay bảo vệ mang xe cô đẩy ra ngoài. Trần Tống Mạn ngã xuống, xe lăn cũng lật một bên, chỉ còn bánh xe chuyển động xoay thành vòng tròn.
“Anh làm gì hả?!”
Trương Tiểu Hồng thét ầm lên chạy đến, chị vừa trợn mắt với bảo vệ, sau đó bổ nhào tới bên người cô, nâng đầu cô lên, sốt vó hỏi: “Sao em, sao em, có sao không em?”
Nhờ có tuyết phủ nên cô ngã cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là áo bông trên người đều ướt lạnh, gió rét lùa qua khiến cô như bị tảng băng khóa chặt cơ thể, lạnh tới nỗi không nói thành lời.
Trương Tiểu Hồng không phí thời gian với tay bảo vệ kia, chị đem xe lăn kéo lại, đặt cô ngồi yên vị trên xe. Tiếp theo chị cởi áo lông của cô để sang chỗ khác, vội vàng cởi áo blouse của mình khoác lên người cô. Làm xong hết thảy ở hiện trường, Giang Hành đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn về phía tay bảo vệ hàm hồ.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh so với gió rét còn băng giá gấp nhiều, ánh mắt ấy khiến y run lên vô cớ, biểu cảm ngông nghênh cũng cương cứng trên mặt.
“Mày đối xử với bệnh nhân thế à?” Chất giọng Giang Hành giống như đè nén cơn giận dữ tột độ. “Mày có thấy bệnh nhân phải bó bột ở chân không?”
Bảo vệ phân bua đáp: “Là vì cô ta muốn xông vào…”
“Cho nên mày bèn đẩy ngã người ta, một-cô-gái-trẻ?” Giang Hành xoay người khoác áo thêm cho cô, bản thân anh chỉ mặc một áo sơ mi mỏng manh đứng trong ngày tuyết. Gió lạnh thổi phất phơ qua, Giang Hành lại nói. “Mày chả phải đàn ông đàn ang.”
Trong mắt anh chứa đầy khinh bỉ.
“Chuyện gì vậy?” Một người đàn ông trung niên đi ra từ trong đám người, bọn họ tự động xê dịch nhường lối cho y.
Mặt Trần Tống Mạn cắt không còn giọt máu, lúc mọi người tản ra hai bên, cô thấy có kẻ nằm trên nền tuyết, đầu chúi xuống, trên đất toàn là máu tươi.
“Cậu à! Cậu!” Trần Tống Mạn vừa hô to vừa kích động lăn xe, không để ý vừa rồi mình đã ngã đau đớn thế nào. Chân cô muốn bước về phía trước nhưng đã bị Giang Hành đè lại bả vai.
“Anh để em đi xem, để em đi xem!” Trần Tống Mạn giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của Giang Hành. Bấy giờ anh mới xoay người ngồi xổm trước mặt cô, bắt buộc người đối diện phải nhìn thẳng vào mắt mình, trầm giọng khuyên nhủ: “Chờ chút nữa. Chờ một chút anh với em cùng nhau vào đấy, được không em?”
Anh kiên nhẫn hỏi Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn hít sâu một hơi: “Vậy trước hết anh nói cho em biết, người chết có phải cậu em không?”
Giang Hành ngừng lại vài giây, Trần Tống Mạn có cảm giác áp lực trên vai mình từ bàn tay anh tăng thêm vài phần.
Nháy mắt toàn thân cô bủn rủn, cô ngồi sững sờ ở xe lăn, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm về phía trước. Đám người vừa tản ra nay đã đông như cũ, khiến cô không thể nhìn thấy được tình hình.
Người đàn ông từ giữa hiện trường đi ra cô đã từng gặp qua, quả thật chính là phó viện trưởng bệnh viện tâm thần. Giờ phút này biểu cảm trên mặt y thập phần nghiêm túc.
“Ầm ĩ gì chứ? Hiện tại là hoàn cảnh nào mà cô cậu còn ồn ào, cô cậu muốn gọi truyền thông cả nước tới chiêm ngưỡng sao?” Y liếc mắt với tay bảo vệ kia, sau đó ánh mắt đứng yên trên người Giang Hành.
“Sao lại như thế?” Y mở miệng hỏi.
Giang Hành đứng lên, nhẹnắm bàn tay Trần Tống Mạn: “Cô ấy là bệnh nhân của tôi, cũng là cháu gái của Chúc Thần, cháu cảm thấy cô ấy có thể vào xem hiện trường với tư cách thân nhân của y.”
Phó viện trưởng quan sát cô, chân mày nhăn nhíu: “Cậu chắc chắn tâm lý cô ta đủ vững vàng để đối mặt không?” Thật ra y có ấn tượng với cô, lần trước lãnh đạo tới chơi có hỏi han Trần Tống Mạn vài điều, còn khen cô tinh thần thực tốt, điểm này y cũng nhớ được. Nhưng cũng không có nghĩa cô có thể bình tĩnh trước cảnh tượng máu me, nhất là người chết là thân nhân của cô.
Giang Hành bị tay cô quấn chặt, anh quay đầu, kháng cự với ánh mắt cầu xin kia.
Cả hai cùng nhìn nhau một lát, rốt cuộc anh thở dài, ngoảnh lại nói với phó viện trưởng: “Cháu là bác sĩ của cô ấy, cháu xác định bệnh tình cô ấy đã đủ ổn định để xem. Nghĩa là cháu sẽ chịu trách nhiệm mọi vấn đề phát sinh sau này.”
Giọng điệu Giang Hành rất cứng rắn, Trần Tống Mạn nghe vào lỗ tai, đương nhiên cũng hiểu hàm nghĩa nói gì. Trước là tôn trọng cô, sau là tin tưởng cô.
Một khi đã thế, cô càng không thể phụ lòng tin Giang Hành.
Nghĩ tới đây, Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, đem cảm xúc hỗn loạn kích động của mình dằn xuống. Cô đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối, đôi môi khô khốc thốt nên một câu, tuy giọng điệu nhẹ bẫng nhưng rất có trật tự: “Cháu ổn mà. Viện trưởng, cho cháu vào xem đi.”
Phó viện trưởng im lìm như nước.
Y cúi đầu suy nghĩ một lát, ánh mắt đảo quanh Giang Hành và Trần Tống Mạn, thấy được sự chờ mong của cô,
rốt cuộc đành đồng ý cho cô đi vào. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là, Giang Hành phải giám sát toàn bộ hành động của bệnh nhân. Một khi cô có những hành vi bạo lực, y sẽ không nể tình mà để bảo vệ ném cô ra ngoài.
Được phó viện trưởng đồng ý, Giang Hành nắm tay cô, Trương Tiểu Hồng ở phía sau đẩy xe lăn, hơn nữa theo sau cũng là tay bảo vệ ban nãy. Bánh xe chậm rãi lăn một chút, hơi thở của Trần Tống Mạn cũng muốn ngưng đọng theo. Còn Giang Hành thì luôn luôn chú ý phản ứng của Trần Tống Mạn.
Đợi tới lúc đứng giữa hiện trường, hết thảy toàn bộ đều hiện lên trước mắt, Giang Hành nhìn thoáng qua cô, phát hiện cô không giống những người khác – hoặc là kích động, hoặc là phát cuồng.
Cô chỉ lặng im ngó đăm đăm người đàn ông ngoẹo cổ quỳ rạp trên mặt đất, trong đôi con ngươi là một mảnh trống rỗng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hai chương trước ngọt rồi, giờ vào chính sự đây! Bí mật che giấu nhiều năm bị phơi bày, Chúc Thần không chịu nổi mà tự sát. Giống như lần đầu Mạn Mạn gặp ông ấy — kỳ thực không phải ông ấy muốn cắt tay hành hạ mình, mà là muốn tự sát. Trong lòng Chúc Thần chịu quá nhiều cảm giác tội lỗi, muốn được giải thoát. Chúc Thần không giống với Mạn Mạn, ông ấy từ đầu tới đuôi chính là một bệnh nhân tâm thần.
Thiệt xin lỗi đại gia, tui viết chương nữa thì vẫn tiếp tục có người chết, nhưng tui cảm thấy kết quả này rất hợp lý luôn.
Danh sách chương