Trần Tống Mạn tuy rằng không quen nhìn Giang Hành với bộ dáng gợi đòn quyến rũ, nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận, vị bác sĩ khoa tâm thần trước mặt cô lại bỗng chốc trở nên khêu gợi vô cùng.

Cô vốn không định tìm tới Giang Hành, nhưng cô nóng lòng muốn nói ra những gì mình nghĩ, cho nên suy xét tới lui thì cũng chỉ có thể tìm anh để giải bày. Cô ũ rũ lên tiếng: “Đúng vậy, anh đi guốc trong bụng tôi, kỳ thực vừa nãy tôi đã tìm gặp Abel.”

Giang Hành tỏ ra chăm chú lắng nghe.

Trần Tống Mạn cau mày, trong mắt ánh lên một tia sáng nhỏ: “Anh biết rằng Abel nhận ra sự tồn tại của Augus chưa?”

Giang Hành biểu cảm cũng có phần nghiêm túc: “Abel là bệnh nhân rất phức tạp, hắn tồn tại ba nhân cách trong một cơ thể, hơn nữa còn tùy ý hoán đổi được. Bọn tôi trong giai đoạn trị liệu lần trước cũng phát hiện ra nhân cách của hắn chủ yếu là Augus, nhưng Augus lại không phải là chủ nhân cảm xúc thực sự.”

Trần Tống Mạn nghe xong, mọi thứ như lọt vào trong sương mù: “Ý của anh là, Abel, Cora và Augus đều đã từng trao đổi sự việc với nhau?”

Giang Hành dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô: “Chính xác. Nhưng so với Cora mà nói, Abel là tính cách mới xuất hiện một năm gần đây, trước kia không có chuyện quen biết Augus, nhưng nếu bọn họ đã tiếp xúc nhau thì cũng đủ hiểu là bệnh tình của hắn ngày thêm trầm trọng rồi.”

“Hắn bệnh như vậy, không cần trị liệu ư?” Trần Tống Mạn nhịn không được hỏi.

Sắc mặt Giang Hành thật bình thản: “Nhà hắn rót tiền cho bệnh viện chúng tôi, hàng năm tài trợ bao nhiêu là phí, nào là trang thiết bị, nào là tiền mặt quyên góp, xem như là hắn nghỉ phép dài hạn ở đây.”

“Dựa vào đó mà không quan tâm hắn nữa à?” Trần Tống Mạn có chút sốt ruột hỏi, dù đang nằm dài trên sofa cũng đứng hẳn lên, “nếu tình trạng ngày một tệ đi thì chẳng lẽ cả đời sẽ không thể xuất viện?”

Gương mặt cô nhăn lại thành chiếc bánh bao: “Người nhà gì lạ quá!”

Từ lúc vào nơi đây, cô đã chứng kiến cái gì gọi là nhân tình thế thái, ai cũng có bất hạnh, ở bệnh viện này, hơn phân nữa là người giàu có, bởi tiền viện phí cũng không hề rẻ. Những bệnh nhân mỗi ngày đi tới đi lui ngoài hành lang, bọn họ cũng có gia đình, nhưng cảm xúc từ lâu đã chết lặng.

Tim cô bất giác rơi vào khoảng không.

“Cơ mà cô cũng sớm biết vì sao Abel trị bệnh không dứt.” Giang Hành nhìn Trần Tống Mạn, ánh mắt thẳm sâu như đại dương u tối, “hắn không uống thuốc, phải chưa?”

Trần Tống Mạn trầm mặc một hồi. Chuyện này kỳ thực chỉ có cô và Augus biết, không nghĩ tới Giang Hành cũng sớm đã rõ mười mươi.

Hừ, Giang Hành, anh đúng là con cáo gian xảo!

Cô tùy ý lấy một đóa hoa nhựa bé xinh đặt trên bàn làm việc của anh, thờ ơ vung vẩy. Giang Hành ngó chòng chọc cô thêm lát nữa, sau đó mở miệng nói: “Ông đây trịnh trọng nhắc nhở cô, Abel cũng không đơn giản, huống hồ hắn đã cùng Augus tiếp xúc, cô nên cách xa hắn một tí thì hơn.”

Biểu cảm Trần Tống Mạn trở nên kỳ quặc: “Chẳng phải anh kêu tôi tiếp cận Abel để lấy thông tin, giờ bảo tôi cách xa hắn, lời của anh hơi bị mâu thuẫn đấy.”

Giang Hành nhất thời nghẹn họng: “Ông đây chỉ muốn tốt cho cô, yếu mà còn ra gió thì có mà chết à!”

Trần Tống Mạn nghe xong cũng lười phản bác, chỉ thở dài một tiếng hỡi ơi: “Ờ, tôi yếu mà còn ra gió…” ngón tay vẽ tròn trên mặt bàn, “trước kia tôi ra gió chơi với cái đám Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình, hiện tại ra gió chơi với Augus, còn chơi với cả anh.”

Giang Hành nheo mắt nhìn ngón tay thon dài ấy, đôi con ngươi càng thêm mông lung.

Trần Tống Mạn cúi mặt xuống đất, buồn bã ngồi bẹp bên bàn, đóa hoa nhựa cũng bị cô làm cho nhàu nát: “Nói thật, cảm giác này ghét bỏ bà đi được.”

Một tay lại đặt trên ngực mình: “Bác sĩ, xin lỗi chịu không nổi…” Abel với cô như cá với nước, tại sao cô có thể ở sau lưng lừa gạt hắn đây? Giang Hành nhìn cô gái nhỏ đang ủ rũ, tựa như chú thỏ con, anh kìm lòng không đặng vươn tay tới, muốn nhẹ nhàng vuốt khẽ tóc cô, an ủi cô, nhưng tay vừa cách tóc mấy xăng ti mét, lại bối rối dừng ở không trung.

Nửa ngày sau, rút tay về.

Giang Hành nghĩ ngợi, rồi kéo hộc tủ ra, lấy một quyển sách dày cộp. Kỳ thực anh quyến luyến những ngón tay kia, lần trước có sờ rồi, mềm mại và bé bỏng…

“Này này, tôi không cần kiểm tra tâm lý đâu!” Trần Tống Mạn chu môi làm nũng.

Giang Hành khó có được một lần nhún nhường: “Thế bây giờ tính sao?”

Trần Tống Mạn nhếch môi cười: “Nói cho tôi nghe vì sao anh quan tâm tới vụ án của Abel như thế?”

Sắc mặt Giang Hành tựa như lạnh đi vài phần.

Ngược lại Trần Tống Mạn nhất định không tha, đưa tay ôm lấy tay anh, gạn hỏi: “Anh từng nói chỉ cần tôi hợp tác sẽ nói tôi biết mà???”

Giang Hành lại nhìn cô, im lặng cả buổi, sau đó điềm nhiên đáp: “Bởi vì trước kia Abel từng là bệnh nhân của tôi.”

---

Buổi tối, Trần Tống Mạn nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Hiện tại cô đã không ỷ vào thuốc ngủ, trải qua một thời gian khôi phục điều chỉnh, cuối cùng cũng có thể không uống thuốc mà vẫn ngủ được.

Cơ mà do hôm nay trong đầu cô có quá nhiều thứ phải nghĩ, xáo trộn, rối bời, mỗi chuyện đều không tường tận rõ ràng cho nên tâm trạng của cô cũng khá phiền muộn.

Cứ như thế, rốt cuộc nửa đêm cô cũng buồn đi toilet.

Toilet phòng cô hai ngày trước hỏng còn chưa sửa xong, vì thế cô ngồi dậy ấn nút trên đầu giường, chờ Trương Tiểu Hồng đưa tới toilet công cộng. Cả hai người đều đi rất nhanh.

Đến toilet, Trần Tống Mạn bước vào gian bên kia, còn Trương Tiểu Hồng ở bên ngoài chờ cô.

“Á!!!” Bỗng dưng bên trong vang lên một tiếng thét chói tai. Trương Tiểu Hồng biến sắc, vội phi vào toilet, băng qua một gian để lao tới Trần Tống Mạn, ôm cô vào người.

“Gì mà la dữ vậy em???” Trương Tiểu Hồng gấp gáp hỏi.

Trần Tống Mạn ngẩng đầu, sắc mặt tái đi, tóc tán loạn trên vai, trong mắt còn ánh lên tia sợ hãi: “Toilet bên cạnh… có người!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện