Từ sau hôm đi mộ viên bái tế xong, bí ẩn về thân thế tạm thời bỏ qua một bên, cuộc sống ở chung của Thiệu Vinh và Thiệu Trường Canh tựa hồ đã trở lại như trước.
Chỉ là, thỉnh thoảng lúc ôm hoặc tiếp xúc thân thể, trong lòng Thiệu Vinh lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái.
Bởi vì không có quan hệ huyết thống, cậu cũng không thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Thiệu Trường Canh như trước.
Rất nhanh lại đến cuối năm, Thiệu Trường Canh bận rộn ở bệnh viện mở hội nghị tổng kết, Thiệu Vinh bận rộn ôn thi cuối kỳ ở trường, hai bên đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, thời gian ở chung giữa hai cha con lại càng ít đến đáng thương.
Ngày 15 tháng 1 hôm nay, Thiệu Vinh đến trường thi môn tiếng Anh cuối cùng. Lúc vào trường thi, đột nhiên nhận được tin nhắn của Thiệu Trường Canh: “Thiệu Vinh, cố gắng thi tốt.”
Chỉ là vài từ đơn giản nhưng lại làm cho Thiệu Vinh nhịn không được trong lòng ấm áp, nụ cười cũng hiện lên rõ ràng.
Cho dù không phải ba ruột thì thế nào, baba bận rộn nhiều việc mà vẫn nhớ rõ thời gian thi cử của mình, cẩn thận để tâm mình như vậy, khiến cho Thiệu Vinh rất cảm động.
Có lẽ từ trước đến nay Thiệu Vinh ít khi nói cười tuỳ tiện, lúc này lại mỉm cười quá mức với di động làm những người xung quanh chú ý, mấy bạn học nhịn không được quay đầu nhìn cậu.
Thiệu Vinh bị mọi người nhìn có chút xấu hổ, vội vàng tắt điện thoại nhét vào trong túi.
Bàn bên cạnh có người nhìn chằm chằm cậu, Thiệu Vinh nhịn không được quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nam sinh mỉm cười đứng lên: “Bạn nè, bạn là Thiệu Vinh lớp 7 phải không?”
Không anh tuấn thành thục tao nhã giống như Thiệu Trường Canh, nam sinh trước mặt Thiệu Vinh có một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, lúc cười lên sẽ lộ ra một loạt răng nanh chỉnh tề.
Thiệu Vinh gật gật đầu, “Ừ, có gì không?”
Nam sinh tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Thi xong cậu thuận tay chuyền cho tớ tờ giấy đi, tớ không tham lam đâu, thật đó, chỉ cần đọc hiểu chọn câu nào là được.”
Thiệu Vinh nhíu mày, “Gian lận trong thi cử nếu bị thầy phát hiện sẽ bị phê bình.”
Nam sinh nhún nhún vai, “Cậu cứ đem abcd đổi thành 1234 là được rồi, ghi vô một tờ giấy ném cho tớ, cho dù bị phát hiện cũng không ai biết đó là cậu viết a. Lần này nếu không đạt yêu cầu tớ sẽ bị mẹ đánh á.”
“Nhưng mà. . . . . .Tớ với cậu cũng không quen biết.”
“Tớ tên là Từ Cẩm Niên, vậy còn chưa phải là quen biết sao?”
“. . . . . .”
“Tớ chỉ muốn đạt đủ chuẩn thôi, thật đó.”
“. . . . . .”
“Tớ đã gấp giấy tốt lắm, giấu trong tay áo không có ai phát hiện đâu.”
“. . . . . .”
“Yên tâm đi, ông già giám thị hôm nay thị lực rất tệ. Hơn nữa, cho dù có bị phát hiện, tớ sẽ không khai cậu ra đâu, tớ là người rất nghĩa khí.”
“. . . . . .”
“Rốt cuộc có được hay không, cậu nói một tiếng đi chứ?”
“. . . . . . Được rồi.”
Thiệu Vinh ở trường học cũng không có bao nhiêu bạn thân, cậu giao thiệp không tốt, thường xuyên cô độc một mình, gặp trúng loại bạn học mặt dày mày dạn tìm mình muốn đáp án, cậu thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú và khuôn mặt tươi cười sáng lạn chân thành tha thiết của đối phương, Thiệu Vinh đành phải bất đắt dĩ gật đầu đáp ứng.
Có điều, cậu chưa từng gian lận bao giờ, lần đầu tiên gian lận làm trong lòng Thiệu Vinh vô cùng khẩn trương. Cậu lấy tờ giấy giấu trong tay áo, thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của thầy giám thị vẫn đang ngó chừng mình.
Thiệu Vinh ngồi trong phòng thi cứ như ngồi trên đống lửa, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cậu nhanh chóng trả lời thật nhanh, nộp bài thi trước năm phút, lúc đi ngang qua bàn Từ Cẩm Niên thuận tay ném tờ giấy lên bàn cậu ta, sau đó chạy như bay khỏi phòng học.
Ra khỏi phòng học, tim vẫn đập nhanh như cũ, Thiệu Vinh rốt cuộc trải nghiệm được cảm giác “có tật giật mình.”
Cậu thở phào một hơi, vừa muốn xoay người ra cổng trường, bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, bên tai truyền tới một thanh âm mang theo ý cười.
“Sao vội vã chạy trối chết thế?”
Thiệu Vinh quay đầu lại, chỉ thấy nam sinh vừa rồi tìm mình đang đứng ngay trước mặt.
Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt đang cười của cậu ta, bởi vì chạy bộ mà trên trán chảy một tầng mồ hôi tinh mịn, hàm răng trắng noãn chỉnh tề lộ ra khi cười, tạo cho người ta cảm giác vừa ấm áp vừa gần gũi.
Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi: “Cậu bị thầy bắt hả? Sao nộp bài thi nhanh vậy?”
“Dĩ nhiên là không, tại tớ chép nhanh quá thôi,” Từ Cẩm Niên cười nói, “Vừa rồi nhìn bộ dạng khẩn trương của cậu, tớ còn lo lúc cậu trả lời bài dùng sức quá mức bẻ gãy bút máy luôn chứ.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh bị nói đến hết sức khó xử.
Từ Cẩm Niên đưa tay vỗ vỗ vai cậu, “Đừng lo, tớ làm việc chưa bao giờ lưu lại nhược điểm. Chuyện này về sau chỉ có trời biết, đất biết, tớ biết, cậu biết,” mỉm cười giơ lên tờ giấy trong lòng bàn tay, vò thành một cục, dùng động tác ném rổ chuẩn xác ném vào thùng rác, “Chứng cứ đã bị huỷ, hai phần tử phạm tội chúng ta từ nay về sau có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cậu ta, nghe thanh âm mang theo ý cười ấy, tâm tình Thiệu Vinh cũng dần dần trở nên nhẹ nhõm hơn.
Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên, rất nhanh đã có người bước ra từ trong phòng thi, vài nam sinh cười đùa hướng Từ Cẩm Niên đi tới: “Đại ca, rốt cuộc cũng thi xong cuối kỳ rồi, không bằng đêm nay ra ngoài xả láng một chút?”
Khóe môi Từ Cẩm Niên giương lên, “Được, các cậu muốn đi chỗ nào? Ăn lẩu hay đi KTV? Anh mời.”
“Tốt quá, lớp trưởng thật sảng khoái!”
Một nam sinh khác xen vào, “Tớ biết gần đây mới mở một quán KTV, bấm giờ thu phí rất tiện lợi, hơn nữa còn có tiệc buffet miễn phí, nghe nói chỗ đó đồ ăn nhiều mà còn rất ngon nữa!”
Từ Cẩm Niên nói: “Vậy đi chỗ đó đi,” nói xong lại nhìn về phía Thiệu Vinh, “Đi chung không?”
Thiệu Vinh vội vàng lắc đầu, “Không được, tớ còn có việc.”
“Vừa thi xong tranh thủ thư giãn một tí đi,” Từ Cẩm Niên cười nói, “Yên tâm, mấy bạn hôm nay chơi chung được lắm, thuận tiện kết thêm bạn mới.”
“Ách. . . . . .” Đối với loại hình thức tự tới làm quen này, Thiệu Vinh thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
Từ Cẩm Niên tiếp tục xáp tới, lôi kéo Thiệu Vinh ra ngoài, “Đi thôi đi thôi, thật vất vả mới thi xong, thư giãn thần kinh cũng là chuyện rất cần thiết.”
“. . . . . .”
Vì thế, Thiệu Vinh đã bị bạn học Từ Cẩm Niên tự tới làm quen này nửa đẩy nửa túm ném lên xe taxi.
Mấy năm nay Thiệu Trường Canh luôn quan tâm chu đáo tới Thiệu Vinh, khiến Thiệu Vinh quá mức ỷ lại vào hắn, giao lưu với bạn cùng lứa thật sự rất ít, ngay cả tên bạn học cùng lớp cũng không nhớ.
Bất quá, cậu bạn Từ Cẩm Niên này thật ra cậu đã từng nghe danh.
Từ Cẩm Niên là lớp trưởng lớp 8 kế bên; toán học, vật lý, khoa học… Thành tích rất xuất sắc, thường xuyên thi được max điểm. Tuy nhiên thành tích tiếng Anh vô cùng thảm hại, thường xuyên thi rớt. Cậu ta đồng thời còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, am hiểu ném bóng ba điểm. Mỗi lần cậu ta chơi bóng, xung quanh sân sẽ có một bầy nữ sinh hâm mộ đến cổ vũ vỗ tay hét chói tai. Năm trước đại hội thể dục thể thao của trường Thiệu Vinh đã nhiều lần nghe radio thông báo “bạn Từ Cẩm Niên phá kỷ lục xxx,” có thể xem là nhân vật nổi tiếng trong trường mọi người đều biết.
Không chung lớp, bình thường cũng không có tiếp xúc, Thiệu Vinh cho tới bây giờ đều không nghĩ sẽ gặp mặt cậu ta. Ai ngờ lần này thi toàn khối môn tiếng Anh cậu ta lại được xếp ngồi cạnh bàn mình, mình lại còn trở thành đồng loã gian lận của cậu ấy.
Hôm nay bị Từ Cẩm Niên kéo ra ngoài chơi, thật tình mà nói Thiệu Vinh cũng rất hưng phấn.
Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thật sự chờ mong có thể kết giao vài bạn tốt.
Nhất là sau khi biết Thiệu Trường Canh không phải ba ruột, biết được ba mẹ mình đều mất, Thiệu Vinh đôi lúc cũng sẽ cảm thấy cô độc, mong muốn kết giao một ít bạn cùng lứa càng thêm mãnh liệt.
Vào KTV, Thiệu Vinh bị ngọn đèn chiếu hoa cả mắt, phải nhắm mắt lại thích ứng một lát, sau đó tìm vị trí hẻo lánh im lặng ngồi xuống.
Cậu không biết hát, đành phải làm người nghe.
Không giống Thiệu Vinh co quắp một chỗ, vài nam sinh hiển nhiên rất quen thuộc với tình huống này, vừa vào cửa liền vô cùng hưng phấn cầm mic bắt đầu chọn bài. Từ Cẩm Niên đứng mũi chịu sào, chọn vài ca khúc đang được yêu thích rồi quay đầu hỏi Thiệu Vinh: “Thiệu Vinh cậu muốn hát bài gì? Tớ qua chọn giúp cậu.”
Thiệu Vinh lắc đầu: “Tớ không biết hát. . . . . .”
Từ Cẩm Niên cười đến sáng lạn, “Có gì đâu, cũng không phải ngôi sao ca nhạc, hát hay hát dở cũng không ai cười cậu đâu, qua hát với tớ một bài nào.《 Đông Phong Phá 》của Châu Kiệt Luân, bài thịnh hành như vậy chắc cậu biết phải không?”
*ở VN là bài Gió đông thổi
“Tớ không biết,” Thiệu Vinh lúng túng nghiêng đầu đi, “Cậu hát đi, tớ nghe là được rồi.”
Từ Cẩm Niên sửng sốt một chút, nhún nhún vai nói: “Được rồi, cũng không miễn cưỡng cậu, nhìn cậu lúng túng cứ như tớ khi dễ cậu á.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh không biết nói gì.
Từ Cẩm Niên xoay người cầm mic bắt đầu hát:
“Ngọn đèn lẻ loi bên khung cửa sổ
Anh đứng sau cánh cửa, vờ như em vẫn chưa rời xa
Chốn xưa nơi em đi, vầng trăng càng thêm cô đơn
Ngọn nến trong đêm như cũng đang trách móc anh. . .”
——Vô địch hát dở.
Tuy rằng Thiệu Vinh không biết bài Đông Phong Phá này hát như thế nào, nhưng cái cậu này hát cũng quá kỳ quái đi, nhạc đệm với giai điệu hoàn toàn rời rạc, âm điệu cũng cao hơn tám độ.
Nghe cậu ta hát, cảm giác cứ như trái tim bị dây ghìm chặt, tùy thời đều có thể vỡ nát.
“Ai gảy đàn tỳ bà. . . . . .”
Đột nhiên tuôn ra phá âm làm cho Thiệu Vinh thiếu chút nữa cười ra tiếng, bởi vì mới quen với người ta chưa lâu nên cậu không dám đường đột cười lớn, đành phải lấy tay che miệng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhịn cười, cúi đầu uống đồ uống.
“Một khúc ‘Đông Phong Phá’. . . . Thời gian in dấu trên tường, bỗng thấy ấu thơ như trở lại”
“Khụ khụ. . . . . .” Đồ uống thiếu chút nữa phun ra.
Bên cạnh có nam sinh rốt cuộc chịu không nổi rống to: “Từ Cẩm Niên cậu tính giết người hả!”
Từ Cẩm Niên vỗ bả vai cậu bạn kia, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Làm ơn đừng quấy rầy nhã hứng ca hát của tớ cám ơn.”
Một đám người cười lớn ngã vào trên sô pha.
Biểu tình Từ Cẩm Niên thật sự rất nhập tâm, mắt nhắm lại cứ như đang trải qua tang thương gì đó, đến lúc cao trào còn làm thêm động tác đau khổ đè ngực.
“Vẫn nhớ da diết năm tháng chúng ta bên nhau khi còn trẻ, giờ đây tiếng đàn ám ảnh trong nỗi nhớ mong em. . . . .”
Bạn học Từ không biết đã hát lệch đến nơi nào. . . . . .
Nghe thanh âm không ngừng vang lên bên tai, Thiệu Vinh nhịn không được hơi mỉm cười.
Một ca khúc rốt cục thiên tân vạn khổ* hát xong, Từ Cẩm Niên xoay người hướng mọi người lịch lãm cúi đầu, nói: “Cám ơn CCTV! Cám ơn MTV! Cám ơn các bạn đã ủng hộ và cổ vũ!”
*muôn ngàn cay đắng
Phía dưới một đám người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thiệu Vinh yên lặng ngồi ở một góc sáng sủa nghe Từ Cẩm Niên hát, đột nhiên cảm thấy tư duy của bạn học Từ này đặc biệt thần kỳ.
Chỉ là, thỉnh thoảng lúc ôm hoặc tiếp xúc thân thể, trong lòng Thiệu Vinh lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái.
Bởi vì không có quan hệ huyết thống, cậu cũng không thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Thiệu Trường Canh như trước.
Rất nhanh lại đến cuối năm, Thiệu Trường Canh bận rộn ở bệnh viện mở hội nghị tổng kết, Thiệu Vinh bận rộn ôn thi cuối kỳ ở trường, hai bên đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, thời gian ở chung giữa hai cha con lại càng ít đến đáng thương.
Ngày 15 tháng 1 hôm nay, Thiệu Vinh đến trường thi môn tiếng Anh cuối cùng. Lúc vào trường thi, đột nhiên nhận được tin nhắn của Thiệu Trường Canh: “Thiệu Vinh, cố gắng thi tốt.”
Chỉ là vài từ đơn giản nhưng lại làm cho Thiệu Vinh nhịn không được trong lòng ấm áp, nụ cười cũng hiện lên rõ ràng.
Cho dù không phải ba ruột thì thế nào, baba bận rộn nhiều việc mà vẫn nhớ rõ thời gian thi cử của mình, cẩn thận để tâm mình như vậy, khiến cho Thiệu Vinh rất cảm động.
Có lẽ từ trước đến nay Thiệu Vinh ít khi nói cười tuỳ tiện, lúc này lại mỉm cười quá mức với di động làm những người xung quanh chú ý, mấy bạn học nhịn không được quay đầu nhìn cậu.
Thiệu Vinh bị mọi người nhìn có chút xấu hổ, vội vàng tắt điện thoại nhét vào trong túi.
Bàn bên cạnh có người nhìn chằm chằm cậu, Thiệu Vinh nhịn không được quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nam sinh mỉm cười đứng lên: “Bạn nè, bạn là Thiệu Vinh lớp 7 phải không?”
Không anh tuấn thành thục tao nhã giống như Thiệu Trường Canh, nam sinh trước mặt Thiệu Vinh có một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, lúc cười lên sẽ lộ ra một loạt răng nanh chỉnh tề.
Thiệu Vinh gật gật đầu, “Ừ, có gì không?”
Nam sinh tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Thi xong cậu thuận tay chuyền cho tớ tờ giấy đi, tớ không tham lam đâu, thật đó, chỉ cần đọc hiểu chọn câu nào là được.”
Thiệu Vinh nhíu mày, “Gian lận trong thi cử nếu bị thầy phát hiện sẽ bị phê bình.”
Nam sinh nhún nhún vai, “Cậu cứ đem abcd đổi thành 1234 là được rồi, ghi vô một tờ giấy ném cho tớ, cho dù bị phát hiện cũng không ai biết đó là cậu viết a. Lần này nếu không đạt yêu cầu tớ sẽ bị mẹ đánh á.”
“Nhưng mà. . . . . .Tớ với cậu cũng không quen biết.”
“Tớ tên là Từ Cẩm Niên, vậy còn chưa phải là quen biết sao?”
“. . . . . .”
“Tớ chỉ muốn đạt đủ chuẩn thôi, thật đó.”
“. . . . . .”
“Tớ đã gấp giấy tốt lắm, giấu trong tay áo không có ai phát hiện đâu.”
“. . . . . .”
“Yên tâm đi, ông già giám thị hôm nay thị lực rất tệ. Hơn nữa, cho dù có bị phát hiện, tớ sẽ không khai cậu ra đâu, tớ là người rất nghĩa khí.”
“. . . . . .”
“Rốt cuộc có được hay không, cậu nói một tiếng đi chứ?”
“. . . . . . Được rồi.”
Thiệu Vinh ở trường học cũng không có bao nhiêu bạn thân, cậu giao thiệp không tốt, thường xuyên cô độc một mình, gặp trúng loại bạn học mặt dày mày dạn tìm mình muốn đáp án, cậu thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú và khuôn mặt tươi cười sáng lạn chân thành tha thiết của đối phương, Thiệu Vinh đành phải bất đắt dĩ gật đầu đáp ứng.
Có điều, cậu chưa từng gian lận bao giờ, lần đầu tiên gian lận làm trong lòng Thiệu Vinh vô cùng khẩn trương. Cậu lấy tờ giấy giấu trong tay áo, thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của thầy giám thị vẫn đang ngó chừng mình.
Thiệu Vinh ngồi trong phòng thi cứ như ngồi trên đống lửa, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cậu nhanh chóng trả lời thật nhanh, nộp bài thi trước năm phút, lúc đi ngang qua bàn Từ Cẩm Niên thuận tay ném tờ giấy lên bàn cậu ta, sau đó chạy như bay khỏi phòng học.
Ra khỏi phòng học, tim vẫn đập nhanh như cũ, Thiệu Vinh rốt cuộc trải nghiệm được cảm giác “có tật giật mình.”
Cậu thở phào một hơi, vừa muốn xoay người ra cổng trường, bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, bên tai truyền tới một thanh âm mang theo ý cười.
“Sao vội vã chạy trối chết thế?”
Thiệu Vinh quay đầu lại, chỉ thấy nam sinh vừa rồi tìm mình đang đứng ngay trước mặt.
Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt đang cười của cậu ta, bởi vì chạy bộ mà trên trán chảy một tầng mồ hôi tinh mịn, hàm răng trắng noãn chỉnh tề lộ ra khi cười, tạo cho người ta cảm giác vừa ấm áp vừa gần gũi.
Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi: “Cậu bị thầy bắt hả? Sao nộp bài thi nhanh vậy?”
“Dĩ nhiên là không, tại tớ chép nhanh quá thôi,” Từ Cẩm Niên cười nói, “Vừa rồi nhìn bộ dạng khẩn trương của cậu, tớ còn lo lúc cậu trả lời bài dùng sức quá mức bẻ gãy bút máy luôn chứ.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh bị nói đến hết sức khó xử.
Từ Cẩm Niên đưa tay vỗ vỗ vai cậu, “Đừng lo, tớ làm việc chưa bao giờ lưu lại nhược điểm. Chuyện này về sau chỉ có trời biết, đất biết, tớ biết, cậu biết,” mỉm cười giơ lên tờ giấy trong lòng bàn tay, vò thành một cục, dùng động tác ném rổ chuẩn xác ném vào thùng rác, “Chứng cứ đã bị huỷ, hai phần tử phạm tội chúng ta từ nay về sau có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cậu ta, nghe thanh âm mang theo ý cười ấy, tâm tình Thiệu Vinh cũng dần dần trở nên nhẹ nhõm hơn.
Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên, rất nhanh đã có người bước ra từ trong phòng thi, vài nam sinh cười đùa hướng Từ Cẩm Niên đi tới: “Đại ca, rốt cuộc cũng thi xong cuối kỳ rồi, không bằng đêm nay ra ngoài xả láng một chút?”
Khóe môi Từ Cẩm Niên giương lên, “Được, các cậu muốn đi chỗ nào? Ăn lẩu hay đi KTV? Anh mời.”
“Tốt quá, lớp trưởng thật sảng khoái!”
Một nam sinh khác xen vào, “Tớ biết gần đây mới mở một quán KTV, bấm giờ thu phí rất tiện lợi, hơn nữa còn có tiệc buffet miễn phí, nghe nói chỗ đó đồ ăn nhiều mà còn rất ngon nữa!”
Từ Cẩm Niên nói: “Vậy đi chỗ đó đi,” nói xong lại nhìn về phía Thiệu Vinh, “Đi chung không?”
Thiệu Vinh vội vàng lắc đầu, “Không được, tớ còn có việc.”
“Vừa thi xong tranh thủ thư giãn một tí đi,” Từ Cẩm Niên cười nói, “Yên tâm, mấy bạn hôm nay chơi chung được lắm, thuận tiện kết thêm bạn mới.”
“Ách. . . . . .” Đối với loại hình thức tự tới làm quen này, Thiệu Vinh thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
Từ Cẩm Niên tiếp tục xáp tới, lôi kéo Thiệu Vinh ra ngoài, “Đi thôi đi thôi, thật vất vả mới thi xong, thư giãn thần kinh cũng là chuyện rất cần thiết.”
“. . . . . .”
Vì thế, Thiệu Vinh đã bị bạn học Từ Cẩm Niên tự tới làm quen này nửa đẩy nửa túm ném lên xe taxi.
Mấy năm nay Thiệu Trường Canh luôn quan tâm chu đáo tới Thiệu Vinh, khiến Thiệu Vinh quá mức ỷ lại vào hắn, giao lưu với bạn cùng lứa thật sự rất ít, ngay cả tên bạn học cùng lớp cũng không nhớ.
Bất quá, cậu bạn Từ Cẩm Niên này thật ra cậu đã từng nghe danh.
Từ Cẩm Niên là lớp trưởng lớp 8 kế bên; toán học, vật lý, khoa học… Thành tích rất xuất sắc, thường xuyên thi được max điểm. Tuy nhiên thành tích tiếng Anh vô cùng thảm hại, thường xuyên thi rớt. Cậu ta đồng thời còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, am hiểu ném bóng ba điểm. Mỗi lần cậu ta chơi bóng, xung quanh sân sẽ có một bầy nữ sinh hâm mộ đến cổ vũ vỗ tay hét chói tai. Năm trước đại hội thể dục thể thao của trường Thiệu Vinh đã nhiều lần nghe radio thông báo “bạn Từ Cẩm Niên phá kỷ lục xxx,” có thể xem là nhân vật nổi tiếng trong trường mọi người đều biết.
Không chung lớp, bình thường cũng không có tiếp xúc, Thiệu Vinh cho tới bây giờ đều không nghĩ sẽ gặp mặt cậu ta. Ai ngờ lần này thi toàn khối môn tiếng Anh cậu ta lại được xếp ngồi cạnh bàn mình, mình lại còn trở thành đồng loã gian lận của cậu ấy.
Hôm nay bị Từ Cẩm Niên kéo ra ngoài chơi, thật tình mà nói Thiệu Vinh cũng rất hưng phấn.
Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thật sự chờ mong có thể kết giao vài bạn tốt.
Nhất là sau khi biết Thiệu Trường Canh không phải ba ruột, biết được ba mẹ mình đều mất, Thiệu Vinh đôi lúc cũng sẽ cảm thấy cô độc, mong muốn kết giao một ít bạn cùng lứa càng thêm mãnh liệt.
Vào KTV, Thiệu Vinh bị ngọn đèn chiếu hoa cả mắt, phải nhắm mắt lại thích ứng một lát, sau đó tìm vị trí hẻo lánh im lặng ngồi xuống.
Cậu không biết hát, đành phải làm người nghe.
Không giống Thiệu Vinh co quắp một chỗ, vài nam sinh hiển nhiên rất quen thuộc với tình huống này, vừa vào cửa liền vô cùng hưng phấn cầm mic bắt đầu chọn bài. Từ Cẩm Niên đứng mũi chịu sào, chọn vài ca khúc đang được yêu thích rồi quay đầu hỏi Thiệu Vinh: “Thiệu Vinh cậu muốn hát bài gì? Tớ qua chọn giúp cậu.”
Thiệu Vinh lắc đầu: “Tớ không biết hát. . . . . .”
Từ Cẩm Niên cười đến sáng lạn, “Có gì đâu, cũng không phải ngôi sao ca nhạc, hát hay hát dở cũng không ai cười cậu đâu, qua hát với tớ một bài nào.《 Đông Phong Phá 》của Châu Kiệt Luân, bài thịnh hành như vậy chắc cậu biết phải không?”
*ở VN là bài Gió đông thổi
“Tớ không biết,” Thiệu Vinh lúng túng nghiêng đầu đi, “Cậu hát đi, tớ nghe là được rồi.”
Từ Cẩm Niên sửng sốt một chút, nhún nhún vai nói: “Được rồi, cũng không miễn cưỡng cậu, nhìn cậu lúng túng cứ như tớ khi dễ cậu á.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh không biết nói gì.
Từ Cẩm Niên xoay người cầm mic bắt đầu hát:
“Ngọn đèn lẻ loi bên khung cửa sổ
Anh đứng sau cánh cửa, vờ như em vẫn chưa rời xa
Chốn xưa nơi em đi, vầng trăng càng thêm cô đơn
Ngọn nến trong đêm như cũng đang trách móc anh. . .”
——Vô địch hát dở.
Tuy rằng Thiệu Vinh không biết bài Đông Phong Phá này hát như thế nào, nhưng cái cậu này hát cũng quá kỳ quái đi, nhạc đệm với giai điệu hoàn toàn rời rạc, âm điệu cũng cao hơn tám độ.
Nghe cậu ta hát, cảm giác cứ như trái tim bị dây ghìm chặt, tùy thời đều có thể vỡ nát.
“Ai gảy đàn tỳ bà. . . . . .”
Đột nhiên tuôn ra phá âm làm cho Thiệu Vinh thiếu chút nữa cười ra tiếng, bởi vì mới quen với người ta chưa lâu nên cậu không dám đường đột cười lớn, đành phải lấy tay che miệng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhịn cười, cúi đầu uống đồ uống.
“Một khúc ‘Đông Phong Phá’. . . . Thời gian in dấu trên tường, bỗng thấy ấu thơ như trở lại”
“Khụ khụ. . . . . .” Đồ uống thiếu chút nữa phun ra.
Bên cạnh có nam sinh rốt cuộc chịu không nổi rống to: “Từ Cẩm Niên cậu tính giết người hả!”
Từ Cẩm Niên vỗ bả vai cậu bạn kia, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Làm ơn đừng quấy rầy nhã hứng ca hát của tớ cám ơn.”
Một đám người cười lớn ngã vào trên sô pha.
Biểu tình Từ Cẩm Niên thật sự rất nhập tâm, mắt nhắm lại cứ như đang trải qua tang thương gì đó, đến lúc cao trào còn làm thêm động tác đau khổ đè ngực.
“Vẫn nhớ da diết năm tháng chúng ta bên nhau khi còn trẻ, giờ đây tiếng đàn ám ảnh trong nỗi nhớ mong em. . . . .”
Bạn học Từ không biết đã hát lệch đến nơi nào. . . . . .
Nghe thanh âm không ngừng vang lên bên tai, Thiệu Vinh nhịn không được hơi mỉm cười.
Một ca khúc rốt cục thiên tân vạn khổ* hát xong, Từ Cẩm Niên xoay người hướng mọi người lịch lãm cúi đầu, nói: “Cám ơn CCTV! Cám ơn MTV! Cám ơn các bạn đã ủng hộ và cổ vũ!”
*muôn ngàn cay đắng
Phía dưới một đám người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thiệu Vinh yên lặng ngồi ở một góc sáng sủa nghe Từ Cẩm Niên hát, đột nhiên cảm thấy tư duy của bạn học Từ này đặc biệt thần kỳ.
Danh sách chương