Tất cả mọi người ở Hiện trường đều tập trung khẩn trương giải cứu, không may là, sau khi vụ nổ phát sinh được bốn mươi phút thì trời đổ mưa to, hiện trường trở nên lầy lội.
Loan Thắng Văn sau khi nhận một cú điện thoại thì lặng lẽ báo cáo với Cao Trọng Hòa: "Thính thính, phía Nhật Bản đã biết chuyện này, yêu cầu chúng ta giải thích tình huống vụ nổ một cách tường tận, tôi thấy chắc cũng không giấu bí thư Tống được đâu, hay là mau chóng báo cáo với ông ta đi."
Cao Trọng Hòa mấp máy môi, y biết lời Loan Thắng Văn nói có đạo lý, vừa rồi không thông tri ngay lập tức cho Tống Hoài Minh, là vì y vẫn mang một tia hy vọng Trương Dương còn sống, nhưng sau khi đích thân tới hiện trường giải cứu, chút hy vọng trong lòng Cao Trọng Hòa rất nhanh đã tan biến, y minh bạch mình cần phải báo cáo tình huống chân thật lên cấp trên.
Khi Cao Trọng Hòa gọi cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh đã biết vụ nổ phát sinh ở Đông Giang, nhưng y không biết Trương Dương có liên quan tới vụ nổ này, sau khi nghe Cao Trọng Hòa kể lại tình huống hiện trường, Tống Hoài Minh trầm mặc rất lâu, y không nói gì, Cao Trọng Hòa cũng chỉ có thể trầm mặc cùng.
Cuối cùng Tống Hoài Minh thở dài: "Hắn tới đó làm gì?" Sau khi Hỏi xong, Tống Hoài Minh lập tức cảm thấy câu hỏi của mình có chút dư thừa, hiện tại điều cần quan tâm không phải là chuyện này, y nhắm mắt lại rồi nói khẽ: "Động viên tất cả lực lượng có thể động viên, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác." Nói xong những lời này, Tống Hoài Minh ngồi xuống, cả người giống như bị hút cạn sức.
Thật ra không cần chỉ thị của Tống Hoài Minh, Cao Trọng Hòa vẫn đang làm vậy.
Mưa càng lúc càng lớn, công tác giải cứu trở nên rất gian nan. Nhìn một mảng lầy lội trước mắt, Cao Trọng Hòa mặt co mày cáu, sau khi phát sinh nổ mạnh, nơi đó còn khả năng có sinh mệnh tồn tại ư? Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô: "Có người... Có người... Phía dưới có người."
Mọi người nhanh chóng xúm lại.
Đội cứu hộ và tìm kiếm tìm được một bàn tay trong đống lầy lội, chỉ bằng một bàn tay rất khó kết luận phía dưới có phải có người hay không.
Lệ Phù nghe thấy tin tức ngay lập tức chạy tới hiện trường, cả kinh nói: "Cẩn thận một chút, đừng có chạm tới anh ta..."
Vưu Chí Dũng đối với điều này thì không ôm hy vọng quá lớn, một bàn tay mà thôi, có thể là thứ còn lại hoàn chỉnh duy nhất trong vụ nổ.
Nhân viên của đội cứu hộ và tìm kiếm rất cẩn thận vạch ra phạm vi, bởi vì lo lắng máy móc đào bới cỡ lớn sẽ khiến đất sụp và gây thương tổn cho người sống sót, cho nên tất cả bọn họ dựa vào nhân lực để đào bới, làm như vậy tuy rằng tốc độ giải cứu chậm đi, nhưng có thể tránh được thương tổn lần thứ hai.
Dưới sự yêu cầu đặc biệt của mấy người chỉ huy Ở hiện trường, công tác giải cứu kế tiếp quả thực giống như đào bới khảo cổ, rất cẩn thận.
Mười phút sau, cuối cùng cũng đào được Trương đại quan nhân ra. Tuy rằng dính đầy bùn, nhưng vẫn có thể từ hình dáng nhận ra đây là Trương Dương, Lệ Phù vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Trương Dương không phải chỉ có một mình. Nguyên Hòa Hạnh Tử được hắn ôm trong lòng, hai người hoàn toàn không có hơi thở, dò xét động mạch cổ của hai người thì tất cả đều không còn mạch đập.
Không có nhịp tim, không có hô hấp, không có bất kỳ dấu hiệu của sinh mệnh. Trong mắt người thì hai người này đã trở thành người chết.
Nhưng Lệ Phù không cho là như vậy, cô ta kiên trì dùng thái độ với người sống để tiếp tục công tác giải cứu.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh đào Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử trong đống phế tích ra mất đúng một giờ, trong khoảng thời gian này hai người không có bất kỳ phản ứng gì.
Mọi người cẩn thận đưa bọn họ lên cáng, đưa lên xe cứu thương, bác sĩ cấp cứu bước đầu kiểm tra tình trạng thân thể của bọn họ, Lập tức lắc đầu: "Không cứu được..."
Lệ Phù lớn tiếng nói: "Cứu bọn họ, bọn họ sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không chết."
Bác sĩ bị giọng nói của cô ta khiến cho ngây ra, nhưng rất nhanh vẫn lắc đầu: "Vô dụng, không có hô hấp, không có nhịp tim, ngay cả thi thể cũng lạnh rồi." Hắn dùng chữ thi thể.
Lệ Phù nuốt lệ đang muốn phát tác thì lại nghe thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử ở bên cạnh phát ra tiếng khụ.
Nhân viên y tế Chung quanh tất cả ngây ngẩn cả người. Rõ ràng vừa rồi đã tuyên cáo hai người này tử vong, nhưng Nguyên Hòa Hạnh Tử không ngờ có phản ứng. Đây căn bản chính là sự châm chọc tuyệt diệu đối với vị bác sĩ này.
Lệ Phù nói: "Cứu hắn, tôi muốn anh dùng hết mọi biện pháp để cứu hắn, hắn nếu chết thì anh cũng đừng hòng sống." Trong hai mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương khiến tên bác sĩ không rét mà run.
Lệ Phù tin chắc Trương Dương không sao, võ công và năng lực chịu đòn của Trương Dương hơn xa Nguyên Hòa Hạnh Tử, nếu Nguyên Hòa Hạnh Tử không sao thì Trương Dương khẳng định càng không có việc gì.
Nhưng sự thật không như Lệ Phù nghĩ, Nguyên Hòa Hạnh Tử tỉnh lại đầu tiên sau khi được đưa tới bệnh viện thì dẫn đầu khôi phục năng lực hoạt động.
Trương đại quan nhân vốn như bùn nhão, tuy rằng hiện tại đã được lau rửa sạch sẽ, giống như là trẻ con mới đẻ, nhưng hắn lại nằm ở đó không nhúc nhích.
Bệnh viện đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Trương Dương, thành lập tổ chuyên gia khẩn cấp để tiến hành hội chẩn kết quả kiểm tra cho Trương Dương, Trương Dương quả thực không chết, ít nhất tim hắn đã bắt đầu đập, nhưng hắn không thể tự hô hấp, cần máy hô hấp phụ trợ, bác sĩ gọi trạng thái của hắn là không thể chống được hôn mê, sở dĩ không tuyên bố hắn chết, là bởi vì sóng não đồ của hắn vẫn còn dao động một chút, không trở thành một đường thẳng tắp.
Sau hai tiếng đồng hồ Trương Dương nhập viện, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tự mình tới bệnh viện, thính trưởng công an tỉnh Cao Trọng Hòa vẫn luôn ở bệnh viện, nhìn thấy Tống Hoài Minh tự mình tới, vội vàng ra đón.
Tống Hoài Minh nói: "Thế nào rồi?"
Cao Trọng Hòa thở dài nói: "Chúng ta tới văn phòng bác sĩ."
Tống Hoài Minh nói: "Tôi muốn đi thăm Trương Dương trước."
Cao Trọng Hòa nói: "Bác sĩ vẫn đang kiểm tra cho hắn, thăm hỏi phải chờ một lát nữa."
Tống Hoài Minh gật đầu, đi theo Cao Trọng Hòa tới phòng họp, cơ hồ tất cả chuyên gia của bệnh viện từ trên xuống dưới đều được triệu tập khẩn cấp về bệnh viện, hiện tại đang tiến hành thảo luận về bệnh tình hiện tại của Trương Dương, trước mắt chủ yếu hình thành hai loại quan điểm, một loại quan điểm là cho rằng Trương Dương đã ở trạng thái người thực vật, còn có một loại quan điểm khác thì cho rằng Trương Dương đã cơ bản phù hợp với điều kiện tử vong não, chắc là tử vong não, có thể tuyên bố tử vong.
Tống Hoài Minh đến khiến hiện trường xôn xao, Tống Hoài Minh xua tay, ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục, y lặng lẽ ngồi xuống vị trí ở sát tường, nói khẽ: "Tôi hôm nay tới đây, chỉ là một người nhà bệnh nhân, tôi muốn nghe tình huống chân thật nhất, mời các vị chuyên gia tiếp tục."
Chủ nhiệm nội khoa Thần kinh Phương Huấn Sinh nói: "Vậy tiếp theo những lời vừa rồi, tôi vẫn kiên trì cho rằng sóng điện não gián đoạn của người bị thương căn bản không đại biểu được bất kỳ ý nghĩa gì, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, loại sóng não này trong 24 tiếng đồng hồ sẽ triệt để biến mất, nói cách khác thì người bị thương rất nhanh sẽ triệt để tiến vào trạng thái tử vong não, trước mắt hô hấp của anh ta phải dựa vào máy hô hấp phụ trợ, mặc dù có tim đập, nhưng não bộ đã tiến vào trạng thái tử vong, một khi sóng điện não biến mất, như vậy anh ta sẽ thành một người chết."
Loan Thắng Văn sau khi nhận một cú điện thoại thì lặng lẽ báo cáo với Cao Trọng Hòa: "Thính thính, phía Nhật Bản đã biết chuyện này, yêu cầu chúng ta giải thích tình huống vụ nổ một cách tường tận, tôi thấy chắc cũng không giấu bí thư Tống được đâu, hay là mau chóng báo cáo với ông ta đi."
Cao Trọng Hòa mấp máy môi, y biết lời Loan Thắng Văn nói có đạo lý, vừa rồi không thông tri ngay lập tức cho Tống Hoài Minh, là vì y vẫn mang một tia hy vọng Trương Dương còn sống, nhưng sau khi đích thân tới hiện trường giải cứu, chút hy vọng trong lòng Cao Trọng Hòa rất nhanh đã tan biến, y minh bạch mình cần phải báo cáo tình huống chân thật lên cấp trên.
Khi Cao Trọng Hòa gọi cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh đã biết vụ nổ phát sinh ở Đông Giang, nhưng y không biết Trương Dương có liên quan tới vụ nổ này, sau khi nghe Cao Trọng Hòa kể lại tình huống hiện trường, Tống Hoài Minh trầm mặc rất lâu, y không nói gì, Cao Trọng Hòa cũng chỉ có thể trầm mặc cùng.
Cuối cùng Tống Hoài Minh thở dài: "Hắn tới đó làm gì?" Sau khi Hỏi xong, Tống Hoài Minh lập tức cảm thấy câu hỏi của mình có chút dư thừa, hiện tại điều cần quan tâm không phải là chuyện này, y nhắm mắt lại rồi nói khẽ: "Động viên tất cả lực lượng có thể động viên, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác." Nói xong những lời này, Tống Hoài Minh ngồi xuống, cả người giống như bị hút cạn sức.
Thật ra không cần chỉ thị của Tống Hoài Minh, Cao Trọng Hòa vẫn đang làm vậy.
Mưa càng lúc càng lớn, công tác giải cứu trở nên rất gian nan. Nhìn một mảng lầy lội trước mắt, Cao Trọng Hòa mặt co mày cáu, sau khi phát sinh nổ mạnh, nơi đó còn khả năng có sinh mệnh tồn tại ư? Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô: "Có người... Có người... Phía dưới có người."
Mọi người nhanh chóng xúm lại.
Đội cứu hộ và tìm kiếm tìm được một bàn tay trong đống lầy lội, chỉ bằng một bàn tay rất khó kết luận phía dưới có phải có người hay không.
Lệ Phù nghe thấy tin tức ngay lập tức chạy tới hiện trường, cả kinh nói: "Cẩn thận một chút, đừng có chạm tới anh ta..."
Vưu Chí Dũng đối với điều này thì không ôm hy vọng quá lớn, một bàn tay mà thôi, có thể là thứ còn lại hoàn chỉnh duy nhất trong vụ nổ.
Nhân viên của đội cứu hộ và tìm kiếm rất cẩn thận vạch ra phạm vi, bởi vì lo lắng máy móc đào bới cỡ lớn sẽ khiến đất sụp và gây thương tổn cho người sống sót, cho nên tất cả bọn họ dựa vào nhân lực để đào bới, làm như vậy tuy rằng tốc độ giải cứu chậm đi, nhưng có thể tránh được thương tổn lần thứ hai.
Dưới sự yêu cầu đặc biệt của mấy người chỉ huy Ở hiện trường, công tác giải cứu kế tiếp quả thực giống như đào bới khảo cổ, rất cẩn thận.
Mười phút sau, cuối cùng cũng đào được Trương đại quan nhân ra. Tuy rằng dính đầy bùn, nhưng vẫn có thể từ hình dáng nhận ra đây là Trương Dương, Lệ Phù vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Trương Dương không phải chỉ có một mình. Nguyên Hòa Hạnh Tử được hắn ôm trong lòng, hai người hoàn toàn không có hơi thở, dò xét động mạch cổ của hai người thì tất cả đều không còn mạch đập.
Không có nhịp tim, không có hô hấp, không có bất kỳ dấu hiệu của sinh mệnh. Trong mắt người thì hai người này đã trở thành người chết.
Nhưng Lệ Phù không cho là như vậy, cô ta kiên trì dùng thái độ với người sống để tiếp tục công tác giải cứu.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh đào Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử trong đống phế tích ra mất đúng một giờ, trong khoảng thời gian này hai người không có bất kỳ phản ứng gì.
Mọi người cẩn thận đưa bọn họ lên cáng, đưa lên xe cứu thương, bác sĩ cấp cứu bước đầu kiểm tra tình trạng thân thể của bọn họ, Lập tức lắc đầu: "Không cứu được..."
Lệ Phù lớn tiếng nói: "Cứu bọn họ, bọn họ sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không chết."
Bác sĩ bị giọng nói của cô ta khiến cho ngây ra, nhưng rất nhanh vẫn lắc đầu: "Vô dụng, không có hô hấp, không có nhịp tim, ngay cả thi thể cũng lạnh rồi." Hắn dùng chữ thi thể.
Lệ Phù nuốt lệ đang muốn phát tác thì lại nghe thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử ở bên cạnh phát ra tiếng khụ.
Nhân viên y tế Chung quanh tất cả ngây ngẩn cả người. Rõ ràng vừa rồi đã tuyên cáo hai người này tử vong, nhưng Nguyên Hòa Hạnh Tử không ngờ có phản ứng. Đây căn bản chính là sự châm chọc tuyệt diệu đối với vị bác sĩ này.
Lệ Phù nói: "Cứu hắn, tôi muốn anh dùng hết mọi biện pháp để cứu hắn, hắn nếu chết thì anh cũng đừng hòng sống." Trong hai mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương khiến tên bác sĩ không rét mà run.
Lệ Phù tin chắc Trương Dương không sao, võ công và năng lực chịu đòn của Trương Dương hơn xa Nguyên Hòa Hạnh Tử, nếu Nguyên Hòa Hạnh Tử không sao thì Trương Dương khẳng định càng không có việc gì.
Nhưng sự thật không như Lệ Phù nghĩ, Nguyên Hòa Hạnh Tử tỉnh lại đầu tiên sau khi được đưa tới bệnh viện thì dẫn đầu khôi phục năng lực hoạt động.
Trương đại quan nhân vốn như bùn nhão, tuy rằng hiện tại đã được lau rửa sạch sẽ, giống như là trẻ con mới đẻ, nhưng hắn lại nằm ở đó không nhúc nhích.
Bệnh viện đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Trương Dương, thành lập tổ chuyên gia khẩn cấp để tiến hành hội chẩn kết quả kiểm tra cho Trương Dương, Trương Dương quả thực không chết, ít nhất tim hắn đã bắt đầu đập, nhưng hắn không thể tự hô hấp, cần máy hô hấp phụ trợ, bác sĩ gọi trạng thái của hắn là không thể chống được hôn mê, sở dĩ không tuyên bố hắn chết, là bởi vì sóng não đồ của hắn vẫn còn dao động một chút, không trở thành một đường thẳng tắp.
Sau hai tiếng đồng hồ Trương Dương nhập viện, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tự mình tới bệnh viện, thính trưởng công an tỉnh Cao Trọng Hòa vẫn luôn ở bệnh viện, nhìn thấy Tống Hoài Minh tự mình tới, vội vàng ra đón.
Tống Hoài Minh nói: "Thế nào rồi?"
Cao Trọng Hòa thở dài nói: "Chúng ta tới văn phòng bác sĩ."
Tống Hoài Minh nói: "Tôi muốn đi thăm Trương Dương trước."
Cao Trọng Hòa nói: "Bác sĩ vẫn đang kiểm tra cho hắn, thăm hỏi phải chờ một lát nữa."
Tống Hoài Minh gật đầu, đi theo Cao Trọng Hòa tới phòng họp, cơ hồ tất cả chuyên gia của bệnh viện từ trên xuống dưới đều được triệu tập khẩn cấp về bệnh viện, hiện tại đang tiến hành thảo luận về bệnh tình hiện tại của Trương Dương, trước mắt chủ yếu hình thành hai loại quan điểm, một loại quan điểm là cho rằng Trương Dương đã ở trạng thái người thực vật, còn có một loại quan điểm khác thì cho rằng Trương Dương đã cơ bản phù hợp với điều kiện tử vong não, chắc là tử vong não, có thể tuyên bố tử vong.
Tống Hoài Minh đến khiến hiện trường xôn xao, Tống Hoài Minh xua tay, ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục, y lặng lẽ ngồi xuống vị trí ở sát tường, nói khẽ: "Tôi hôm nay tới đây, chỉ là một người nhà bệnh nhân, tôi muốn nghe tình huống chân thật nhất, mời các vị chuyên gia tiếp tục."
Chủ nhiệm nội khoa Thần kinh Phương Huấn Sinh nói: "Vậy tiếp theo những lời vừa rồi, tôi vẫn kiên trì cho rằng sóng điện não gián đoạn của người bị thương căn bản không đại biểu được bất kỳ ý nghĩa gì, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, loại sóng não này trong 24 tiếng đồng hồ sẽ triệt để biến mất, nói cách khác thì người bị thương rất nhanh sẽ triệt để tiến vào trạng thái tử vong não, trước mắt hô hấp của anh ta phải dựa vào máy hô hấp phụ trợ, mặc dù có tim đập, nhưng não bộ đã tiến vào trạng thái tử vong, một khi sóng điện não biến mất, như vậy anh ta sẽ thành một người chết."
Danh sách chương