Có rất nhiều chuyện không phải Giang Hành không muốn nhắc tới, nhưng anh sợ một khi nói ra thì hình tượng của bản thân trong lòng Trần Tống Mạn phút chốc sẽ bị hủy hoại tan nát. Anh đứng bên cửa sổ một hồi, xoay người lại, mới thấy sau lưng đã chẳng còn ai.

Anh đột nhiên có chút hối hận.

Có lẽ vừa rồi anh không nên xúc động như thế, bị cô nói vài câu đơn giản đã đem hết điều chôn giấu trong tim thổ lộ, giờ mới thấy cái gì là gánh lấy hậu quả. Hóa ra cô gái nhỏ đã bị anh dọa cho chạy mất.

Giang Hành cúi đầu nhìn bàn tay, vô lực nắm thành đấm, rồi lại buông lơi. Nửa ngày, anh rời đi bệ cửa, đến bàn làm việc của mình kéo ra một ngăn tủ, lấy chiếc hộp gỗ nho nhỏ bên trong. Ánh mắt Giang Hành trở nên hòa hoãn hơn, anh chậm rãi ngồi xuống, đưa ngón tay vuốt ve mặt ngoài vỏ hộp.

Cạch một tiếng, hộp gỗ được mở ra.

Bên trong là chiếc ví tiền màu xanh của nữ, và một cái di động cũ. Anh cầm ví tiền lên, để lộ những bức ảnh chụp đơn sơ. Có ba người, hai người, một người. Nhưng điều giống nhau là – trên ảnh chụp đều có một cô bé tóc dài, môi cười tươi tắn. Viền ảnh đã có nếp cong, là biểu hiện của việc thường xuyên lật xem nó.

Giang Hành chẳng biết đã xem ảnh bao nhiêu lần, mỗi lần đều nhìn ngắm cô gái nhỏ với nhiều cung bậc cảm xúc. Nghịch ngợm với đồ jeans hoặc dịu dàng trong váy hoa xinh đẹp.

Cuối cùng, khóe môi anh cong lên nét cười, cẩn thận đặt ảnh vào hộp, lại cẩn thận gài nắp lại, cho vào ngăn tủ. Nếu Trần Tống Mạn không nghĩ thì anh cũng sẽ không bắt ép. Lúc tia nắng mặt trời rơi trên kính anh, đã chiếu nên một mảng sáng lóa.

Anh có đủ thời gian, có thừa nhẫn nại, đương nhiên càng tin vào năng lực của bản thân mình.

Giang Hành nheo mắt, thầm nhủ, Trần Tống Mạn, chỉ anh hiểu em mà thôi.

Trần Tống Mạn chính là đào tẩu về phòng bệnh.

Nhớ tới vừa nãy thừa dịp Giang Hành không chú ý mà chạy đi, cái loại cảm giác khẩn trương này đến giờ vẫn còn hồi hộp trong lòng, dường như bản thân phạm vào sai lầm gì to tát lắm, vừa có chút ngu ngốc, lại vừa có chút giày vò. Cho nên Trần Tống Mạn thấy mình thật mất mặt.

Một hồi sau, cô bèn nhanh chóng chạy đến bên giường, ngã ầm lên, dùng chăn bao kín cả người mình, toàn bộ thế giới đều được thu vào một không gian riêng tư nho nhỏ. Trước mắt cô tối đen, nhưng ngoài tai lại tràn đầy nhịp tim đập mạnh. Cô vừa rồi quả thật không thể tin được mình đã nghe gì, mình đã thấy gì, quả thực khó mà tin nổi. Trần Tống Mạn sờ sờ gò má, cô có cảm giác bờ môi ấm áp vẫn còn hôn lên má cô.

Làm sao bây giờ? Cô vừa mới quyết định buông tha cho anh, nhưng anh đối đãi với cô như vậy bảo cô nhẫn tâm buông tay kiểu gì? Trần Tống Mạn nhất thời hít thở có phần khó khăn, vì thế đem chăn xốc lên để không khí tràn vào đầu óc, cô đột ngột cảm thấy thần trí mình thanh tỉnh rất nhiều.

Ông trời ơi, cô nằm dài trên giường, ánh mắt ngó đăm đăm trần nhà trắng xóa, đáy lòng có vô số đóa hoa không ngừng nở rộ. Trần Tống Mạn khép mắt, lạy Chúa, nếu đây là mộng đẹp thì làm ơn đừng khiến cô tỉnh giấc.

Hơn nữa… Trần Tống Mạn nghe thanh âm nhỏ nhẹ thì thào bên tai rằng, nếu có thể cho cô một cơn mộng đẹp, vậy sáng mai tỉnh dậy có thể khiến cô trở lại cuộc sống bình thường? Không bị rối loạn trầm cảm, không có mất mát của người thân, không có mẹ kế và em gái sinh sự, cũng không có những chuyện bất hạnh khác xảy đến. Cô vẫn là một cô nữ sinh cấp ba, vẫn ở trong một chiều tạ óng vàng rực rỡ, trông thấy người thanh niên tên gọi Giang Hành.

Mà đừng giống như hiện tại.

Đầu Trần Tống Mạn có chút đau, vì vậy thôi không nghĩ nữa, chỉ thấy đôi hàng mi long lanh nước mắt.

Ngày hôm sau, Trần Tống Mạn lại bị y tá nhỏ gọi đến phòng kiểm tra sức khỏe. Cô vốn đã ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài sân thể dục thể thao, không ngờ tới giữa đường đã bị người ta giải đi chỗ khác. Trần Tống Mạn nhìn kỹ, mới phát hiện ra đó là y tá ngày hôm qua. Cô cảnh giác lùi về sau một bước: “Cô tìm tôi có việc?” Đối với vị y tá này, Trần Tống Mạn hình thành một bóng ma tâm lý.

Y tá nhỏ cười tủm tỉm nhìn cô: “Bác sĩ Giang nói, hôm qua chị đi vội nên chưa kịp kiểm tra sức khỏe, giờ tôi mời chị đi kiểm tra này.”

Trần Tống Mạn nghe xong, hận không thể tông đầu vào tường, đầu nát như tương.

Cô chậm rì rì đi vào phòng kiểm tra sức khỏe, dọc đường đi còn đang bối rối không biết lát nữa nên làm thế nào để đối mặt với Giang Hành, rồi chợt phát hiện ra tình huống ở phòng khám cơ bản không như cô tưởng tượng. Rộn ràng ồn ã, giống hệt một khu chợ đang giờ buôn.

Trần Tống Mạn phóng tầm mắt nhìn xung quanh, hầu hết đều là bệnh nhân và y tá, mà cách đó không xa, Trương Tiểu Hồng mồ hôi nhễ nhại đang bước lại phía cô. Hành lang có chút chật chội, cho dù chỉ vài bước đường ngắn ngủn nhưng Trương Tiểu Hồng phải mất mấy phút mới có thể vượt qua vòng vây để đến.

“Mạn à, mệt chết chị!” Trương Tiểu Hồng thở hổn hển nhìn Trần Tống Mạn, vừa xoa thắt lưng vừa hùng hổ nói, “hôm nay là cái ngày gì mà nhà nhà đi kiểm tra sức khỏe, người người đi kiểm tra sức khỏe.”

Trần Tống Mạn nhún vai tỏ ý không rõ ràng.

Vì thế hai người đều phải đứng ở cuối, ngoan ngoãn xếp hàng. Augus đứng đằng trước cô, một thân cao ráo chắn ngang tầm mắt.

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói Augus vang trên đỉnh đầu cô.

Trần Tống Mạn ngẩng đầu, chỉ có thể trông thấy mái tóc hồng của hắn, theo bản năng trả lời: “Hôm qua vừa gặp nhau mà?”

“Ngày hôm qua?” Augus quay đầu nhìn cô, híp mắt.

Trong lòng Trần Tống Mạn nhất thời lộp bộp, liền cười cười: “Đúng đó, sáng hôm qua còn ở bệnh viện thấy anh, nhưng mà anh nói chuyện với người khác nên tôi cũng không gọi.”

Augus bước lên phía trước một bước, Trần Tống Mạn cũng đuổi theo một bước.

“Nghe nói hai hôm trước cô đi ngang nhà kho.” Augus vào thẳng vấn đề, “cô đi làm gì?”

Trần Tống Mạn nghe xong giật mình. Cô bình tĩnh nhìn xung quanh đông đúc người, sau đó đem những lời kể với y tá trưởng thuật lại cho Augus nghe. Vừa dứt lời, đột nhiên cô nhớ tới Giang Hành từng nói “loại lý do này còn có thể qua mặt y tá trưởng”, rồi cô bèn nói thêm, “bác sĩ Giang cũng biết nữa.”

Augus kỳ thực không có biểu cảm gì, chỉ khi vừa nghe thấy câu này thì hắn hơi nhíu mày một chút.

“Anh ta đã quay lại?” Augus hỏi.

Trần Tống Mạn gật đầu, kiễng chân chỉ chỉ một bóng dáng mờ nhạt ở hàng cuối: “Anh xem, Giang Hành ngồi đằng kia.”

Augus cúi đầu, hàng mi khẽ chớp: “Xa như vậy mà còn thấy được, mắt cô cũng tốt quá nhỉ?”

Trần Tống Mạn có thể đột nhiên nhận ra rằng: vừa rồi chỉ nhìn thấy mơ hồ nhưng có thể khẳng định người nọ là Giang Hành. Cô làm sao biết đó là Giang Hành? Rõ ràng cô cũng không thấy rõ, nhưng sâu trong lòng cô vang lên một thanh âm nho nhỏ bảo rằng anh ta là Giang Hành. Cô, hóa ra đã thích anh nhiều đến mức này?

“Được lọt vào mắt xanh của cô, Giang Hành hẳn là rất đáng thương.” Augus đang trầm mặc bỗng ngẩng lên đưa tay vuốt tóc Trần Tống Mạn.

Cô trợn tròn mắt: “Tôi biểu hiện rõ thế à?”

Đôi con ngươi của Augus tựa hồ có phần phức tạp: “Kỳ thực biểu hiện của cô không rõ ràng, nhưng tôi chỉ vừa quẳng cho cuộn len, cô đã chạy ra bắt rồi.”

Trần Tống Mạn giả vờ tức giận đánh đánh Augus.

“Anh ta biết hay không?” Augus nghi vấn.

Trần Tống Mạn lắc đầu do dự: “Giang Hành không biết, còn cho rằng tôi thích anh.”

Lần đầu tiên trên mặt Augus xuất hiện biểu cảm vỡ tan: “Còn không phải cô đẩy tôi vào ổ gai à?” Thái độ này rõ ràng chỉ có thể là nguyên văn của Abel, hiện tại nhìn Augus nói ra Trần Tống Mạn có chút khó mà tin được.

“Vẫn là Abel đối với anh có sức ảnh hưởng, anh xem, giờ anh đã trở nên hòa nhã rất nhiều.” Cô bắt lấy cánh tay của Augus, vui mừng nói.

Phỏng chừng đây là thói quen vài lần trước Augus từng giả vờ làm Abel cho nên Trần Tống Mạn cũng tốt bụng không vạch trần hắn. Mà sắc mặt Augus bấy giờ nhăn như khỉ ăn gừng.

“Tôi thích cô, anh ta phản ứng thế nào?” Augus nhìn Trần Tống Mạn hỏi.

“Vấn đề này hẳn cậu nên hỏi đương sự là tôi thì tốt hơn đấy.” Là giọng điệu của Giang Hành.

Trần Tống Mạn ngẩng lên nhìn trái nhìn phải mới phát hiện ra trong lúc không để ý, bọn họ đã chạy tới hàng đầu, hiện tại ngồi trước mặt Augus đúng là Giang Hành một thân blouse trắng. Quả thực là anh! Xác thực người ngồi ở đấy là Giang Hành, Trần Tống Mạn càng thấy sự tình thêm chua xót. Chỉ sợ hiện tại anh đã cho rằng, cô đã phải lòng Augus mất rồi. Giang Hành nhìn cũng không nhìn Augus một cái, chỉ nói một chữ: “Ngồi.”

Augus hào phóng ngồi xuống, lưu loát xắn tay áo lên: “Vậy xin hỏi bác sĩ Giang, anh có phản ứng gì?” Augus khôi phục giọng điệu lạnh buốt như trước, thái độ không chút khách sáo.

“Câu trả lời của tôi chính là…” Giang Hành vừa kéo dài thanh âm, vừa một bên dùng bông gòn sát trùng da, sau có cũng không có lấy một loạt ống tiêm được xếp sẵn trên bàn, mà lấy trong túi áo ra một ống tiêm khác, ngay lúc Augus còn chưa kịp phản ứng thì đã tiêm vào.

Lúc trên tay Augus truyền đến đau nhói hắn mới có phản ứng, toan rút tay về nhưng lại bị Giang Hành giữ chặt. Gương mặt hắn vô cảm nhìn anh, còn anh thì ngẩng đầu cười nhẹ: “Hết cách, cậu không uống thuốc, không phối hợp điều trị thì tôi chỉ còn biện pháp này.”

Tầm mắt anh chuyển sang giấy xét nghiệm máu để trên bàn, phía trên viết về tình trạng của Augus. Giang Hành tiêm cho hết thuốc vào, sau đó rút ống, ấn bông vào, một loạt hành động vô cùng lưu loát.

“Cậu đang trả thù tôi?” Augus không giãy dụa, chỉ khiêu khích hỏi Giang Hành.

Giang Hành lướt đôi con ngươi ngang người ở đằng sau Augus – kẻ luôn luôn trốn anh – Trần Tống Mạn, chỉ thản nhiên đáp rằng: “Tôi không có hứng trả thù cậu, tôi chỉ là đơn thuần muốn thấy cậu khó chịu mà thôi.”

Anh dùng nhíp gắp bông lên quan sát vết tiêm, tiếp theo ném nó vào thùng rác: “Người kế tiếp.”

Trần Tống Mạn không thể không ngồi đối diện với Giang Hành, ngón tay mất tự chủ xoắn lại vào nhau.

“Tay.” Giang Hành nói một chữ đúng.

Trần Tống Mạn do dự giây lát rồi ngoan ngoãn xắn tay áo, chìa tay cho anh. Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo tới. Trần Tống Mạn ngượng ngịu một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Hành, chỉ thấy Giang Hành từ đầu đến giờ vẫn luôn quan sát cô, vừa vặn gương mặt cô thu hết vào đáy mắt đen tuyệt đẹp ấy.

Nhưng lại quá lạnh lùng.

Giang Hành cũng không làm chuyện thừa thãi gì, anh cầm cổ tay cô đặt trên đệm, buông lỏng tay, bắt đầu dùng bông sát trùng. Động tác như những bệnh nhân bình thường khác, biểu cảm cũng vậy, tựa như sự việc hôm qua không phát sinh, tất cả đều trở về nguyên trạng. Cho nên vẫn chỉ có cô mới là kẻ luôn bất an sao? Còn mộng đẹp vốn đã tàn?

Trần Tống Mạn nhìn ống tiêm, ngón tay bất giác run rẩy.

“Đừng cử động.” Giang Hành thấp giọng dặn dò, bàn tay rất tự nhiên chạm lấy ngón tay nhỏ xinh vừa nhúc nhích.

Dường như có luồng điện từ bàn tay xuyên vào lòng, nhất thời tim cô đập mạnh như trống, một luồng nhiệt chạy dọc từ bàn chân tới gò má, cô có thể cảm nhận vành tai mình lúc này sắp bị lửa đốt đến nơi. Quả nhiên vẫn rất rõ ràng, khó trách Augus dễ dàng đoán được. Trần Tống Mạn kìm không được hít thở sâu, cố gắng khống chế cảm xúc đang dâng trào. Mà Giang Hành lại còn giống như đối đãi với các bệnh nhân khác như vậy, cầm một chiếc ống tiêm chứa dung dịch thuốc màu vàng nhạt.

Y tá bên cạnh đem kết quả xét nghiệm của Trần Tống Mạn đưa cho Giang Hành, anh tùy ý cầm lấy rồi mở ra, sau đó ánh mắt gườm một tia quái dị. Mọi động tác vốn dự định tiếp theo đều ngừng lại giữa không trung.

Anh đem ống tiêm ném vào thùng rác, tóm lấy kết quả xét nghiệm máu của cô, nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang nhấp nhổm đằng trước. Anh cố gắng đè nén xuống lửa giận trong lòng mình, ngó chằm chặp cô, lạnh lùng nhả ra từng chữ: “Vì- sao- không- uống- thuốc?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện