Edit: Tiêu Tiêu

Nụ cười của Bạch Nhan cứng lại một chút, dường như là theo bản năng, thân thể đang gần Đế Thương liên tục lùi về sau hai bước.

"Thời gian ba tháng bổn vương có thể nhịn, chờ ba tháng sau, ngươi như cũ không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương." Đế Thương bước tới chỗ Bạch Nhan hai bước: "Còn có... Ngươi cho rằng ngươi để bổn vương trúng ám toán của ngươi, bổn vương sẽ không có cách nào bắt ngươi sao?"

Nữ nhân này, vậy mà cho rằng hắn trúng ám toán thì không có cách nào động vào nàng, liền cố tình trêu chọc hắn? "Đế Thương, " Bạch Nhan tiếp tục lùi về sau hai bước, "Kỳ thật, ta có cách để ngươi đem ba tháng giảm xuống còn một tháng."

Đế Thương nheo mắt phượng: "Điều kiện là gì?"

"Ta không hi vọng để bất luận kẻ nào biết Thần Nhi là con của ngươi."

Nàng không nghĩ đến sẽ cùng sinh hoạt một nơi với Đế Thương, nếu như để ngoại tổ phụ biết Bạch Tiểu Thần là nhi tử của Đế Thương, khẳng định sẽ khuyên nàng gả cho Đế Thương.

"Vì sao?" Đế Thương nhướng mày: "Bổn vương muốn biết một lý do."

"Ta chỉ là không muốn để người quấy rầy cuộc sống của ta và Thần Nhi, chỉ như thế thôi."

Bạch Nhan dừng một chút, nói.

Ánh mắt Đế Thương một mực tập trung vào Bạch Nhan, khi thấy biểu hiện bình tĩnh của nàng, thì tùy tiện cười một tiếng: "Được, bổn vương đáp ứng ngươi."

Dù sao, chờ sau một tháng, hắn sẽ tuyên bố với tất cả mọi người... Bạch Tiểu Thần là nhi tử của hắn!

Sáu năm đều chờ được, cũng không thiếu một tháng này!

Bạch Nhan nhẹ nhàng thở ra, xem ra nàng nhất định phải sớm lên kế hoạch trả thù, chờ cho mọi chuyện ở đây kết thúc sẽ lập tức mang theo Thần Nhi rời đi.

"Còn có..." Bạch Nhan hơi mấp máy môi: "Đa tạ."

Đa tạ?

Đế Thương cổ quái liếc nàng một chút, nữ nhân này... cũng sẽ nói lời cảm tạ?

"Lời của ngươi ở tảo triều hôm nay ta đã nghe nói, đa tạ ngươi đã giải vây giúp ta, nhưng mà một ngựa thì một ngựa, ngươi đừng hi vọng ta cảm động mà lấy thân báo đáp."

Đế Thương bá khí cong môi: "Bổn vương không trông cậy vào chuyện này."

"..."

"Ngươi có lấy thân báo đáp hay không liên quan gì đến bổn vương? Không quản ngươi có nguyện ý lấy thân báo đáp hay không, dù sao sớm muộn gì ngươi đều phải gả cho bổn vương."

"..."

Loại nam nhân tự luyến này, quả nhiên là không có ai.

Bạch Nhan luôn cảm thấy, nam nhân này chính là khắc tinh của nàng, chuyên dùng để chọc tức nàng!

"Đế Thương, ta muốn cùng ngươi thỏa thuận ba điều kiện!" Sắc mặt nàng hơi giận dữ.

Đế Thương như cũ nhướng mày: "Nói."

"Thứ nhất, không có ta cho phép, ngươi không được cưỡng ép bắt Tiểu Thần Nhi! Thứ hai, bên trong Lưu Hỏa quốc nữ tử ái mộ ngươi rất nhiều, lại thêm thân phận của ngươi tương đối đặc thù, tất nhiên sẽ có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm! Nếu như ngươi để những nguy hiểm này làm Thần Nhi bị thương, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!"

"Thứ ba, không cho phép ngươi cưỡng bức ta!"

"Ngoại trừ điều cuối cùng, cái khác ta đều đáp ứng với ngươi." Đế Thương nâng tay, hung hăng đem nữ tử kéo vào trong ngực, bá đạo cúi người hôn xuống, thật lâu, hắn giương môi, "Bạch Nhan, gặp phải bổn vương, cả đời này của ngươi đều trốn không thoát được."

Lúc này, Đế Thương nghiễm nhiên không biết, gặp phải Bạch Nhan, cả đời hắn mới là bị cướp! Cả đời này, đều chú định luân hãm xuống dưới, không tránh thoát được!

...

Đang lúc hoàng hôn.

Đế Thương đã rời khỏi.

Từ ngoài cửa một nha hoàn cầm bộ y phục đi tới, Bạch Nhan thay đổi y phục xong liền đi ra ngoài.

Cửa mở ra, một khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương đập vào mắt Bạch Nhan, nhất thời để lòng nàng mềm nhũn.

"Mẫu thân, tên đại phôi đản (trứng thối lớn) có khi dễ người hay không?"  Giọng nói Bạch Tiểu Thần mềm mại, đáng yêu tựa như một cái bánh bao nhỏ rả rích, đôi mắt thiên chân vô tà hơi chớp nhìn Bạch Nhan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện