Để cảm tạ Trương Dương trượng nghĩa xuất thủ, Điền Linh liền gọi ra rất nhiều món đặc sản mời Trương Dương ăn. Nhưng hắn lại mới ăn cơm xong, cho nên cũng không có nhận hảo ý của nàng, chỉ lấy một chai nước khoáng ngồi nói chuyện với nàng. Điền Linh mới đi du ngoạn Giang Nam về, nàng làm công tác phiên dịch cho một bộ phận nào đó, nghe Trương Dương nói hắn tới công tác tại Bắc Kinh dài hạn, nàng liền xin lấy số điện thoại di động của hắn để tiện việc liên lạc.

Đêm rốt cuộc cũng trôi qua, bốn giờ sáng sớm hôm sau, xe lửa đến trạm, Trương Dương giúp Điền Linh mang hành lý xuống ga, rồi hai người chia tay nhau tại đây.

Xa xa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm khá quen thuộc: “Trương chủ nhiệm!” Thanh âm này là của một người ước chừng tầm hơn hai mươi tuổi, họ Trương vốn cũng nhiều, cái quan hàm chủ nhiệm cũng dễ dàng có được, cho nên cũng chẳng gây chú ý gì cho mợi người xung quanh.

Trương Dương quay ra nhìn về phía phát ra thanh âm, một nữ nhân mặc một bộ hồng sắc liên y đứng phía cửa ga, xa xa hướng về phía Trương Dương vẫy vẫy tay. Bộ ngực của nàng theo động tác mà không ngừng rung rung, sự dao động này thực sự là cực kì hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.

Trương Dương cũng thật không ngờ là Vu Tiểu Đông sẽ là người tiếp đón hắn, trước khi tới Bắc Kinh, hắn đối với tình hình ở ban đầu tư - sở thương mại cũng không rõ rằng lắm. Thậm chí không biết chuyện Vu Tiểu Đông cũng ly khai khỏi đó ngay sau khi hắn ly khai chẳng lâu. Nàng vốn là phó chủ nhiệm ở ban, phụ trách công tác đón tiếp, lần này may mắn vụ án Vân Đình tham ô không có liên quan đến nàng, cho nên Vu Tiểu Đông là người duy nhất còn lưu lại ở Bắc Kinh.

Trương Dương tươi cười vui vẻ đi tới trước mặt Vu Tiểu Đông: “Vu tỷ! Hai chúng ta cũng thật có duyên a! Không ngờ tại Bắc Kinh cũng lại gặp được nhau!”

Vu Tiểu Đông mỉm cười đầy quyến rũ, nàng cũng có nghe qua chuyện Trương Dương ở dưới huyện và biết hắn sẽ được điều lên Bắc Kinh, nguyên bản định liên hệ với hắn, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, tự mình ra tận ga đón Trương Dương, cấp cho hắn một phen kinh hỉ.

Vu Tiểu Đông gọi xe taxi, giúp hắn cho hành lý vào trong cốp xe. Xe bắt đầu chạy, Vu Tiểu Đông lấy ra cái khăn tay lau lau mặt, tuy rằng đã qua mùng một tháng mười, nhưng thời tiết vẫn chưa lạnh đi mà lại có chút hơi nóng lên, khuôn mặt Vu Tiểu Đông mỉm cười đỏ bừng bừng trông lại thập phần kiều mị, nàng cười nói: “Trương chủ nhiệm! Nghĩ không ra ngươi lại trở thành cấp trên của ta rồi. Còn chưa có kịp chúc mừng ngươi thăng chức, công tác sau này làm ơn chiếu cố thêm cho ta nhé!”

Trương Dương cười cười nói: “Cái gì mà thăng chức chứ, là lưu vong thì có. Xuân Dương không ở lại nổi nữa, đành khăn gói vác chăn màn tới đây xin cơm thôi!”

Vu Tiểu Đông cười khanh khách nói: “Trước giờ chỉ có nghe từ kinh thành mà lưu đày ra bên ngoài, ta lần đầu được thấy một người bị lưu đày từ huyện tới kinh thành đó. Ở đây núi cao hoàng đế xa, văn phòng đại diện của huyện một tay ngươi định đoạt rồi. Tuy nói không tính là đại quan, nhưng tiểu lại như vậy cũng rất không tồi a!”

Trương Dương không ngờ lại chỉ mỉm cười, hắn hiểu rằng bản thân ở thủ đô này sợ rằng ngay cả một con tép cũng chẳng bằng. Tiểu lại, một nhân viên cấp ban, chỉ sợ một miếng xương rơi ra cũng không đến lượt. Ở cái nơi này cỡ như hắn nhiều như cẩu, muốn xương cũng còn khó đến lượt. 

Vu Tiểu Đông đem tình hình hiện tại ở sở thương mại nói lại một chút với Trương Dương, hiện tại sở thương mại có thể tạm coi là có chút an tĩnh, sáu năm trước khi Tạ Vân ĐÌnh tới đây, mua một tiểu lâu ba tầng, còn bao gồm cả một khoảng sân chừng hơn hai trăm mét vuông, theo như mặt bằng thị trường bất động sản ngày một tăng nhanh ở Bắc Kinh, có thể coi như đây cũng là một thành tích trong quá trình công tác của Tạ Vân Đình được.

Ngoại trừ Vu Tiểu Đông, hiện tại văn phong đại diện Xuân Dương ở Bắc Kinh còn một cán bộ ban liêc lạc là Lịch Kiện Toàn. Bọn họ cứ mỗi tháng lại đổi một lần, Lịch Kiện Toàn cũng mứoi tới đây hôm mùng một tháng mười, mang theo vợ và hai con, vừa vặn coi như đi du lịch. Văn phòng đại diện còn thuê năm nhân viên là người ở đây, bình thường họ đều làm công tác dọn dẹp vệ sinh, nấu nướng và mấy công việc linh tinh khác.

Trương Dương bước xuống ô tô đứng trước cổng nhìn vào, nhìn chiêu bài trước cửa hắn ý thức được, từ hôm nay công việc của mình sẽ triển khai tại đây.

Vu Tiểu Đồng đã chuẩn bị phòng ở cũng như phòng làm việc cho Trương Dương, bởi vì phòng rất nhiều, phòng làm việc của Trương Dương ở tại lầu ba, phòng ở của hắn cũng được an bài ở ngay cạnh đó luôn. Lầu này cũng là vừa mới được sửa sang trang hoàng lại không lâu, Tạ Vân Đình chính là vì tại công tác này phát sinh vấn đề, sau đó bị điều tra ra vô số sai sót, cho nên mới bị rớt đài.

Trương đại quan nhân thư thái ngồi dựa lưng vào thành ghế sô fa, không khỏi nảy sinh ra vài phần cảm khái, thực sự tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát.

Vu Tiểu Đông pha một ấm trà mang tới cho hắn, lá trà xanh biếc trông thật bắt mắt. Trương Dương nhấp một ngụm trà, hương thơm thanh nhã của trà chầm chậm ngấm vào cổ họng hắn, sau đó hắn thả lỏng người tựa vào ghế, nhẹ nhàng nói: “Vu tỷ! Công việc thế nào ta không rõ, xin nhờ ngươi chỉ điểm vậy.”

Vu Tiểu Đông cười nói: “Công việc của ban đầu tư tại đây đơn giản chỉ là liên lạc, công việc của chúng ta là đón tiếp và đưa tiễn, nghênh đón lãnh đạo, tống tiễn lãnh đạo, còn có điều tra thăm dò nữa. Ở thủ đô, văn phòng đại diện của ban sở đầu tư các nơi rất nhiều, hiện tại cũng chừng khoảng ba ngàn, trong sáu huyện ở Giang Thành thì ban đầu tư của huyện ta là thành lập muộn nhất, nhưng được cái diện tích là lớn nhất và nhân số ít nhất."

Trương Dương gật đầu nói: “Lúc nào có thời gian, giúp ta an bài một chút, cùng các huynh đệ trong đơn vị gặp mặt một chút!”

Vu Tiểu Đông cười nói: “Chẳng cần phải an bài, tối này chủ nhiệm văn phòng đại diện của tỉnh Quách Thuỵ Dương đã an bài tiệc, mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo các huyện tới. Chúng ta cũng đã nhận được thiếp mời!”

“A! Lấy giấy mời ra đây ta xem qua một chút.”

Vu Tiểu Đông gật đầu: “Đây là cơ hội tốt để làm quen cùng các huynh đệ trong đơn vị!” nàng cẩn thận nói: “Trương chủ nhiệm, ngươi trước hết nghỉ ngươi một chút đi, ta đi làm bữa sáng cho ngươi!”

Trương Dương khoát tay nói: “Thôi không cần đâu! Ta đã ăn xong ở trên xe rồi. Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, ta ngủ một lát!”

Vu Tiểu Đông trước khi rời đi nở một nụ cười đầy quyến rũ, Trương đại quan nhân không thể phủ nhận nàng đích thực rất có nữ nhân vị, bất quá hắn minh bạch một đạo lý là thỏ không ăn cỏ gần hang, với lại bản thân hắn tình nghiệt cũng quá nhiều, Cố Giai Đồng cũng đã từng nhắc nhở hắn, ở trên quan trường, tiền tài và nữ nhân là hai phương diện không thể qua loa được, đối với cán bộ lưu vong như hắn mà nói, pàm làm việc gì cũng phải cẩn thận tuyệt đối. 

Trương Dương sau khi tắm rửa, leo lên giường mơ mơ màng màng nằm ngủ, một lúc sau thì có tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn dạy, nhìn dãy số gọi đến hiển nhiên là Cố Giai Đồng, phản ứng đầu tiên của Trương Dương là nghĩ tới Hải Lan. Thanh âm của Cố Giai Đồng vang lên: “Trương Dương, ngươi ở đâu a?”

“Tỷ a! Mới sáng như vậy không biết Đồng tỷ có gì chỉ giáo đây?”

“Ta đang ở sân bay, cho ta địa chỉ chỗ ngươi. Trưa chúng ta đi ăn!”

Trương Dương nghe nói vậy bật dạy, tiểu tử này không ngờ Cố Giai Đồng lại cũng đi tới, tính ra cũng mới chia tay được có hai ngày, không ngờ lại nhanh chóng gặp nhau ở Bắc Kinh như thế, lúc chia tay ở Xuân Dương cũng không có thấy Cố Giai Đồng nhắc tới chuyện này.

Cố Giai Đồng thấy hắn mãi không có lên tiếng trả lời, không khỏi cười nói: “Thế nào? Sẽ không phải ngay cả một bữa cơm cũng không chịu chiêu đãi chứ?”

“Là ta cầu còn không được ấy chứ! Giai Đồng tỷ a, để ta tiếp đón ngươi.”

“Không cần phiền phức như vậy đâu! Ta đi taxi tới chỗ ngươi cũng được, đưa địa chỉ cho ta là được rồi!”

Trương Dương lúc này đọc số địa chỉ của văn phòng đại diện huyện.

Cố Giai Đồng nói: “Bữa trưa xem chuẩn bị tốt một chút, ta cũng chưa có ăn sáng, chết đói!” Nàng đối với Trương Dương không hề khách khí.Cúp máy xong, Trương Dương mặc y phục, đi tới phòng làm việc của Vu Tiểu Đông, hắn là muốn hỏi xem chung quanh khu vực này có món gì ngon hay không. Những chỗ nổi tiếng thì cũng có nghe nói qua, bất quá mới tới đây, hai mắt nhìn có chưa quen, đi xa ra ngoài chỉ sợ là lạc đường.

Vu Tiểu Đông cười cười nói: “Ta xem hay là ở đây dùng bữa đi, đã bảo lão Tương chuẩn bị rồi. Trước giờ tất cả chúng ta vẫn đóng đô ở đâu cả, hơn nữa tay nghề của lão Tương cũng rất tốt a.”

Trương Dương biết nàng đã chuẩn bị rồi, cho nên cũng thôi ý định mời Cố Giai Đồng ra ngoài ăn.

Vừa quá mười một giờ một chút, Cố Giai Đồng đã với, tình huống ở đây so với nàng tưởng tượng thì xem chừng còn tốt hơn rất nhiều. Hôm nay Cố Giai Đồng mặc một bộ đầm lam sắc, trong thân thể rất là lả lướt, giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ khí chất cao quý bất phàm, lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nhân viện tại đây. Vu Tiểu Đông tuy rằng cũng là một mỹ nữ, thế nhưng đem so với Cố Giai Đồng tự nhiên là thấp hơn không ít.

Trương Dương tươi cười hớn hở đón tiếp, giúp Cố Giai Đồng nhận hành lý: “Giai Đồng tỷ, ta vừa rồi còn tưởng rằng ngươi trêu ta cơ, thật sự không nghĩ là ngươi lại tới!”

Cố Giai Đồng mỉm cười nói: “Hai ngày tới được mời tham dự triển lãm dụng phẩm mùa thu tại Bắc Kinh, hôm tới Xuân Dương còn chưa có quyết định. Thế nhưng vừa qua có mấy hạng mục đã xong xuôi, ta đành tự mình đi một chuyến, tại triển lãm lần này kí ba cái hợp đồng.” Nàng nhìn chung quanh văn phòng đại diện này nói: “Hoàn cảnh cũng không tệ a!”

“Cũng vừa mới sửa sang trang hoàng xong, công việc này lúc chủ nhiệm trước xảy ra chút vấn đề nên bị đình trệ, cho nên cũng chưa tươm tất cho lắm.”

Cố Giai Đồng với mấy chuyện tham ô, tham nhũng này chẳng có hứng thú gì, nàng cười nói: “Ta chết đói tới nơi rồi, mau đưa ta đi ăn đi!” 

Trương Dương đem hành lý của nàng vào trong, sau đó nói với Vu Tiểu Đông chuẩn bị bữa trưa.

Cố Giai Đồng thấy gian phòng của Trương Dương lắp đặt theo tiêu chuẩn kiểu khách sạn ba sao có chút bất ngờ, thật không nghĩ ra văn phòng đại diện của một tiểu huyện cũng có quy mô đẳng cấp thế này.

Trương Dương nói: “Nơi ở đã an bài chưa? Nếu không có dự đình gì thì cứ tự nhiên nghỉ là đây cũng được. Dù sao ở đây phòng trống còn nhiều lắm, ta không thu phí ở lại của ngươi đâu.”

Cố Giai Đồng nguyên bản định nghỉ ở khách sạn, nhưng nghe Trương Dương nói thế, thẳng thắn gọi điện báo huỷ đặt phòng khách sạn. 

Nhà bếp đã chuẩn bị xong, Vu Tiểu Đông mời hai người bọn họ xuống phòng ăn. Phòng ăn ở đây cũng chỉ có một phòng bất quá khá rộng rãi và cũng được trang hoàng rất có đẳng cấp. Bàn ghế gỗ lim, bát đĩa chén mâm đều là đồ sứ Cảnh Thái Lam thượng hạng, trên tường treo tranh chữ danh gia. Sáu đĩa đồ ăn đã được đặt lên bàn, đầu bếp lão Tương trước kia cũng là đầu bếp cho một nhà hàng nào đó, về sau về hưu nhận lời mời tới đây, cho nên trù nghệ của hắn đương nhiên không cần phải bàn, sắp đặt bài trí đĩa đồ ắn hết sức bắt mắt, lại thêm hương thơm ngào ngạt khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy đói.

Cố Giai Đồng đang rất đói, cho nên cũng không có khách khí, trước tiên làm vài cái bánh vịt nướng áp chảo, trong bụng có chút đồ ăn rồi, lúc này mới nâng chén rượu, cảm thán nói: “Ta còn tưởng ngươi lưu vong đến đây, nhưng giờ xem thấy thật sự là ngược lại phúc oa lý liễu a! Nào! Ta kính ngươi a! Chúc ngươi kế hoạch phát triển thật tốt, tiền đồ vô lượng a!”

Trương Dương nâng chén cụng chén với nàng, uống cạn chén này hắn mới nói: “Giai Đồng tỷ a! Nói thật, ta thực sự là chẳng trông thấy tiền đồ gì, từ lúc rời Xuân Dương đi tới nơi này, ta cảm thấy rất mơ hồ, rất đần độn, chẳng biết mình tới đây để làm cái gì nữa. Vừa rồi nghe Vu Tiểu Đông nói một chút, ta cảm thấy công việc giống như là người dắt mối quá.”

Cố Giai Đồng không khỏi nở nụ cười, đôi môi anh đào nhấp một ngụm rượu, đang muốn nói thì di động vang lên tiếng chuông, nàng nghe máy, thì là hạ cấp của công ty điện tới cho nàng, Giai Đồng nói: “Không cần chờ ta, ta ở chỗ bằng hữu, sáng mai ta sẽ tự tới hội trường!”

Trương Dương nghe vậy minh bạch, xem ra Cố Giai Đông hôm nay dự định là cắm rễ ở đây rồi. Hắn chờ Cố Giai Đồng cúp máy rồi nói: “Ta cũng là lần đầu tới đây, không bằng chúng ta chiều nay đi shopping?”

Cố Giai Đồng gật đầu nói: “Tới cố cung đi! Ta mỗi lần tới đây đều đi một lần, coi như là lấy chút long khí.”

Trương Dương cười nhạt nói: “Kỳ thực hoàng đế cũng vậy cả thôi, cũng ăn hoa màu ngũ cốc, ai cũng có thể nhiễm bệnh, long khí chắc do mẹ nó thổi ra!” Thằng nhãi này kể từ lúc bị Tuỳ Dương đế hại, đối với liệt đại hoàng đế đều cảm thấy vô cùng chán ghét, nhưng thật ra bản thân hắn đối với cái vị trí chí tôn trong hoàng cung kia vẫn có chút sợ hãi.

Bất quá đây là Cố Giai Đồng mời, Trương Dương cũng đành nhận lời đi thăm cố cung cùng nàng. Đi tới đại môn, Trương đại thần y phát hiện trong đáy lòng mình vẫn là có chút hình ảnh cũng, tuy rằng nói Tuỳ triều lúc ấy với hoàng thành này không phải là một, nhưng kiến trúc thì vẫn có vài phần tương tự. Hai mắt Trương Dương đảo một vòng, là hắn vẫn đang lo tự nhiên có một toán Ngự Lâm quân ở đâu hiện ra biến hắn thành con nhím.

Cố Giai Đồng cũng nhìn ra hắn tâm tình bất định, không khỏi cười nói: “Làm sao vậy? Sao mà bộ dạng trông nghiêm trọng thế?”

Trương Dương có chút gượng gạo cười: “Tối hôm qua ta nằm mộng, thấy mình vừa đi tới ngọ môn đã bị một đám Ngự Lâm quân biến thành con nhím!” 

“Tâm thần! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn Ngự Lâm quân? Đối phó với người khác mà còn dùng cung tiễn ư? Ngươi là người cổ đại a? Hay là mê phim truyện kiếm hiệp quá rồi? Một loạt súng ống ngắm vào ngươi, một tíc tắc thôi là mọi vấn đề đều xong hết.”

Trương đại quan nhân nghe thế trán đổ mồ hôi lạnh, con mẹ nó, ngày xưa là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nhưng bây giờ, súng đạn so với ám tiễn còn cường đại hơn. Hắn tuy rằng khinh công cùng thân pháp tuyệt hảo, thế nhưng căn bản là vẫn không thể tránh đạn được. Căn bản là có muốn phòng cũng không thể được, xem chừng sau này có cơ hội cũng cần phải kiếm một khẩu súng nhỏ phòng thân mới được.

Từ lúc bắt đầu sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên Trương Dương có cái cảm giác không được an toàn.

Cố Giai Đồng tuy rằng đã tới cố cung rất nhiều, nhưng biểu tình vẫn rất hăng hái, chẳng bù cho Trương Dương, tâm hồn cứ để ở đâu đâu.

Ánh mắt hắn cứ nhìn theo nàng, thi thoảng lại nhìn chu vi chung quanh, hắn vẫn cứ có cái cảm giác khó chịu khi ở trong cố cung này.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm từ sau nhất định không bao giờ tới cái nơi này nữa. Thời tiết đang rất tốt, nhưng khi bọn họ tới điện Thái Hoà, trên trời tự nhiên mây đen che kín, tiếng sấm rền vang, những hạt mưa to như hạt đậu lịch bịch rơi xuống, tất cả du khách đều chạy vào trong hành làng trú mưa.

Trương Dương cùng Cố Giai Đồng cũng chạy xuống dưới mái hiên điện Thái Hoà trú mưa, hầu hết tất cả các du khách đều tập trung tại đây.Vì chỗ có mái che khá nhỏ mà người trú mưa thì đông nên tất cả đều chén chúc san sát vào nhau, Trương Dương lo lắng có kẻ khi dễ Giai Đồng nên dùng thân thể chắn cho nàng. Những người chạy tới trú mưa ngày càng đông, càng đẩy chặt về phía bên trong. Khiến cho thân thể Trương Dương và Cố Giai Đồng không ngừng tiếp xúc gần nhau lại, Cố Giai Đồng hầu như dán chặt vào người Trương Dương. Nàng theo bản năng đưa tay đẩy lên người Trương Dương một chút, từ bàn tay truyền đến một cảm giác nam nhân rắn rỏi khiến cho khuôn mặt nàng nóng lên, trái tim không khỏi gia tốc lên một chút. Nàng vô ý thức buông ta ra, Trương Dương lại bị đám người phía sau đẩy sát thêm, thân thể hai người thành ra kề sát một chỗ, Trương Dương cảm giác được rõ rằng bầu ngực mềm mại của Giai Đồng đang cọ sát lên mình, dưới lực áp bách mà biến dạng. Cảm giác như bộ ngực nàng cùng hắn đang tranh đấu lẫn nhau vậy.

Ánh mắt hai người tiếp xúc cùng một chỗ, trong hắn mắt cả hai đều có một tia nóng rực. Cố Giai Đồng lui không thể lui, tránh không thể tránh, Trương đại quan nhân cũng không có ý tứ làng tránh, tiểu tư này trái lại cứ thuận theo đoàn người mà ép dần lại

Tiếp xúc gần gũi thế này, Trương Dương cảm giác rõ thân thể Cố Giai Đồng mềm mại không gì sáng được, có lẽ cũng vì thế mà tiệu đệ đệ của Trương Dương quên luôn thân phận của hắn, gia thế của nàng, hormone nam tính nhanh chóng đánh tan sự kiềm chế của hắn khiến cho tiểu đệ đệ lớn vọt và ngạnh kháng lại hạ thân Cố Giai Đồng. 

Cố Giai Đồng lập tức cảm thấy sự biến hoá phía dưới, nàng rất nhanh ý thức được cái vật nóng và cứng ở phía dưới hạ thân kia là cái gì, đôi mắt đẹp trợn to vừa kinh hãi vừa e thẹn. Đây là điện Thái Hoà, hơn nữa chung quanh lại bao nhiêu là du khách thế mà tiểu tử này cư nhiên dám ngạnh lên, thực sự là năng lực khống chế bản thân quá kém đi a. 

Mây đen che phủ kín khiến cho bầu trời trở lên đen kịt, thoạt nhìntựa như màn đêm đã buông xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt, du khách đều chú ý lo lắng xem bao giở thì trời tạnh mưa, chẳng ai có tâm trạng chú ý tới thình hình một đôi nam nữ phía bên trong cả.

Cố Giai Đồng đi một đôi guốc cao bảy phân, điều này làm cho nàng tựa như kiễn chân lên, nàng bắt đầu cố gắng tìm cách nghiêng người về phía sau, nỗ lực trốn tránh sự xâm phạm bất đắc dĩ từ Trương Dương. Nhưng sâu trong nội tâm lại rất hưởng thụ cái cảm giác kề sát với hắn, hàng lông mày của nàng lúc vô thức hạ xuống một chút, lúc này nàng mới giật mình lưu ý tới hạ thân mình và hắn vẫn đang kề sát một chỗ. Nàng cắn cắn môi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn. Tựa hồ để hoá giải cái không khí u mị xấu hổ này, nàng nhỏ giọng nói: “Mưa lớn thật a!”

Vừa nói dứt lời, cơ thể hơi rung rung lên một chút, hơi mất đà, đúng lúc đó bàn tay cửa hắn đặt phía sau lưng nàng, dụng lực giữu vững nàng lại. Cố Giai Đồng càng cảm thấy rõ cái vật kiên đĩnh kia dán tại giữa hai đùi mình. Nguyên bản lúc đầu nàng muốn đẩy hắn ra, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại dựa dẫm cả vào thân thể hắn. Cơ thể tự nhiên trở lên nhu thuận, một chút làm nhu tâm tình, một chút làm mềm trái tim.

Mưa tới nhanh, đi cũng thật nhan, vừa rồi mây đen vần vũ, mưa rơi nặng hạt, trong nháy mắt mưa đã tạnh, vầng dương từ trong mây ló rạng, xua tan dần những đám mây đen. Cả cố cung trải qua một trận mưa lớn xối xả gột rửa, màu sắc tự nhiên lăng lệ hơn.

Du khách trú mưa dưới mái hiên bắt đầu tán dần đi, Trương Dương với Cố Giai Đồng vẫn đứng đó chưa phân khai.

Thực sự mà nói, cả hai người ở cùng một chỗ thế này, thực có chút tư vị để người trong hoàn cảnh đó có phần lưu luyến không nỡ rời.

Chu vi xung quanh cũng có năm sáu đôi tình lữ ôm nhau chặt, nên bọn họ cũng không quá đặc biệt mà thu hút ánh mắt người khác.

Ánh dương quang chiếu lên người bọn họ, khuôn mặt Giai Đồng được ánh nắng chiếu lên trông xinh đẹp một cách rạng ngời khiến cho Trương Dương thấy mà không khỏi ngẩn ngơ.

Mãi mới hồi phục lại ý thức, hắn lúc này mới để ý ra mình vẫn đang ôm nàng. Người ta là ai? Thiên kim đại tiểu thư của bí thư tỉnh uỷ, thế mà hắn cư nhiên giám kiên ngạnh cọ sát với nàng.

Chuyện này thực sự là phạm thượng, đại phạm thượng a! Trương đại quan nhân có phần ảo não, chính mình lăn lộn trên quan trường cũng không phải là còn ít, nói thế nào cũng là một cán bộ cấp phó ban rồi, thế nào năng lực khống chế một chút cũng không có 

Hắn buông tay đang ôm nàng ra, mặt mỉm cười ra vẻ trong sáng thuần khiết gọi ‘Đồng tỷ’ một tiếng, nhưng nụ cười vẫn có chút vẻ khá cứng.

Nam nữ trong hoàn cảnh đó đương nhiên không tồn tại tình cảm bằng hữu chân chính. Lão tử đã toán nghiệm như vậy rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Giai Đồng rất hồng, vất vả lắm mới thoát ra khỏi cánh tay của hắn, cả người có cái cảm giác gần như hư thoát, tứ chi bủn rủn vô lực. Thế nhưng nàng không có ý tứ trách Trương Dương, đôi mắt nhìn xa xăm phía sân điện Thái Hoà, trong ánh mắt chứa một tia mê ly khó hiểu tựa hồ tìm kiếm một cái gì đó.

Trương Dương cũng không nói gì, tiểu tử này minh bạch hiện tại tốt nhất là mặc kệ, không để phát sinh điều gì, chuyện cứ để trong lòng biến rõ ràng là được, nói ra có khi lại khiến mọi người khó xử.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên cả hai người đều có chút xấu hổ, tuy rằng bọn họ đều lựa chọn bỏ quên đi, thế nhưng loại sự tình này tự nhiên là vẫn khó có thể tránh. Cố Giai Đồng cũng mất đi phần nào sự hăng hái đi du ngoạn trong cung. Cưỡi ngựa xem hoa một vòng rồi sau đó ly khai, nguyên bản muốn đi Ngọc Phật tự thắp hương nhưng cũng nhanh chóng bỏ ý định đó đi. Hai người gọi taxi, ánh mắt Cố Giai Đồng đều lảng tránh Trương Dương, nàng cũng không rõ bản thân mình ngày hôm nay là làm sao lúc đó lại chủ động ôm lấy hắn.

Dứt bỏ mối quan hệ bằng hữu không nói, bản thân nàng hiện tại thân phận là hữu phu chi phụ, hành vi như vừa rồi đã là có thể bị chê trách về mặt đạo đức. Thế nhưng Cố Giai Đồng không có ý tứ trách cứ hắn, không những vậy, không hiểu sao sâu trong nội tâm lại có một tia mừng rỡ. Nàng đang sợ cái cảm giác này, nàng bỗng dưng ý thức được bản thân đối với Trương Dương không chỉ có tình cảm bằng hữu bình thường đơn giản như vậy, lý trí mach bảo chọn lựa tốt nhất là nên bảo trì cự ly.

Trương Dương cũng ý thức được sự quan trọng nên duy trì khoảng cách, không chỉ bởi gia thế mà quan trọng là thân phận nàng. Vẻ đẹp thành thục kiều mị của Cố Giai Đồng hiển nhiên là rất có sức hút đối với hắn, nhưng nhớ tới nàng là thiên kim đại tiểu thư của Cố bí thư, đầu hắn không khỏi tỉnh táo lại.

Trên đời này làm chuyện gì cũng phải nỗi nữa, những năm chín mươi này rất nhiều truyện so với thời Tuỳ triều bất đồng, nữ nhân đối với những loại chuyện này quan điểm cũng có rất nhiều khác nhau, thế nhưng tiêu chuẩn trách nhiệm vẫn chưa thay đổi hoàn toàn. Nếu nhưng bải thân đối với Cố Giai Đồng kia… chính là trên lưng đeo thêm trách nhiệm với một người, rồi lại còn vấn đề đạo đức.

Trên đường trở về văn phòng đại diện huyện Xuân Dương, Cố Giai Đồng hạ quyết tâm cáo từ Trương Dương. Nơi này không thể dừng lại, quá nguy hiểm, nàng vốn tưởng rằng bản thân mình cũng đủ lý trí, đủ bình tĩnh, nhưng trước mặt hắn biểu hiện của nàng lại dễ xung động như một thiếu nữ. năng lực khống chế của nàng tự nhiên trở nên yếu ớt một cách khó hiểu.

Nhưng lúc xuống xe, nội tâm Cố Giai Đông lại có một chút do dự, Trương Dương cứ trầm mặc nãy suốt từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Giai Đồng tỉ! Nếu không ngươi trước hết nghỉ ngơi một chút đi, tối nay đi dự tiệc chiêu đãi của cục đầu tư tỉnh.” Hắn khách khí nói với nàng một câu.

Nhưng Cố Giai Đồng cảm giác không đành lòng từ chối ngay trước mặt hắn, nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi nàng gật đầu, sau đó quay về căn phòng đã được an bài.

Văn phòng đại diện của tỉnh Bình Hải ở tại nội quận Đông Nhị, vô luận quy mô hay khí thế đều vượt trội hơn hẳn so với của huyện Xuân Dương, không chỉ là một toà nhà năm tầng, mà còn xây dựng hoàn toàn theo tiêu chuẩn của một khách sạn ba sao.

Tối này đến dự tiệc theo lời mời của văn phòng tỉnh Bình Hải có hơn ba trăm người tới từ ba mươi mốt người thuộc các huyện thị. Hơn ba trăm người - đó chỉ là một bộ phận đại biểu mà thôi, không thâm nhập vào trong đó thì không thể biết rõ kết cấu phức tạp của cả một bộ máy nó tới mức như thế nào.

Trương Dương cùng Cố Giai Đồng và Vu Tiểu Đông hai đại mỹ nữ bước xuống xa tại bãi đỗ của văn phòng tình, từ bãi đỗ xe cũng có thể nhìn ra, những người ở đây đều là hùng tài thế đại. Ba người bọn họ đi một cái xe thuê, nói trắng ra là keo kiệt, Vu Tiểu Đông nhỏ giọng nói: “Nhìn khắp văn phòng các huyện thị thuộc tỉnh tại đây, chỉ có duy nhất huyện chúng ta là không có một cái xe riêng tương xứng. Vài bữa trước đã có xin kinh phí, nhưng lại đúng lúc phát sinh sự việc Tạ Vân Đình tham ô nên kết quả là việc này bị đình chỉ.”

Cố Giai Đồng nhìn một chiếc xe hết sức xa hoa phía xa, nàng bởi vì xuất thân từ gia đình quan lại nên sự tình trên quan trường so với người khác cũng nhận thức sâu hơn rất nhiều. Nhưng nàng cũng thật không ngờ kết cấu của một bộ phận nhỏ này cũng khổng lồ tới như thế. Nàng đang xem xét không biết lúc trở về có nên nói với lão gia tử một tiếng tinh giảm cái bộ máy này đi hay không.

Ba người Trương Dương vừa xuất hiện tại đại môn, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Kỳ thực, văn phòng đại diện của sở đầu tư các tỉnh trước giờ vẫn không thiếu mỹ nữ tồn tại, dù sao để tiếp đón lãnh đạo cũng các thương gia, một người đẹp vẫn luôn có lợi thế.

Phong tư Vu Tiểu Đông kiều mị đã hấp dẫn nhãn tình người khác, nhưng khí chất Cố Giai Đồng ung dung đẹp đẽ, quý phái kiêu sa lại càng có lực sát thương cường đại hơn, có thể lăn lộn trên chốn kinh thương, tự nhiên bản thân luôn phải có một mị lực nào đó. Mị lực của nữ nhân cũng có nhiều loại, mà Cố Giai Đồng vừa vặn khiến cho người ta cảm giác kính ý trước vẻ đẹp cao quý, mỹ nữ như vậy không chỉ quyết định bởi dung mạo mà quan trọng là nằm ở khí chất.

Bởi vì Cố Giai Đồng xuất hiện, cũng khiến cho không ít người chú ý tới Trương Dương, bọn họ bắt đầu thăm hỏi xem vị mang theo hai đại mỹ nữ đến dự tiệc này là ai. Trương Dương tại Bình Hải cũng khôgn có danh khí gì, hắn đơn giảm chỉ là một trong hơn tám mươi chủ nhiệm mà thôi. Bất quá tại Giang Thành thì cũng có người biết tới hắn, hắn có chút tiếng tăm cũng là dựa vào Tần Thanh, quả phụ Thanh được xưng là đệ nhất mỹ nữ Bình Hải, mà Trương đại quan nhân cũng là dính dáng tới vụ việc xấu của nàng, thành ra tại Giang Thành cũng có chút danh khí, bất quá cái này không phải đến tự chiến tích mà lại từ những lời đồn đại. Nếu tiểu tử này biết rõ chân tướng sợ là ức tới thổ huyết ra mất.

Dựa theo chủ sự an bài, người từ ba mươi mốt văn phòng đại diện khác nhau yên vị theo từng bàn. Trương Dương và người tới từ văn phòng huyện Xuân Dương được bố trí ba bàn, vị trí khu vực cũng được sắp xép theo lai lịch và kinh nghiệm.

Dựa theo tính cách của Cố Giai Đồng, bình thường những bữa tiệc kiểu như thế này nàng khinh thường chẳng thèm tham gia, nhưng hôm nay chẳng hiểu ma xiu quỷ khiến thế nào nàng lại nhận lời mời của Trương Dương tới tham dự bữa tiệc này. Trương Dương cũng không phải là thích tiệc tùng lớn thế này, nhưng đây là công tác, bắt buộc phải tham dự, gặp mặt anh em đồng nghiệp. Bữa tiệc này đương nhiên không thể đạt được mục đích nhưng ít nhất cũng xem xét được một chút.

Vu Tiểu Đông tuy rằng mới tới văn phong đại diện của huyện tại Bắc Kinh chưa lâu, bất quá thân làm công tác hậu cần và đón tiếp tại huyện, đối với tình huồng này nàng thập phần quen thuộc. Nàng giúp Trương Dương bắt chuyện, Trương đại quan nhân cũng rất nhanh phát huy sở trường bản thân, đem ánh mắt mấy vị chủ nhiệm thu hút lên mình. Lăn lộn chốn quan thương này, tửu lượng tốt cũng là một tố chất đặc biết. Trương đại quan nhân tại phương diện này tố chất vượt xa hẳn so với người khác, rượu cũng có cái chỗ tối là có thể tạo hào khó cho người ta, đủ sảng khoái, người ta có thể lưu lại ấn tượng. Hơn nữa tửu lượng đáng sợ thì có thể khiến cho người khác khiếp hãi, nhìn hải lượng của Trương đại quan nhân, đám đồng nghiệp chung quanh cũng mất luôn dũng khí khiêu chiến. Cùng mọi người truyện trò vui vẻm ai chúc cũng không từ chối, uống rượu như vậy quả thực thống khoái, so với uống nước còn đơn giản như vạn lần, trong khoảng thời gian ngắn, nhanh chóng tạo một ấn tượng rõ nét với mọi người chung quanh.

Cố Giai Đồng tuy rằng biết hắn tưu lượng tốt, nhưng tận mắt chứng kiến một màn này vẫn không khỏi chấn động, thừa dịp mọi người không chú ý nhắc nhở hắn: “Ngươi uống ít thôi! Cẩn thân say đó!”

Trương Dương cười nói: “Ta không sao!”

Cố Giai Đồng xem ra tiểu tử kia so với người bình thường cũng không sai biệt lắm, càng uống nhiều rựu vào thì càng nói bản thân mình không có việc gì. Cố Giai Đồng chính là muốn nói rời đi một chút, chủ nhiệm văn phòng tỉnh Quách Thuỵ Dương cùng một vị lãnh đạo khác đi tới chúc rượu, vị lãnh đạo này trùng hợp là cũng là ở trong ban thường uỷ tỉnh Bình Hải, phó chủ tịch tỉnh Triệu Quý Duyên.

Triệu Quý Duyên này là được chính Cố Duẫn Tri kéo tay đề bạt lên, năm nay bốn mươi tám tuổi, là người được Cố bí thư coi trọng nhất trong những phó chủ tịch tỉnh. Thường ngày cũng thường xuyên đi lại với gia đình Cố Duẫn Tri, cho nên đương nhiên hắn nhận ra Cố Giai Đồng. Triệu Quý Duyên có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn cũng không có đi tới chào hỏi nàng ngay lập tức, mà khách sáo phát biểu một tràng, sau đó lần lượt đi nói chuyện với các vị chủ nhiệm văn phòng trực thuộc tỉnh, cổ vũ mọi người cố gắng công tác. Mấy tiết mục theo nghi thức này bình thường rất là nhàm chán, bất quá Triệu Quý Duyên diễn thuyết rất tốt, có nặng có nhẹ, có sức cuốn hút vô cùng.

Triệu Quý Duyên nói xong, nâng chén rượu lên nhấp môi, đây là nghi lễ của quan chức cấp cao, theo lý thuyết thì đó coi như là kết thúc phần diễn thuyết. Sau đó Triệu Quý Duyên tới chỗ Cố Giai Đồng mỉm cười nói: “Giai Đồng a! Tới đây lúc nào vậy?”

Cố Giai Đồng nguyên bản là muốn né tránh Triệu Quý Duyên, nhưng giờ hắn đã tới đây rồi cũng chỉ có thể đứng lên nâng chén rượu nói: “Triệu thúc! Ta tới Bắc Kinh có chút việc công ty đó mà.”

Triệu Quý Đức uống một chén này cùng nàng, ánh mắt không khỏi để ý sang người ngồi cạnh nàng. Đương nhiên lão không thể nhận ra Trương Dương được, trong lòng có chút buồn bực. Cố Giai Đồng tới Bắc Kinh cũng không có gì ngạc nhiên lắm, nhưng vừa rồi Quách Thuỵ Dương cũng không có nói gì với mình về chuyện này. Quách Thuỵ Dương thân là chủ nhiệm văn phòng đầu tư tỉnh, sẽ không qua loa những chuyện thế này chứ? Quách Thuỵ Dương lúc này mới nhận ra Cố Giai Đồng, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ, thiên kim tiểu thư của đại lão bản đến địa bàn mà lại không hề phát hiện ra, lại còn để cho cán bộ cơ sở dưới quyền tiếp đón, thật sự là có phần bất kính. Thế nhưng Quách Thuỵ Dương cũng buồn bực, Cố Giai Đồng thế nào lại tới tham gia tiệc này? 

Rất nhanh ý thức của hắn xoay chuyển đến thanh niên nhân ngồi cạnh nàng, xét đến cùng thì chắc chắn người thanh niên này là nguyên nhân rồi. Trợ lý của Quách Thuỵ Dương nhanh trí nhỏ giọng nói cho hắn một chút về tình huống của Trương Dương. Quách Thuỵ Dương nâng chén chúc Cố Giai Đồng, trước đây hắn và nàng cũng đã có vài lần gặp mặt, đương nhiên hắn và nàng xưng hô không thể tuỳ ý như là Triệu Quý Duyên được. Hắn tôn trọng gọi nàng một tiếng Cố tổng tài (tổng giám đốc), chủ động đưa ra vấn đề ăn ở, Cố Giai Đồng trả lời cũng rất đơn giản rằng bản thân đã trú tại văn phòng huyện Xuân Dương.

Tuy rằng chỉ là một câu nói đơn giân, thế nhưng lọt vào lỗ tại Quách Thuỵ Dương và Triệu Quý Vân thì cả hai đều sửng sốt, chức vị bọn họ đạt đến được bây giờ cũng đều là do khả năng và cảnh giới chính trị mà có được.

Đương nhiên họ biết Cố Giai Đồng và vị chủ nhiệm trẻ của huyện Xuân Dương kia có quan hệ không đơn giản, đương nhiên họ không có nghĩ tới quan hệ nam nữ mà lo lắng trên phương diện chính trị. Trương Dương cùng Cố Giai Đồng đã có quan hệ như thế này, đủ để chứng minh hắn cùng Cố bí thư quan hệ cũng không hời hợt.

Nhân vật như vậy, vô luận hắn già hay trẻ, cấp bậc hiện nay thế nào, đều không thể bỏ qua được.

Triệu Quý Duyên và Quách Vân Đình rời đi, Cố Giai Đồng cũng biểu thị muốn ly khai.

Mục đích làm quen kết bạn với các đồng nghiệp khác của Trương Dương cũng đạt được, hơn nữa địa vị của Cố Giai Đồng đương nhiên là trọng yếu hơn rồi. Vô luận hắn chưa muốn, nhưng người ta đã nói như vậy thì cũng đành thuận theo thôi.

Trương Dương nói với Vu Tiểu Đông chuẩn bị ly khai, sau đó cáo từ vài vị đồng nghiệp mới quen ngồi xung quanh rồi rời đi.

Đi ra ngoài, Cố Giai Đồng thở dài nhẹ nhõm nói: “Sớm biết phiền phức như vậy thì ta đã chẳng tới!”

Trương Dương cười hắc hắc không có nói gì.

Cố Giai Đồng tức giận nhìn hắn cười nói: “Cười cái gì mà cười? Sau nay những bữa tiệc kiểu như thế này đừng có mà nói với ta!”

“Vậy sao ngươi lại còn tới?” Thằng nhãi này cư nhiên hỏi lại.

Cố Giai Đồng nói: “Quách Thuỵ Dương ta đã có gặp qua rồi. Ta muốn để cho Quách Thuỵ Dương này biết chung ta có một chút quan hệ, khiến hắn đối với ngươi có chút thái đô!”

Trương Dương nhíu nhíu đầu mày nói: “Ta nói ngươi đừng có như vậy được hay không? Bản thân ta còn chẳng có ý định đó, ngươi làm như vậy chẳng là khiến cho ta trở thành lợi dụng ngươi sao? Nguyên lai là ngươi vẫn xem thường ta như thế?”

Cố Giai Đồng thấy hắn thực sự có chút bực bội, không khỏi hối hận vì những lời mình vừa nói ra.

Nàng cắn cắn một nhỏ giọng nói: “Xin lỗi! Ta thực sự là không có ý đó!” Một tiểu thư đại gia xưa nay vốn quen cường thế bây giờ lại biết cúi đầu xin lỗi người khác thực sự là hiếm có a. 

Trương Dương không có nói gì, khoát khoát tay gọi taxi, Cố Giai Đồng uỷ khuất nhìn hắn, sau đó im lặng ngồi vào taxi.

Kỳ thực cũng không phải vì Trương Dương nổi giận, chỉ là hắn cảm thấy đối với Cố Giai Đồng từ sau chuyện xảy ra ở cố cung có một cảm giác rất khó nói nên lời.

Chuyện này cũng không phải là tốt đẹp gì, giả như không có chuyện này thì lúc đi cùng nhau còn có thể tự nhiên. Trương Dương bây giờ thật hối hận vì chính mình không kiềm chế nổi. Thực sự là lúc đó không nên kiên ngạnh, đã thế lại còn dán chặt vào người người ta gần hai mươi phút đồng hồ. Tuy thế nhưng Cố Giai Đồng không có biểu hiện ta tức giận hắn, chuyện tình vừa rồi càng chứng minh người ta vẫn không tức giận mà còn thập phần nhượng bộ hắn. Đây chính là một tín hiệu nguy hiểm, Trương Dương không phải là không có hảo cảm với Cố Giai Đồng, hắn thực sự rất thưởng thức cái vẻ đẹp và khí chất của Cố Giai Đồng, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, người ta đã là hoa đã có chủ.

Không khí đang trầm mặc bỗng Cố Giai Đồng có điện thoại gọi tới, là trượng phu nguỵ Chí Thành gọi cho nàng, Giai Đồng không cần suy nghĩ lập tức ngắt cuộc gọi, nhưng lập tức điện thoại lại đổ chuông. Cố Giai Đồng bực bội nghe máy, giọng đầy phẫn nộ: “Ta đã nói với ngươi ta làm việc của ta. Ngươi cứ gọi tới làm cái gì?”

Nguỵ Chí Thành không biết nói gì trong điện thoại, làm cho Cố Giai Đồng kích động hẳn lên. Trương Dương thấy rõ sắc mặt nàng trở lên tái nhợt, sau đó thấy nàng nói giọng tràn đầy oán niệm: “Ngươi đi đi! Ta vĩnh viễn không bao giờ muốn nói chuyện với ngươi!” Nàng cúp máy, trong mắt tự nhiên long lanh như sắp khóc, tựa hồ cảm nhận được Trương Dương đang chú ý tới mình, nàng quay đầu ra nhìn phía ngoài cửa xe, sau đó nàng bỗng nhiên nói: “Dừng xe! Lập tức dừng xe!”

Xe vừa dừng lại, Cố Giai Đồng liền mở cửa xe bước xuống, Trương Dương phát giác rõ ràng là tâm tình của nàng không ổn, cuống quít bước xuống theo.

Cố Giai Đồng càng đi càng nhanh, sau bước đi như là chạy vậy, Trương Dương lo lắng cho nàng vội vàng đuổi theo. Chưa đuổi kịp, đã thấy nàng dừng lại ở gốc cây bên đường, gục đầu khóc nức nở.

Trương Dương nhìn đôi vai nàng run run lên, nhất thời không biết phải làm thế nào. Hắn tuy rằng không biết Cố Giai Đồng vì sao lại khóc, nhưng cũng có thể đoán được là trong cuộc sống hôn nhân không được hạnh phúc. Trương đại quan nhân xem ra, một người kết hôn đã năm năm mà vẫn còn bảo trì tấm thân xử nữ thì thật sự là bất kảh tư nghị…còn bảo trì tấm thân xử nữ thì thật sự là bất khả tư nghị…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện