Edit by Tiên Vô Sắc
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Bỗng nhiên, một âm thanh bén nhọn từ nơi không xa vang lên, trước kia đám người ồn ào, trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn chăm chăm, dưới ánh mắt của bọn họ, một bộ trường bào màu vàng óng khoan thai* tới chậm.
Khoan thai*: có dáng điệu thong thả, không vội vã.
Bên cạnh Nam Cung Nguyên ngoại trừ bên ngoài có Nam Cung Dực, còn có một lão giả đạo cốt tiên phong.
Ông hai bàn ta trắng, râu bạc trắng như tiên ông, một thân hạo nhiên chính khí, mắt nhìn thẳng chậm rãi đi tới.
“Nhược nhi,” Nam Cung Dực nhìn thoáng qua Bạch Nhược, cùng Nam Cung Nguyên nói vài câu sau đó nhanh chóng đi đến bên cạch Bạch Nhược, trong mắt chứa quang mang, “Vừa rồi phụ hoàng đã nói cho ta biết, lần này Yêu Thú tông đến đây, để chứng minh thân phân phận chân chính của vạn thú triều tông, sẽ để trước mặt mọi người thuần thú.”
“Trước mặt mọi người thuần thú?”
Nghe nói như thế, đầu lưỡi Bạch Nhược có chút thắt lại, nàng đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Bạch Nhan…
Bây giờ hắn học xong thuần thú? Cho nên muốn nó thuần yêu thú? Nói cách khác, Bạch Nhan từ đầu đã biết mục đích Yêu Thú tông tới đây?
"Nhược nhi, nàng không cần lo lắng, Lân nhi chính là vạn thú chi chủ, sẽ không có nguy hiểm gì, "Nam Cung Dực còn tưởng Bạch Nhược khẩn trương là vì Nam Cung Lân, mỉm cười, “Huống chi, nó bây giờ lớn rồi, cũng là thời điểm để nó lịch luyện một phen.”
Sắc mặt Bạch Nhược trắng bệch: “Không phải nói Yêu Thú tông đã xác định thân phận của Lân nhi sao? Vì sao bây giờ lại thêm một lần nữa? Thái tử, có thể không cho Lân nhi thuần thú được không, thiếp lo lắng cho nó.”
“Không được!” Nam Cung Lân bĩu môi, “Con là vạn thú chi chủ, mấy con yêu thú sẽ nghe lời con, bọn nó làm sao có thể tổn thương con? Con còn muốn cho yêu thú ăn Bạch Tiểu Thần!”
“Lân nhi!” Bạch Nhược có chút nóng nảy.
Nàng nghĩ ngàn vạn lần lại không nghĩ đến, Yêu Thú tông lại cho chúng thuần thú!
“Được rồi, Nhược nhi không cần lo lắng, Lân nhi không có nguy hiểm gì,” Nam Cung Dực mỉm cười, “Ta tin tưởng con của ta, nó tất nhiên có thể nhất minh kinh nhân*, cùng Lân nhi so sánh, Bạch Tiểu Thần chẳng phải là cái gì."
Nhất minh kinh nhân*: Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc.
Đế Tiểu Vân hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Dực, lại quay đầu nhìn Bạch Nhan: "Tẩu tử, ta có thể đánh hắn không?"
“Có thể,” Bạch Nhan ngoắc ngoắc môi, “Chỉ là, chờ thuần thú kết thúc mới đánh, đánh chết ta giải quyết tốt hậu quả!”
Mắt Đế Tiểu Vân sáng rực lên một chút, loại cảm giác được tẩu tử che chở thật tốt, mình có thể trắng trợn gây họa, mà lão ca cũng sẽ không dám nói với mình một chữ “Không”.
“Mùi gì khó ngửi như vậy?”
Nam Cung Nguyên nhướng mày, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua, liền trông thấy đại tiểu thư phủ Tể tướng cả người đều là phân.
“Ngươi sao lại biến thành như vậy? Còn không mau lui ra! Quấy rầy Lôi Minh trưởng lão thì ai chịu trách nhiệm?”
Thiếu nữ ủy khuất muốn khóc, nhưng nàng nhìn đến ánh mắt sắp giết người của những người khác, cắn răng lui xuống, rời đi cũng không quay đầu lại…
"Lôi Minh trưởng lão," Nam Cung Nguyên hướng tới Lôi Minh, "Hiện tại có thể bắt đầu."
"Ừ."
Lôi Minh lãnh đạm nói ra: "Người đâu, đem chiếc lồng mang lên."
Vừa dứt lời, một đám thị vệ thân mặc trường sam màu xanh nâng đỉnh lồng sắt lên từ phía sau đi tới.
Phía trên chiếc lồng che một khối vải đỏ, đem toàn bộ chiếc lồng bao lại, làm cho không ai thấy rõ bên trong lồng là vật gì.
“Hôm nay, bổn trưởng lão tới đây, chính là chuyện gây nên vạn thú triều tông, ai có thể thuần hóa được con yêu thú này thì chính là vạn thú chi chủ!” Lôi Minh trưởng lão đi thẳng vào vấn đề, âm thanh lớn truyền vào tai của mọi người.
Trong nháy mắt, ánh mắt đám người chuyển qua một nhà ba người Nam Cung Dực, đáy mắt chứa lấy sự hâm mộ cực kỳ.
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Bỗng nhiên, một âm thanh bén nhọn từ nơi không xa vang lên, trước kia đám người ồn ào, trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn chăm chăm, dưới ánh mắt của bọn họ, một bộ trường bào màu vàng óng khoan thai* tới chậm.
Khoan thai*: có dáng điệu thong thả, không vội vã.
Bên cạnh Nam Cung Nguyên ngoại trừ bên ngoài có Nam Cung Dực, còn có một lão giả đạo cốt tiên phong.
Ông hai bàn ta trắng, râu bạc trắng như tiên ông, một thân hạo nhiên chính khí, mắt nhìn thẳng chậm rãi đi tới.
“Nhược nhi,” Nam Cung Dực nhìn thoáng qua Bạch Nhược, cùng Nam Cung Nguyên nói vài câu sau đó nhanh chóng đi đến bên cạch Bạch Nhược, trong mắt chứa quang mang, “Vừa rồi phụ hoàng đã nói cho ta biết, lần này Yêu Thú tông đến đây, để chứng minh thân phân phận chân chính của vạn thú triều tông, sẽ để trước mặt mọi người thuần thú.”
“Trước mặt mọi người thuần thú?”
Nghe nói như thế, đầu lưỡi Bạch Nhược có chút thắt lại, nàng đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Bạch Nhan…
Bây giờ hắn học xong thuần thú? Cho nên muốn nó thuần yêu thú? Nói cách khác, Bạch Nhan từ đầu đã biết mục đích Yêu Thú tông tới đây?
"Nhược nhi, nàng không cần lo lắng, Lân nhi chính là vạn thú chi chủ, sẽ không có nguy hiểm gì, "Nam Cung Dực còn tưởng Bạch Nhược khẩn trương là vì Nam Cung Lân, mỉm cười, “Huống chi, nó bây giờ lớn rồi, cũng là thời điểm để nó lịch luyện một phen.”
Sắc mặt Bạch Nhược trắng bệch: “Không phải nói Yêu Thú tông đã xác định thân phận của Lân nhi sao? Vì sao bây giờ lại thêm một lần nữa? Thái tử, có thể không cho Lân nhi thuần thú được không, thiếp lo lắng cho nó.”
“Không được!” Nam Cung Lân bĩu môi, “Con là vạn thú chi chủ, mấy con yêu thú sẽ nghe lời con, bọn nó làm sao có thể tổn thương con? Con còn muốn cho yêu thú ăn Bạch Tiểu Thần!”
“Lân nhi!” Bạch Nhược có chút nóng nảy.
Nàng nghĩ ngàn vạn lần lại không nghĩ đến, Yêu Thú tông lại cho chúng thuần thú!
“Được rồi, Nhược nhi không cần lo lắng, Lân nhi không có nguy hiểm gì,” Nam Cung Dực mỉm cười, “Ta tin tưởng con của ta, nó tất nhiên có thể nhất minh kinh nhân*, cùng Lân nhi so sánh, Bạch Tiểu Thần chẳng phải là cái gì."
Nhất minh kinh nhân*: Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc.
Đế Tiểu Vân hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Dực, lại quay đầu nhìn Bạch Nhan: "Tẩu tử, ta có thể đánh hắn không?"
“Có thể,” Bạch Nhan ngoắc ngoắc môi, “Chỉ là, chờ thuần thú kết thúc mới đánh, đánh chết ta giải quyết tốt hậu quả!”
Mắt Đế Tiểu Vân sáng rực lên một chút, loại cảm giác được tẩu tử che chở thật tốt, mình có thể trắng trợn gây họa, mà lão ca cũng sẽ không dám nói với mình một chữ “Không”.
“Mùi gì khó ngửi như vậy?”
Nam Cung Nguyên nhướng mày, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua, liền trông thấy đại tiểu thư phủ Tể tướng cả người đều là phân.
“Ngươi sao lại biến thành như vậy? Còn không mau lui ra! Quấy rầy Lôi Minh trưởng lão thì ai chịu trách nhiệm?”
Thiếu nữ ủy khuất muốn khóc, nhưng nàng nhìn đến ánh mắt sắp giết người của những người khác, cắn răng lui xuống, rời đi cũng không quay đầu lại…
"Lôi Minh trưởng lão," Nam Cung Nguyên hướng tới Lôi Minh, "Hiện tại có thể bắt đầu."
"Ừ."
Lôi Minh lãnh đạm nói ra: "Người đâu, đem chiếc lồng mang lên."
Vừa dứt lời, một đám thị vệ thân mặc trường sam màu xanh nâng đỉnh lồng sắt lên từ phía sau đi tới.
Phía trên chiếc lồng che một khối vải đỏ, đem toàn bộ chiếc lồng bao lại, làm cho không ai thấy rõ bên trong lồng là vật gì.
“Hôm nay, bổn trưởng lão tới đây, chính là chuyện gây nên vạn thú triều tông, ai có thể thuần hóa được con yêu thú này thì chính là vạn thú chi chủ!” Lôi Minh trưởng lão đi thẳng vào vấn đề, âm thanh lớn truyền vào tai của mọi người.
Trong nháy mắt, ánh mắt đám người chuyển qua một nhà ba người Nam Cung Dực, đáy mắt chứa lấy sự hâm mộ cực kỳ.
Danh sách chương