Tuy rằng không quen thân với Văn Linh cho lắm, nhưng qua vài lần tiếp xúc, Tần Thanh cũng cảm giác tính tình nàng ta rất quái lạ, luôn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ với người xung quanh, rất khó gần. Lúc Trương Dương cứu Văn Linh, Tần Thanh cũng có mặt ở đó, biết được Đỗ Thiên Dã đã mòn mỏi chờ đợi người yêu 10 năm ròng rã, vậy mà cuối cùng lại không thể đến được với nhau, thực đáng tiếc thay.

Mắt thấy chiếc xe jeep cùa Đỗ Thiên Dã đang điên cuồng chạy đi, Trương Dương không khỏi lắc đầu thở dài. Tần Thanh đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không đuổi theo xem hắn ra sao à?”

“Hiện giờ hắn cần ở một mình để bình tâm lại, bất kỳ người nào cũng không nên quấy rầy hắn.”

Đúng lúc này thì Văn Hạo Nam cũng đi tới chỗ hai người Trương Dương, Tần Thanh. Hắn cũng nhận ra chiếc xe jeep của Đỗ Thiên Dã vừa chạy đi, hắn cũng thấy hơi ngạc nhiên hỏi lại Trương Dương: “Đỗ ca hôm nay làm sao vậy nhỉ? Chưa ăn cơm mà đã vội vàng bỏ đi là sao?”

Trương Dương thở dài chán nản nói: “Hai người bọn họ có chút mâu thuẫn, xem ra lần này lớn chuyện rồi đây.”

Văn Hạo Nam cũng bất đắc dĩ cười nói: “Ta cũng không hiểu nổi hai người bọn họ nữa, vất vả lắm mới lại được ở bên nhau, thế mà đột nhiên tình cảm lại xảy ra vấn đề, chẳng hiểu trong lòng hai người bọn họ nghĩ gì nữa?”

Trương Dương nhỏ giọng nói: “Ta thấy vấn đề chủ yếu là ở chị gái ngươi. Lúc nãy Đỗ ca ngỏ lời cầu hôn Linh tỷ, nhưng xem ra là bị cự tuyệt rồi!”

Văn Hạo Nam lại liếc nhìn chiếc xe jeep đã thành một chấm đen phía xa, hắn lắc lắc đầu cảm thán nói: “Thực tình trong chuyện này ta cũng chẳng giúp gì được cho bọn họ. Thôi mau qua đi, mẹ ta kêu các ngươi qua ăn cơm.” Nói xong hắn lại chậm rãi đi gọi chị gái mình về ăn cơm.

Thấy Đỗ Thiên Dã không đi về cùng La Tuệ Trữ cũng đoán ra chắn hẳn có chuyện gì nhưng vẫn mỉm cười nói: “Hôm nay cũng chỉ có mấy người trong nhà thôi, có gì cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng ngại!”

Trương Dương cười nói: “Đáng tiếc Văn thúc thúc không đi cùng, bằng không cả gia đình chúng ta xum họp đoàn tụ rồi!” Trương Dương vẫn không xem mình như người ngoài Văn gia, dù sao con nuôi cũng là con, mà chủ yếu La Tuệ Trữ lại quý hắn không khác gì con đẻ, bởi vậy Trương Dương cũng coi đây như là gia đình thứ hai của mình.

Văn Hạo Nam giải thích thêm: “Vừa qua vùng Tây Bắc bộ bị thiên tai hạn hán, cha ta đích thân dẫn đoàn đại biểu trung ương xuống tận địa phương chỉ đạo công tác khắc phục hậu quả. Hôm qua cha ta cũng gọi điện về báo, chắc còn phải ở lại thêm vài ngày nữa mới về được.”

La Tuệ Trữ cũng tỏ ra hơi oán trách: “Không chỉ riêng cha ngươi, ngay cả ngươi cũng thế. Nhiều lúc mất mặt cả hai tháng trời mà không thèm về thăm nhà lấy một lần. Nếu không phải ta gọi ngươi về, chắc ngươi cũng chẳng thèm về cái nhà này nữa phải không?”

Văn Hạo Nam cười khổ phân trần: “Công việc của con bắt buộc như thế mà mẹ! Từ xưa hai chữ trung hiếu không thể vẹn toàn, vậy mà con vừa trung với nước lại hiếu với mẹ còn gì? Rồi rồi, sau này con sẽ chú ý hơn, chăm về nhà thăm mẹ hơn, được chưa nào!”

La Tuệ Trữ thở dài buồn bã nói: “Đâu chỉ riêng mỗi việc ngươi đi biền biệt không chịu về nhà. Trong ba tội bất hiểu, tội lớn nhất là không có người nối dõi tông đường. Năm nay ngươi đã hơn 30 tuổi đầu rồi mà vẫn còn chưa chịu lập gia đình, chẳng nhẽ ngươi định ở vậy cả đời hay sao?” Những lời này của bà thực ra không chỉ nói riêng với con trai mà còn ân cần nhắc nhở với cả con gái mình, Văn Linh nữa.

Đương nhiên Văn Linh cũng nhận ra ẩn ý của mẹ nhưng nàng vẫn chẳng có chút biểu hiện gì khác thường, vẫn lạnh lùng trầm mặc như trước. Nàng nâng ly lên nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Rượu này tên gọi là gì vậy?”

Vàn Hạo Nam nói: “Louis 13, của bạn em tặng, là đồ quý đó!”

La Tuệ Trữ trừng mắt nhìn con trai mình mắng nhẹ: “Các ngươi đừng diễn trò kẻ xướng người họa hòng đánh trống lảng với ta. Hiện giờ ta là mẹ, muốn hỏi chuyện riêng của các ngươi. Đều đã ngoài 30 cả rồi, chăng lẽ không đứa nào chịu lập gia đình sao?”

Nói xong bà quay sang nhìn Trương Dương nói: “Các ngươi nhìn tiểu Trương mà xem!”

Văn Hạo Nam tủm tỉm cười nói: “Đương nhiên con không thể sánh được với tiểu Trương rồi. Tuổi trẻ mà tài cao, lại có tính phong lưu đa tình, miệng lưỡi thì trơn tru, các nàng không theo nườm nượp mới là lạ.”

Người nói vô tình người nghe lại hữu ý. Tần Thanh nghe thấy mà mặt nóng ran lên. Mấy câu vừa rồi cùa Văn Hạo Nam cũng chẳng phải là bịa ra, chẳng phải Trương Dương là người như vậy sao? Còn Trương Dương lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường, chầm chậm nhấp một ngụm Louis 13 xong mới thản nhiên nói lại: "Ta nói Nam ca ngươi, mẹ nuôi đang nói chuyện của ngươi sao ngươi lại đẩy sang cho ta? Mà tiện đây ta cũng xin thông báo cho ngươi biết, đến khi bằng tuổi ngươi thì ta cũng đã năm thê bảy thiếp, gái trai chục đứa, đương nhiên là không bị tội bất hiếu như ngươi rồi!”

Văn Hạo Nam mở to hai mắt nhìn lại Trương Dương, giọng điệu như muốn nhắc nhở: “Là anh em trong nhà ta mới nhắc nhở ngươi, ngươi thân là cán bộ công nhân viên chức nhà nước vậy mà dám nói ra mấy lời đó sao? Ngươi tính đi ngược lại chính sách kế hoạch hoá gia đình của nhà nước à?”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Nếu như ta toàn sinh ra long phượng song thai thì sao?” Miệng thì nói vậy chứ thằng nhãi này đã có chủ ý trong lòng từ lâu. Nếu như lão tử sinh tới tận mười mấy người con gái liên tiếp, thì ai làm khó dễ được ta muốn sinh tiếp con trai? Nhưng mà đây là chuyện sau này, hắn đang còn tham vọng làm quan to hơn nữa, nên mấy cái chuyện ảnh hưởng tới tiền đồ chính trị như vậy hắn cũng không dám dính vào sớm.

La Tuệ Trữ vẫn không chịu bỏ ý định của mình, vẫn tiếp tục giảng đạo hiếu: “Làm người ai cũng phải có gia đình riêng của mình, ta và cha các ngươi cũng không thể sống với các ngươi cả đời được!” Những lời này của bà là muốn nói cho con gái mình nghe.

Văn Linh hơi nhíu nhíu mày rồi chậm rãi đứng lên nói: “Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Nhìn bóng lưng con gái mình La Tuệ Trữ không khỏi thở dài cảm thán. Bà cũng chẳng còn biết khuyên giải đứa con gái nàv của mình thế nào nữa, lúc nào nó cũng tỏ ra thờ ơ không quan tâm tới bất kỳ điều gì cả.

Văn Hạo Nam cũng nhận ra vẻ u buồn của mẹ mình, hắn vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ thấp giọng khuyên nhủ: “Mẹ à, chị thường nghe lời cha nói, hay là cứ để khi nào cha về rồi từ từ khuyên bảo chị sau!”

La Tuệ Trữ lắc đầu ảm đạm nói: “Ta chỉ không yên tâm cho Thiên Dã, nó là đứa tốt, Văn gia chúng ta đã nợ nó rất nhiều.”

Trương Dương muốn giảm bớt bầu không khí u ám liền tìm chủ đề khác nói chen vào: “À đúng rồi, hôm qua có người định nhờ con chuyển quà biếu cho Văn thúc thúc đó. Nhưng mà con từ chối rồi.”

Nghe Trương Dương nói vậy La Tuệ Trà không khỏi quay sang nhìn Trương Dương.

Trương Dương lại nói tiếp: “Là bí thư thị uỷ Đông Giang - Lương Thiên Chính, mà nghe nói bên đó cũng có quan hệ xa với gia đình mình. Lần này là cháu hắn Lương Thành Long tới Bắc Kinh, hắn muốn tặng Văn thúc hai cái chặn giấy bằng hoàng ngọc khá tinh sảo, nhưng mà con thấy nó trân quý quá nên không đám nhận lời.”

La Tuệ Trữ gật gật đầu: “Con làm rất đúng, mà Lương Thiên Chính hắn đang nghĩ cái gì không biết? Biết ông nhà ta không thích người khác tặng quà cáp rồi mà vẫn còn làm như thế.”

Văn Hạo Nam nửa cố ý nửa vô tình, nói: “Vị trí bí thư tỉnh uỷ còn không đầy một năm nữa là về hưu, phải chăng hắn đang muốn nhắm tới vị trí này?”

La Tuệ Trữ trừng mắt mắng con trai mình: “Đừng nói hươu nói vượn!”

Cũng bởi vì chuyện Đỗ Thiên Dã bỏ về mà không khí buổi dã ngoại hôm nay kém vui vẻ hẳn. Tuy rằng La Tuệ Trữ đã cố gắng thể hiện ra mặt như không có việc gì, nhưng vẫn không thể nào đè nén nổi nỗi thất vọng trong lòng, càng lúc bà càng không thể nào hiểu nổi đứa con gái ruột của mình nữa.

Sau khi ăn com xong, ngồi nghỉ nói chuyện một lúc lâu sau Trương Dương cùng Tần Thanh liền xin phép cáo từ. Lúc về Tần Thanh, không khỏi cảm thán tự nhủ: “Vẫn biết mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng thật không ngờ gia đình Văn phó tổng thống cũng có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.”

Trương Dương đạm nhiên cười nói: “Nhà nào cũng vậy cả thôi, với lại những người địa vị càng cao thì lại càng khó có thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình mình được, việc nhà việc nước nhiều không kể xiết.”

Tần Thanh gật gật đầu như đã hiểu, rồi nàng lại nhỏ giọng hỏi Trương Dương tình hình học tập ở trường Đảng Đông Giang thế nào rồi?

Trương Dương cũng chỉ kể sơ qua đại khái một chút, rồi lại chuyển đề tài đến vụ việc của Triệu Tân Hồng, viện trưởng bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em huvện Xuân Dương: “Thế vụ việc của Triệu Tân Hồng tiến triển thế nào rồi? Đã tra ra được điều gì chưa?”

Tần Thanh thấp giọng nói: "Trước kia ta đã nói cho ngươi còn gì, chuyện này có quá nhiều người liên quan dính líu tới, ngay cả anh trai bà ta Tả thị trưởng cũng bị liên luy. Cũng khó dự đoán được lắm, nhưng e hắn cũng không thoát khỏi tội đanh liên đới.”

Trương Dương nhíu nhíu mày nói: “Ta cũng không tài nào hiểu nổi, bọn họ phải khổ cựu nỗ lực bao nhiêu năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, nhưng tại sao chỉ vì có mấy vạn tệ thôi mà lại tham quá hoá liều làm bậy, mạo hiểm cả tiền đồ của mình. Có đáng không?”

“Mỗi người đều có tiêu chuẩn định mức riêng của mình, ngươi cho là không đáng, nhưng nhiều người lại cho rằng điều đó đáng để họ làm vậy. Bằng không sao sự việc lại đến nông nỗi như bây giờ?”

“Viên Triệu, lần này ngươi nhất định phải cứu anh trai ngươi!” Tương Tâm Tuệ nước mắt lưng tròng van xin.

Vẻ mặt Tả Viên Triệu vẫn không biểu lộ chút cảm tình hay thông cám nào, hắn chỉ thấp giọng khuyên nhủ: “Chị dâu à, chuvện này không dễ làm chút nào. Hiện giờ toàn bộ Giang Thành đều chú ý đến chuyện này, mà anh trai nhận hoa hồng việc bán thuốc lại là chuyện có thật. Tuy rằng em muốn giúp thật đó nhưng cũng là lực bất tòng tâm, ngoài anh trai ra còn hơn mười cán bộ các cấp khác cũng bị trách nhiệm liên đới.”

“Ngươi là thị trưởng thành phố cơ mà! Chỉ cần ngươi dùng lực ảnh hưởng của mình, dù chỉ một chút thôi cũng đủ để anh trai ngươi thoát khỏi vụ này rồi. Chẳng qua chỉ có ba vạn tệ mà thôi. Ngươi thấy đó, anh trai ngươi vất vả cả đời mới có thành tựu như ngày hôm nay, chẳng nhẽ ngươi lại nhẫn tâm nhìn anh trai mình mất hết tất cả, ngồi tù oan ức hay sao?” Tương Tâm Tuệ càng nói càng kích động hơn.

Tả Viên Triệu thở dài nói: “Chị dâu à, vụ việc tham ô ở nhà máy sản xuất dược liên quan tới rất nhiều người. Phùng Ái Liên là nghi can chính thì không nói làm gì, ngay đến cả Lê thị trưởng còn bị ngã ngựa, con hắn cũng bị người ta hại chết. Hiện giờ cấp trên đang thúc ép phải mau chóng làm rõ chân tướng sự việc, không được làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Đảng và nhà nước.”

Tương Tâm Tuệ gào ầm lên: “Ngươi không cần phải nói những điều đó với ta, ta không cần biết, ta chỉ cần biết ngươi có giúp chị cứu anh trai ngươi hay không? Ngươi trả lời đi!”

“Đương nhiên em muốn giúp anh trai rồi, nhưng việc gì cũng phải làm theo đúng pháp luật chứ!” Tả Viên Triệu cũng bất đắc dĩ tìm lời chống chế.

Trong mắt Tương Tâm Tuệ tràn ngập oán hận, bà trầm trọng gật gật đầu gằn giọng nói: “Ta hiểu rồi. Là ngươi sợ anh trai làm ảnh hưởng tới con đường làm quan của ngươi, ngươi lo lắng sợ anh ngươi sẽ kéo ngươi xuống nước chứ gì?” Khi con người ta tuyệt vọng, họ thường trở nên cực đoan hơn.

Tả Viên Triệu thấp giọng phân trần: “Những việc liên quan đến chính trị không đơn giản như chị tưởng tượng đâu!”

“Đương nhiên ta không biết rồi, các ngươi đều là cao thủ chơi trò chính trị. Ta cũng biết chức quan càng lớn thì lại càng trở nên lãnh huyết vô tình, mất hết nhân tính, không nhận họ hàng người thân, không từ mọi thủ đoạn đê tiện gì. Trước giờ ta không tin, nhưng giờ thì ta hiểu rồi. Đã hiểu rồi!” Nói xong nàng giật phăng cái túi xách của mình trên bàn hầm hầm bỏ đi.

Tả Viên Triệu cũng chỉ còn biết lắc đầu cười khổ. Sự việc đâu đơn giản như thế, cho dù hắn có là thị trưởng thành phố đi chăng nữa, cũng không có khả năng giúp anh trai thoát khỏi khốn cảnh hiện nay, bằng không sao hắn phải thúc thủ vô sách trơ mắt nhìn anh trai gặp nạn như vậy.

Tuy rằng anh trai mới bị tra ra tham ô nhận hối lộ ba vạn tệ, theo luật pháp Trung Quốc thì với tội danh trên cũng bị ngồi tù từ 1 -7 năm, nếu tình tiết nghiêm trọng hơn thì có thể án nặng hơn lên đến hơn 10 năm. Tuy rằng chuyện vừa bại lộ anh trai đã thành khẩn nhận tội cùng giao nộp ba vạn tệ, nhưng dù sao tội danh đã cấu thành, dù có trả lại tiền cũng chỉ được giảm mức án mà thôi.

Không phải Tả Viên Triệu không chịu nhận người thân, không chịu giúp anh trai. Hơn nữa hắn cũng chi có một người anh, anh trai lại đối tốt với hắn rất nhiều, nhưng lần này là Hồng Vĩ Cơ đích thân thôi thủ khiến sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nếu như Tả Viên Triệu dám tham gia vào giúp đỡ anh trai thì sợ rằng chỉ càng mắc mưu Hồng Vĩ Cơ mà thôi, hắn ta càng có cớ đẩy Tả Viên Triệu xuống vực sâu vạn trượng.

Nhưng Tương Tâm Tuệ lại cứ một mực cho rằng Tả Viên Triệu chi biết bo bo giữ mình, sợ bị liên lụy nên không chịu giúp đỡ chồng mình thoát khỏi hiểm cảnh. Bà vẫn chỉ nghĩ rằng chuyện của chồng mình không lớn chút nào, không phải chỉ có ba vạn tệ thôi sao? Tiền thì cũng đã giao ra rồi, nếu như Tả Viên Triệu chịu lấy thân phận thị trưởng của hắn ra tìm người nhờ vả giúp đỡ là dễ dàng giúp chồng mình tai qua nạn khỏi. Ấy vậy mà hắn vẫn không chịu giúp, không chịu cứu chính người anh trai của hắn.

******************

Tương Tâm Tuệ mang nỗi thất vọng buồn tủi rời khỏi toà thị chính, thành phố. Lúc vừa ra khỏi cổng liền gặp người anh rể bên cục công an Điền Khánh Long. Điền Khánh Long cũng đang định tới tìm Tả Viên Triệu nhưng không ngờ lại gặp cô em vợ này ở đây. Hắn cho xe dừng lại rồi mở cửa xe bước xuống vẫy vẫy tay gọi: “Tâm Tuệ, lại đây!”

Thấy Điền Khánh Long, trong lòng Tương Tâm Tuệ lại càng thấv uỷ khuất hơn, hai mắt lại đỏ sọng lên. Từ lúc chồng bị viện kiểm soát bắt đi đến nay bà vẫn luôn chìm trong sự sợ hãi cùng bất lực, tuy rằng chị vẫn luôn đến thăm hỏi khuyên nhủ nhưng không lúc nào bà không lo lắng cho chồng mình.

Quen biết đã lâu, Điền Khánh Long cũng biết tính khí cô em vợ này của mình. Phải nói rằng Tương Tâm Tuệ là người rất cao ngạo, mà chồng nàng Tả Ủng Quân bị bắt thực sự là sự đả kích quá mạnh cho nàng ta, nếu như Tả Ủng Quân bị ngồi tù thật thì chỉ sợ nàng không thể chấp nhận được sự thật đó. Mà nàng ta đến đây thì mục đích cũng chỉ có một, chắc chắn là muốn Tả Viên Triệu giúp đỡ chồng mình. Nhưng nhìn biểu hiện của nàng ta thế kia, Điền Khánh Long cũng đoán ra chắc kết quả không được lạc quan cho lắm.

Tương Tâm Tuệ khó khăn lắm mới đi tới được trước mặt Điền Khánh Long. Nước mắt lưng tròng, bà thấp giọng gọi một tiếng anh rể!

Điền Khánh Long thở dài một hơi: “Đến nhà ta ở vài hôm đi, hai chị em các ngươi trò truyện cho khuây khỏa một chút.”

Tương Tâm Tuệ cắn cắn môi thấp giọng hòi: “Anh, Ủng Quân còn hi vọng gì không?”

Điền Khánh Long nhẹ giọng an ủi: “Thực ra vụ việc của Ủng Quân cũng không nghiêm trọng lắm, cho dù có cấu thành tội danh đi nữa thì cũng không đáng ngại. Em yên tâm đi, anh sẽ tận lực nghĩ biện pháp giúp hắn.”

Tương Tâm Tuệ lại rưng rưng nước mắt nói: “Bên ngoài có người nói rằng, Cố bí thư đã lên tiếng, chuyện lần này phải xử trí thật nghiêm. Em lo Ủng Quân sẽ phải...” Vẫn biết khá năng chồng mình bị ngồi tù rất cao, nhưng bà không thể nào nói ra được, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn.

Điền Khánh Long ân cần xoa dịu nhỏ giọng nói: “Là em lo nghĩ nhiều thôi. Như vậy đi, em cứ đi xe của anh về nhà anh trước, chị em cũng đang ở nhà đó, cứ ăn cơm rồi hàn huyên tâm sự đi, khi nào về anh sẽ nói tình hình cụ thể cho em biết.”

Tương Tâm Tuệ gật đầu rồi chầm chậm mở cửa xe chui vào.

******************

Hôm nay Điền Khánh Long tới tìm Tả Viên Triệu cũng vì công vụ quan trọng, mà chuyện này cũng có liên quan ít nhiều tới Tả Ủng Quân. Thị trưởng Giang Thành tiền nhiệm - Lê Quốc Chính tuyệt thực ba hôm nay, sức khoẻ hắn hiện suy giảm nghiêm trọng, cho dù có khuyên nhủ, hay đe doạ thế nào cũng không có kết quả gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy thêm vài ngày nữa thì chắc chắn hắn không giữ nổi tính mạng.

Tả Viên Triệu nghe xong không khỏi nhíu nhíu mày: “Hắn muốn chấm dứt tính mạng mình bằng cách này sao?”

Điền Khánh Long thở dài giải thích thêm: “Từ sau khi con trai hắn, Lê Hạo Huy bị người khác sát hại, tâm trí hắn đã không được bình thường nữa rồi, có lẽ giờ hắn chỉ muốn chết cho xong.”

Tả Viên Triệu tỏ ra mệt mỏi ngồi tựa ra sau thành ghế sô pha nói một câu bâng quơ: "Thật ra hắn làm vậy cũng không hẳn là chuyện không tốt!”

Tuy rằng Tả Viên Triệu không nói rõ ràng ra, thế nhưng Điền Khánh Long cũng thừa biết ý hắn muốn nói gì. Bởi vì chuyện của vợ Lê Quốc Chính tham ô hối lộ mà bị truy ra một loạt các cán bộ cao cấp có liên quan, điều đáng nói là vụ án vẫn chưa kết thúc, còn rất nhiều điểm đáng nghi ngờ. Hoặc nói cách khác nếu như còn điều tra thêm thì lại càng nhiều kẻ khác bị liên lụy tới. Nhung nếu Lê Quốc Chính chết, vậy thì chuyện này có thể đặt dấu chấm tròn viên mãn, cũng tránh để người khác lợi dụng làm những điều mờ ám khác.

Điền Khánh Long nói: “Mà trái ngược với chồng mình, Phùng Ái Liên biết tin con trai mình chết thì gần như trở lên điên loạn, biết không còn gì để mất, ả ta liền khai hết ra tất cả, kéo theo xuống nước những kẻ có liên quan. Mà Ủng Quân cũng là những người không may bị ả ta tố cáo ra.”

Tả Viên Triệu nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng lớn: “À ta đúng là điên thật rồi. Biết mình mình sắp chết còn quay cắn trả lại, kéo theo một đống người chết cùng. Người như vậy chết còn chưa hết tội!”

Điền Khánh Long lại thấp giọng nói: “Nếu như Lê Quốc Chính lại gặp chuyện không may nữa thì lại càng kích thích khiển ả ta điên cuồng hơn. Càng lúc ta càng thấy sự việc lần này đã đi quá giới hạn của nó, nếu như cứ tiệp tục như vậy thì sẽ còn liên lụy tới biết bao người nữa? Điều này không có điểm nào tốt với cục diện chính trị Giang Thành, hiện nay.”

Tả Viên Triệu đan hai tay lại gối ra sau gáy, ngước mắt nhìn trần nhàn nhạt nói: “Anh rể, chẳng lẽ anh không nhận ra Hồng bí thư muốn làm gì sao?”

Điền Khánh Long nhíu nhíu mày: “Tuy nói rằng chuvện thanh lọc bộ máy chính quyền các cấp là điều cần thiết và nên làm, thế nhưng không thể quá mạnh tay được. Hiện giờ bộ máy chính trị Giang Thành, gần như không thể chịu nổi sức ép nào nữa, càng tiếp tục thì càng gây mất đoàn kết nội bộ mà thôi.”

Tả Viên Triệu cũng tỏ ra vô cùng căm giận mắng lớn: “Hắn ta rõ ràng là muốn nhằm vào em, muốn chèn ép em bằng chết mới chịu thôi.”

“Viên Triệu à, anh thấy em nên tìm Hồng bí thư nói chuyện đi thì hơn. Nếu cứ tiếp diễn như vậy vừa không có lợi cho Giang Thành triển khai công tác sắp tới, lại vừa ảnh hưởng trực tiếp tới sự phát triển của Giang Thành trong tương lai.”

Ngay lập tức Tả Viên Triệu đáp lại: “Dù muốn nói chuyện đàm phám thì cũng phải tìm người thích họp. Mà em thấy cả hai chúng ta đều không có tiếng nói chung với vị Hồng bí thư này.”

Việc Lê Quốc Chính tuyệt thực có ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ các lãnh đạo cao tầng của Giang Thành. Bí thư thị uỷ Giang Thành - Hồng Vĩ Cơ cũng đang thảo luận với phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ về việc này. Mà Lý Trường Vũ cũng thấy không đồng tình lắm với việc lão bạn học cùng trường Đảng Hồng Vĩ Cơ đột nhiên lại ra tay quyết liệt đến như vậy. Lý Trường Vũ cũng biết nguyên nhân vì sao hắn lại tỏ ra tức giận đến như vậy.

Chuyện này phải kể từ lúc hắn bắt đầu nhậm chức thì một loạt các sự kiện cứ xảy ra liên miên không dứt, bởi vậy mà hắn bị quay đến chóng mặt, tiếng là người có quyền lực cao nhất ở Giang Thành, này, vậy mà ngay đến cả cơ hội thi triển quyền cước cũng không có.

Là cấp dưới, có quan hệ mật thiết với cấp trên là điều hiển nhiên, nhưng xui xẻo thay Hồng Vĩ Cơ lại bị cố bí thư tỉnh ủy xác định hắn thuộc phe cánh của Hứa Thường Đức, chủ tịch tỉnh. Chính vì vậy mà trong khoảng thời gian dài của đợt phong ba bão táp vừa rồi hắn mới phái bất đắc ** chọn cách bo bo giữ mình, luôn giữ mình ở phía trung lập. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, phiền toái cứ như có chân tự động tìm đến hắn.

Lần này hắn quyết tâm ra tay thật mạnh, ngoài việc chỉnh đốn làm trong sạch bộ máy chính trị Giang Thành, mà trên hết, hắn muốn nhân cơ hội này lập lại uy của mình, và nói cho kẻ khác biết. Hồ không phát huy các ngươi tưởng lão tử là mèo bệnh chắc? Chẳng qua là ta không muốn giải quyết sự vụ của Giang Thành, chứ không phải không thể giải quyết.

Nói là thảo luận trao đổi chứ thực ra Hồng Vĩ Cơ với Lý Trường Vũ toàn là ngồi hút thuốc xuông. Trong phòng làm việc của Hồng Vĩ Cơ khói thuốc trắng ởn lượn lờ như sương sớm mai. Mùa hè ngồi trong phòng điều hoà cửa sổ đã không mở lại còn hút thuốc, bầu không khí ngột ngại như vậy thực khiến người khác cảm thấy khó chịu. Thế nhưng với những kẻ nghiện thuốc nặng như Lý Trường Vũ với Hồng Vĩ Cơ thì lại là chuyện bình thường.

Lý Trường Vũ rít thêm một hơi dài nữa rồi tiêu sái nhả ra một đám khói, hoà lẫn với màn sương trắng kia, sau đó mới thấp giọng nói: “Hồng bí thư, tôi nghĩ ngài cũng không nên vệ sinh hệ thống quá sạch sẽ như vậy.”

Hồng Vĩ Cơ không nói gì mà vẫn cứ lẳng lặng ngồi hút thuốc. Hai mắt hắn vẫn nhìn Lý Trường Vũ, hắn đang chờ Lý Trường Vũ giải thích câu nói vừa rồi.

Lý Trường Vũ lại nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này Giang Thành đã xảy ra quá nhiều việc, toàn bộ đội ngũ cán bộ đều căng thẳng, có tâm lý hoang mang lo sợ, bọn họ có một nỗi sợ chung đó là sợ rằng mình đã làm sai chuyện gì đó, sợ rằng đến một ngày có người lại tố cáo chuyện họ làm sai. Chính cảm giác sợ hãi đó đè nặng tâm trí bọn họ, khiến bọn họ tự thu mình lại, không dám làm gì cả mà chỉ yên yên ổn ổn sống sao cho qua ngày hết tháng. Cải cách, làm trong sạch hoá bộ máy chính trị không phải chỉ là lời nói suông, cũng không thể chỉ làm qua loa đại khái cho có. Nhưng ngài cũng biết đó, nửa năm nay Giang Thành, phải hứng chịu quá nhiều những cơn bão chính trị rồi, thực sự bộ máy chính trị Giang Thành sắp không đứng vững nữa. Tôi cũng biết, chúng ta đã phải trải qua những giai đoạn khó khăn, chúng ta cũng bị những sức ép từ nhiều phía, chúng ta cũng cảm thấy mệt mỏi bất lực. Chúng ta là những cán bộ chủ chốt, là đầu não của Giang Thành mà còn cảm thấy vậy, thì thử hỏi những người khác thấy thế nào? Họ cũng đâu thấy dễ chịu gì!”

Nghe vậy mà Hồng Vĩ Cơ chỉ lạnh lùng đáp trả: “Trường Vũ, chúng ta là cán bộ nhà nước, là Đảng viên Đảng cộng sản, là công bộc của nhân dân. Chúng ta phải có trách nhiệm gạt bỏ những chướng ngại cho sự phát triển của đất nước, thanh trừ những kẻ hại nước hại dân.”

“Nhưng chúng ta cũng phải biết linh hoạt vận dụng, xử lý sao cho đúng, sao cho hợp tình hợp lý. Đành rằng là tảng đá thì phải phá bỏ, là khúc gỗ thì phải dẹp đi, thế nhưng nếu chỉ là những góc cây cỏ đại bên đường thì sao? Chúng ta cản trở, sao phá vỡ được bước tiến của nước nhà? Nếu chỉ vì những thứ nhỏ bé, không có khả năng gây nguy hiểm như vậy thì việc gì chúng ta phải xử lý mạnh, vừa tốn sức lực lại tốn thời gian tiền bạc. Hơn hết nó lại gây ra hiệu ứng dây chuyền, khiến cho những bộ phận trong bộ máy rời rạc mất liên kết, không đạt được hiệu quả công suất cao nhất. Như vậy chẳng phải lại càng khiến cho nước nhà chậm bước phát triển hơn sao?”

“Đành rằng là thế, nhưng chúng ta cũng chỉ là những hạt cát trong xa mạc vô bờ!” Hồng Vĩ Cơ quả quyết nói.

Lý Trường Vũ lắc lắc đầu thở dài: “Lịch sử đã chứng minh nhiều điều, tuyệt đối không được khếch đại sự việc lên, bất kỳ việc gì cũng đều phải áp dụng phương pháp xử lý thích hợp, biết chừng mực, biết điểm dừng, biết tiến thoái. Nếu như để nó vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát thì ngược lại, nó lại trở thành tai hoạ khôn lường. ”

Hồng Vĩ Cơ lại nói: “Chống tham nhũng và cải cách là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đê dài ngàn dặm cũng bị phá huỷ bởi một tổ kiến con con. Đối với những phần tử biến chất, những con sâu mọt đục khoét xã hội này, chúng ta phải thẳng tay nghiêm trị, áp dụng những biện pháp mạnh mẽ khiến chúng phải e sợ. Chỉ có diệt sạch những chướng ngại này chúng ta mới có thể hoàn thiện việc cải cách xã hội, mới có thể khiến đội ngũ lãnh đạo chúng ta trong sạch vững mạnh.”

Lý Trường Vũ thở dài cảm thán: “Quả thực vụ việc nhà máy dược Giang Thành còn nhiều vấn đề bất cập, thế nhưng một người không còn gì để mất, một kẻ điên khùng như Phùng Ái Liên, thử hỏi có thể tin được mấy phần khẩu cung của ả? Rất có thể ả ta làm chuyện đập nồi dìm thuyền được ăn cả ngã về không, rất có thể ả ta sẽ lợi dụng chuyện này kéo theo nhểu người khác chết chung thì sao? Hồng bí thư, tôi cho rằng sự việc này tiến triển đến đây là quá đủ rồi, càng làm lớn hơn, càng tìm hiểu sâu hơn thì càng không có lợi cho bất kỳ ai cả. Nên dừng ở đây thôi!”

Hồng Vĩ Cơ dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau: “Ta vẫn cho rằng chỉnh đốn tác phong cùng cải cách là hai chuyện khác nhau. Chỉnh đốn tác phong, cải chính là để đảm bảo việc cải cách được thuận lợi. Trường Vũ à, hiện giờ ngươi nên chú tâm hơn vào việc hoàn thiện xây dựng tuyến đường vành đai ba đi, đó là trách nhiệm cũng là việc ngươi phải hoàn thành hiện nay.”

Nghe vậy Lý Trường Vũ cũng không thể che dấu nổi sự thất vọng của mình. Lần này Hồng Vĩ Cơ đã quyết, ý hắn rất rõ ràng, hắn sẽ không dừng chuyện này ở đây. Nhưng tại sao đột nhiên hắn lại tỏ ra cố chấp bảo thủ như vậy?

Bỗng nhiên Lý Trường Vũ hiểu ra được một điều, nhất định Hồng Vĩ Cơ đã không còn niềm tin vào sự nghiệp của hắn nữa. Tuy rằng những chuyện xảy ra gần đây không trực tiếp liên quan tới hắn, nhưng dù sao cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới sự nghiệp, ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn sau này.

Nhiều năm nay hắn vẫn bị trì trệ ở chức vụ hiện tại, có lẽ hắn cũng nhận ra và lo lắng nhiều về điều này, bởi vậy hắn mới nhân lần này làm trong sạch hoá bộ máy chính trị Giang Thành. Một mặt trở thành người đi tiên phong tiến hành chính đối tác phong làm việc cùng cải cách cơ chế quan liêu, một mặt nhằm nâng cao uy tín của mình ở Giang Thành, cùng chèn ép đối thủ trên chính đàn.

Hồng Vĩ Cơ có mục đích và động cơ của riêng hắn, hắn muốn thông qua việc thực hành chống tham nhũng tiêu cực để quảng bá, nâng cao giá trị bản thân mình.

Nói chuyện với Tả Viên Triệu xong, Điền Khánh Long đánh xe tới trại tạm giam gặp Phùng Ái Liên. Trước đây quan hệ của hắn với hai vợ chồng Phùng Ái Liên, Lê Quốc Chính cũng khá tốt, nhưng từ lúc Phung Ái Liên bị bắt giam đến nay vẫn chưa từng gặp qua lần nào. Chỉ mới nửa năm mà một người phụ nữ giàu có sang trọng, sống trong sự an nhàn sung sướng giờ trông nàng ta như già đi vài chục tuổi, mái tóc đen bóng giờ đã lấm tấm hoa râm, nước da nhợt nhạt, cơ thể thì tiều tụy, khuôn mặt cũng xương xẩu đi rất nhiều. Khi con người ta hoàn toàn bị suy sụp thì gần như sinh mệnh của người đó sẽ trôi theo từng ngày từng ngày một.

Nhìn Phùng Ái Liên mặc bộ đồ của tù nhân, trong lòng Điền Khánh Long dâng tràn những nỗi tư vị khác thường. Nếu như không kể đến những việc sai lầm nàng ta đã làm, thì Phùng Ái Liên cũng được coi là người khá tốt. Điền Khánh Long thấp giọng nói: “Chị dâu, dạo này chị vẫn khoẻ chứ?”

“Không được tốt cho lắm!” Phùng Ái Liên lạnh lùng nói. Mà quả thực nàng ta cũng là nói thật, bất kỳ ai cũng vậy thôi, sống trong hoàn cảnh bị tù tội như vậy thì sao sống tốt cho được cơ chứ.

Điền Khánh Long thở dài một tiếng, rồi thấp giọng nói: “Chị tìm em có việc gì không?”

Phùng Ái Liên chầm chậm trả lời: “Ta muốn gặp lão Lê!”

Điền Khánh Long do dự một chút mới nói: “Anh ấy đang bị bệnh, hiện đang phải nằm viện dưỡng bệnh.” Điền Khánh Long cũng không đám nói thật là Lê Quốc Chính đang tuyệt thực tìm chết.

Ánh mắt Phùng Ánh Liên lãnh đạm nhìn thẳng Điền Khánh Long: “Đừng gạt ta. Ngươi cứ nói thật cho ta biết, có phải lão Lê nhà ta không xong rồi phải không?”

Điền Khánh Long gượng cười chữa lại: “Chị dâu, chị nói gì lạ vậy? Lê thị trưởng không việc gì đâu!”

Phùng Ái Liên u buồn thấp giọng lẩm bẩm: “Ta cùng lão Lê là vợ chồng nhiều năm như vậy nên ta mói có dự cảm. Hai hôm nay ta ngủ không được, lại toàn mơ thấy lão nhà ta xảy ra chuyện. Ta mơ thấy lão ấy chôn cùng một chỗ với Hạo Huy, trên bia mộ còn khắc tên hai cha con ông ấy. Rõ ràng ta thấy hai cha con ông ấy đang nằm trong quan tài, nhưng có gọi thế nào họ cũng không nghe thấy tiếng ta gọi, dường như bọn họ đang ngủ...” Nói xong hai mắt Phùng Ái Liên đã đỏ hoe lên nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào. Bà là người kiên cường, nhất quyết không được để rơi lệ.

Tuy rằng không đồng tình với những việc mà Phùng Ái Liên đã làm, nhưng dù sao hiện giờ nàng ta đã phải trả giá rất nhiều rồi, trông bộ dạng đáng thương của nàng ta, Điền Khánh Long cũng có chút cảm thông: "Chị dâu, em vẫn không sao hiểu nổi, tiền quan trọng với chị như vậy sao? Mà chị cùng Lê thị trưởng gần như không thiếu thứ gì, vì sao lại còn...”

Phùng Ái Liên lạnh lùng nói: “Mỗi người đều truy cầu những mục đích khác nhau. Các ngươi theo đuổi là quan chức, là danh tiếng địa vị. Đầu tiên chỉ là cán bộ quèn cấp khoa, rồi phó phòng, trưởng phòng. Chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, rồi cao hơn thì có cục trưởng, bộ trưởng, bí thư chủ tịch xã huyện, thành phố, tỉnh rồi cao hơn thì trung ương. Mỗi lần được thăng quan tiến chức như vậy các ngươi cũng dùng biết bao tâm cơ thủ đoạn? Các ngươi khao khát mưu cầu chính trị, còn ta thì ta chỉ quan tâm đến tiền bạc. Chỉ có càng nhiều tiền ta mới cảm thấy vui sướng.”

Trước câu hỏi của Điền Khánh Long, Phùng Ái Liên trả lời rất thẳng thắn, hiện giờ bà cũng chẳng còn gì phải câu nệ, phải dấu diếm.

Phùng Ái Liên lại thấp giọng nói tiếp: “Hiện giờ Lê gia chúng ta gặp nạn, chắc chắn ở trong mắt dân chúng, ở trong lòng các ngươi cả nhà chúng ta đã trở thành những kẻ tội ác tày trời. Nhưng lúc các ngươi bỏ đá xuống giếng, thừa lúc người ta gặp nạn giở trò hèn hạ, các ngươi có nghĩ đến những công lao mà lão Lê đã cống hiến cho quốc gia hay không? Ông ấy vì Giang Thành mà dốc hết tâm huyết cả đời, cúc cung tận tuy. Nhưng nước nhà đã đền đáp được gì cho ông ấy? Mỗi tháng chỉ được vài trăm đồng tiền lương rẻ mạt thôi sao? Tuy ngươi làm bên cục công an nhưng chắc cũng biết, trước đây cái nhà máy dược Giang Thành, nay chỉ toàn làm ăn thua lỗ, nhiều lúc ngay cả tiền lương phát cho công nhân viên nhà máy cũng không có. Nhưng đến lúc ta tới chẳng mấy chốc nhà máy đã thay đổi diện mạo hoàn toàn mới, chỉ mấy năm ngắn ngủi nhà máy đã trở thành nguồn thu chủ yếu của Giang Thàrih, đóng góp cho nước nhà lượng tiền thuế cao ngất ngưởng. Nhà máy trở nên lớn mạnh, Giang Thành trở nên giàu có, nhưng còn ta, ta lại được những gì? Ta cùng lão Lê chỉ có duy nhất một đứa con trai, nhưng ông trời bất công, lại bắt nó khổ sở dày vò bị bệnh tâm thần...”

Giọng Phùng Ái Liên đột nhiên lại trở nên bén nhọn cùng cao vút hơn. Nhưng rồi bà lại bình tĩnh lại: “Việc đã thế này rồi dù ta nói gì thì cũng trở nên vô nghĩa. Hiện giờ ta chỉ có một ước nguyện duy nhất, được gặp lại lão Lê, được thấy con trai ta...!”

Điền Khánh Long gật gật đầu như đã hiểu: “Em sẽ báo cáo chuyện này lại với cấp trên.”

Phùng Ái Liên nhẹ giọng nói: “Gần đây tổ chuyên án hay hỏi cung ta về chuyện của Tả Ủng Quân. Thực ra không chỉ riêng nhà máy được Giang Thành, mới có chuyện nhận hoa hồng việc buôn bán vận chuyển thuốc, mà gần như các cơ sở sản xuất khác đều có hiện tượng này, cũng có lẽ đây là hiện tượng chung của xã hội hiện nay. Căn bản là do ta muốn mở rộng sức ảnh hưởng của vụ án này mà thôi...”

Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khánh Long à, thực ra trước đây ta cũng tặng quà cho không ít người. Ngay như vợ con ngươi cũng được ta tặng không ít lễ vật, nhưng căn bản lúc đó ta còn là phu nhân thị trưởng, đương nhiên họ phải nể mặt ta mà nhận. Mà ta tặng lễ vật cho bọn họ cũng là do quan hệ của hai nhà chúng ta, chứ không hề liên quan đến việc hối lộ đút lót gì ở đây cả.”

Sắc mặt Điền Khánh Long hơi trầm xuống. Hắn cũng cảm nhận thấy, dường như Phùng Ái Liên đang muốn uy hiếp mình.

Lần đầu tiên Phùng Ái Liên nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, ta không có ý muốn uy hiếp ngươi, cũng không hèn hạ đến độ nói ra những lời này trong lúc đám người kia lấy khẩu cung. Nói thật, ta cùng lão Lê vẫn quý trọng gia đình ngươi. Khánh Long à, thực ra cũng không phải là ta thấy mình sắp chết nên tìm cách kéo kẻ khác chết cùng. Ngươi đã gọi ta một tiếng chị dâu, thì y cũng muốn ngươi nể mặt chị dâu này, cho hai bọn ta được gặp nhau, được nói mấy câu cuối. Ta muốn ước hẹn với lão Lê có gì thì đợi ta trên cầu nại hà, hai vợ chồng bọn ta xuống hoàng tuyền cũng đỡ cô đơn hơn...”Nói tới đây hai mắt Phùng Ái Liên lại đỏ hoe lên.

Điền Khánh Long chỉ im lặng gật đầu mà không nói gì. Mãi một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Ủng Quân bị tổ điều tra tạm giữ điều tra sai phạm trong công tác, là vì có liên quan đến việc nhận tiền hoa hồng khi buôn bán vận chuyển thuốc. Là chị cung cấp chứng cứ cho tổ chuyên án sao?”

Nhắc tới chuyện này, Phùng Ái Liên lại thở dài nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải là loại người bỏ đá xuống giếng hại người như đám người các ngươi. Việc xảy ra như thế nào thì đó là do bọn họ xử lý, ta cũng không quen biết gã Tả Ủng Quân này. Có lẽ ngươi nên đi hỏi Tương Tâm Tuệ thì hơn, chắc chắn nàng ta hiểu rõ chân tướng sự tình hơn bất kỳ ai khác.”

Điền Khánh Long lại trầm ngâm không nói gì. Nếu lời Phùng Ái Liên là thực, thì mấu chốt chuyện này lại nằm ở Tương Tâm Tuệ.

Phùng Ái Liên đứng dậy thở dài nói: ‘Ta thấy hơi mệt rồi, không tiếp chuyện với ngươi nữa. Khánh Long... Đừng quên chuyện ta nhờ ngươi...” Nói xong bà xoay người đi ra, ngay lập tức hai gã cảnh sát tiến tới áp giải bà đi. Bóng lưng gầy yếu cô đơn của Phùng Ái Liên khuất dần sau những chấn song sắt.

Đúng như lời Trương Dương nói, sau ba ngày uống nước cốt rễ chính loại hoa Vân Vụ Hương, sức khoẻ của thiên trì tiên sinh đã gần như hoàn toàn bình phục. Lúc Trương Dương tới thăm thì thiên trì tiên sinh đã có thể xuống giường, đang tập quyền ở sân. Chỉ khác một điều, để đảm bảo an toàn, gần như hoa trong vườn xung quanh sân bị dọn sạch, trông có vẻ trống trải hiu quạnh hơn.

Ngô Mã đang quét dọn ở góc đằng kia sân, thấy Trương Dương tới nên định đi báo cho thiên trì tiên sinh biết. Trương Dương vội vàng giơ tay ra hiệu giữ im lặng, rồi cứ thế đứng xem thiên trì tiên sinh đi quyền. Đợi thiên thì tiên sinh đi bài quyền xong, Trương Dương mới rón rén đi tới.

Thiên trì tiên sinh chậm rãi xoay người lại, thấy Trương Dương không khỏi lộ ra tia cười hiểu ý. Ông chỉ chỉ bàn đá ở góc sâu phấn khởi nói: “Nào! Trương Dương, mau đến đây, ngồi đi!”

Hai người ngồi xuống bàn. Ngô Mã liền đem ấm trà mới pha lên, rót cho hai người mỗi người một chén.

Thiên trì tiên sinh, nhấp một ngụm trà xong không khỏi cảm thán nói: “Đúng là không gì quý bằng sức khoẻ!”

Trương Dương quay sang nhìn mảnh vườn trụi lủi xung quanh rồi mỉm cười nói: “Lần này tiên sinh tính nhổ trụi số hoa trong vườn chắc?”

Thiên trì tiên sinh cũng dí dỏm đối lại: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Người càng cao tuổi lại càng sợ chết, như ta chắc cũng chỉ còn sống được vài năm nữa thôi.”

Trương Dương ha hả cười lớn: “Tiên sinh, cứ quá lời tôi lại thấy ngài gừng càng già càng cay, thân thể vẫn tráng kiện như tráng niên vậy.” Trương Dương lại liếc mắt nhìn vườn hoa tan tác xung quanh, cười cười nói: “Nhưng mà ngài làm vậy e rằng sạch quá lại hoá trống trơn! ” Chỉ vô tình nói ra câu này nhưng đột nhiên Trương Dương lại liên tưởng đến bộ máy chính quyền Giang Thành hiện nay.

“Sạch quá lại hoá trống trơn!” Thiên trì tiên sinh chậm rãi nhẩm lại mấy từ này, tựa hồ như lại có cảm ngộ gì trong đó.

Ánh mắt Trương Dương dừng ở tấm bia đá khắc chữ ở gần đó, Trương Dương vẫn nhớ rõ Văn Linh tỏ ra cực kỳ hứng thú khi nhìn thấy tấm bia đá này, nhưng đến giờ Trương Dương cũng không rõ, đến tột cùng những hàng chữ này ẩn chứa cái gì?

Nhìn theo ánh mắt Trương Dương, thiên trì tiên sinh, cười cười giới thiệu: “Thực chất tấm bia đá này được tìm thấy trong đống tàn tích của một toà tháp cổ trong dãy núi phía tây Bắc Kinh. Tương truyền toà tháp cổ này là do Tùy Dương đế lần đầu đánh Cao Ly cho xây dựng nên, mục đích là cầu khấn thần linh phù hộ đại quân chiến thắng. Nhung rồi đến lần thứ ba khi Tùy Dương đế đem quân đi đánh Cao Ly, thì toà tháp này do lâu ngày không được tu sửa nên sập. Mà nghe nói toà tháp này cao mười chín tầng, đứng ở đỉnh tháp còn có thể nhìn tận ra được biển Đông nữa.”

Đương nhiên Trương Dương cũng biết đoạn sau là do người đời bịa đặt thêm thắt vào cho câu chuyện ly kỳ hơn mà thôi. Người khác không biết chứ Trương Dương còn rõ Tuỳ Dương đế hơn bất kỳ ai. Nhưng hình như Tùy Dương đế đâu có đánh Cao Ly nhiều lần như vậy? Trương Dương vẫn còn nhớ rõ, lần đầu Tuỳ Dương đế phái ra hơn 30 vạn đại quán đánh chiếm Cao Ly. Thế nhưng đến cuối cùng lại chỉ còn khoáng 2 vạn tân binh trở về, phải nói là thảm bại thê thảm mới đúng.

Nhưng như thế Trương Dương cũng không tài nào hiểu nổi, sao những chữ khắc trên bia đá kia lại khiến Văn Linh tỏ ra hứng thú đến như vậy.

Thiên trì tiên sinh đứng đậy, đi tới trước bia đá, đua tay sờ từng chữ một trên đó, mỉm cười nói: “Chắc ngươi cũng không nhận ra bút pháp được khắc trên bia đá này là của người nào phải không?”

Tuy rằng trước kia sống nửa đời người ở Đại Tuỳ triều thật đó, nhưng Trương Dương lại mù tịt, chẳng biết tí gì về cái tháp cổ trong núi này cả, nên chỉ còn biết lắc đầu nguầy nguậy.

Thiên trì tiên sinh, nói: “Lúc ban đầu Tuỳ Dương đế cho xây dựng tháp này cốt là cầu thần linh giúp đỡ che chở cho đại quân dành thắng lợi. Thế nhưng hắn đâu ngờ, người hắn nhờ viết văn tự này lại là người có dòng máu Cao Ly. Hơn nữa người này lại là thư pháp lại cũng là đại sư về kiếm thuật, tên là Kim Mậu. Những chữ này bề ngoài là ca tụng công đức cùa Tuỳ Dương đế, nhưng ẩn ý bên trong lại là nguyền rủa, bởi vậy lần đó Tùy Dương đế mới chinh chiến thất bại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện