Sơn Dã Nhã Mĩ nắm tay Nguyên Hòa Anh Minh đi xuống sân nhảy. Nhìn đôi này nhảy, Trương đại quan nhân bất giác nhớ tới An Đạt, thằng cha này cũng đáng thương thật, quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng thì cha chết, vợ bỏ đi, đại bộ phận di sản của An lão cũng không để lại cho hắn, tìm tình nhân thì hiện tại lại có người khác, trên đời này còn có người đáng thương như vậy ư? Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt của Sơn Dã Nhã Mĩ, tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười đó rõ ràng tràn ngập sự bình tĩnh, nữ nhân này thật sự là không đơn giản.
Từ xa có mấy thương nhân Nhật Bản đứng dậy bước về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Anh nếu không chủ động chút thì chỉ sợ tối nay không có bạn nhảy đâu."
Trương đại quan nhân vươn tay ra ôm eo nhỏ của cô ta, dẫn cô ta đi xuống sân nhảy, theo tiếng nhạc nhẹ nhàng nhảy, Nguyên Hòa Hạnh Tử theo thân thể xoay tròn, đầu óc cũng vậy, giống như cô ta đang xuyên qua một đường hầm thời không, nhìn thấy một cảnh tượng, trong đầu xuất hiện tình cảnh Trương Dương ôm cô ta nhảy, tựa hồ nhìn thấy mình đang chỉ điểm cho hắn nên nhảy như thế nào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhắm hai mắt lại, Trương Dương cảm thấy thân thể mềm mại của cô ta kề sát mình, đây là một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, hắn thậm chí cho rằng người trong lòng mình chính là Giai Đồng. Trong đại sảnh, sự chú ý của mỗi người đều tập trung trên người bạn nhảy của mình, say mê trong giai điệu.
Đèn bỗng nhiên tắt, hiện trường nháy mắt lâm vào một mảng yên tĩnh.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì biến hóa đột nhiên này mà hình ảnh trong đầu cũng gián đoạn, bước chân cô ta rối loạn, giẫm lên chân Trương Dương, cô ta áy náy nói: "Xin lỗi..." Còn chưa dứt lời thì liền cảm thấy khuôn mặt mình bị Trương Dương nâng lên, sau đó môi hắn đặt lên môi mình, lưng Nguyên Hòa Hạnh Tử theo bản năng thẳng lên, cả người giống như trở nên ngây ngốc, trong đầu chỗ trống.
Đèn khẩn cấp rất nhanh được bật lên, giọng nói của Nguyên Hòa Anh Minh vang lên.Là nam chủ nhân tối nay, hắn trấn an mọi người đừng gấp, đã tiến hành kiểm tra điện, rất nhanh sẽ khôi phục cung ứng điện lực. Khi hắn nói chuyện, điện khôi phục bình thường. Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng nhờ có điện mà tỉnh táo lại, thoát khỏi cánh tay của Trương Dương, lặng lẽ lui sang một bên.
Trương Dương cho rằng sự kiện mất điện này là do bọn Lệ Phù chế tạo, nhưng đúng lúc này nghe thấy giọng nói của Lệ Phù truyền vào tai: "Trương Dương, anh lưu ý nam tử mặc tây trang màu đen ở góc đông bắc. Từ đặc thù vẻ ngoài của hắn cho thấy có thể là An Đức Hằng."
Trương Dương ngẩng đầu, thuận theo phương hướng cô ta chỉ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy góc đông bắc có một gã nam tử mặc tây trang màu xanh đậm, nam tử đó đang trò chuyện với một gã trung niên.Chiều cao của hắn xấp xỉ An Đức Hằng. Nhưng từ bề ngoài thì không nhìn ra hắn và An Đức Hằng có bất kỳ chỗ nào giống nhau.
Lệ Phù nói: "Anh đi thử một chút đi."
Trương Dương bưng chén rượu lên đi tới, nhưng đi được nửa đường thì liền bị Nguyên Hòa Anh Minh chặn đường, Nguyên Hòa Anh Minh mỉm cười nói: "Trương tiên sinh."
Trương Dương cười nói với hắn: "Chúng ta quen nhau à?"
Nguyên Hòa Anh Minh nói: "Trước đây thì chưa gặp, nhưng tôi biết Trương tiên sinh đã khiến tập đoàn Nguyên Hòa của chúng tôi tổn thất thảm trọng ở Tân Hải."
Trương Dương bật cười: "Đầu tư thì phải có mạo hiểm, vấn đề của tập đoàn Nguyên Hòa tôi đã giải thích rất rõ ràng với Nguyên Hòa phu nhân rồi."
Nguyên Hòa Anh Minh gật đầu: "Anh đang theo đuổi cô ta ư?"
Trương Dương cười nói: "Cái này thì liên quan gì tới anh?"
Nguyên Hòa Anh Minh nói: "Tôi cảnh cáo anh, tôi tốt nhất hãy tránh xa cô ta."
Trương Dương nói: "Anh sợ à, sợ cô ta tìm ông nội cho anh ư?"
Nguyên Hòa Anh Minh hầm hầm nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhàn nhã tự đắc uống ngụm rượu. Lại nghe Lệ Phù nói: "Đánh hắn."
Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng.
Lệ Phù lại nói: "Đánh hắn, nhân cơ hội tới gần người áo xanh, tranh thủ lấy ít máu."
Trương đại quan nhân một quyền đánh ra, một quyền này không hề có dấu hiệu báo trước. Đem đánh cho Nguyên Hòa Anh Minh bất ngờ không kịp đề phòng, Trương đại quan nhân đương nhiên không xuất toàn lực, nếu như hắn xuất toàn lực thì Nguyên Hòa Anh Minh ngay cả mạng nhỏ cũng không được bảo đảm.
Vô duyên vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền. Nguyên Hòa Anh Minh tức giận đến nỗi mắt đỏ cả lên, hắn lảo đảo rồi Lập tức phản kích, một quyền đánh vào ngực Trương Dương, chỉ bằng vào bản sự của Nguyên Hòa Anh Minh, căn bản không thể tới gần được Trương Dương, càng đừng nói gì tới không cần phải nói hắn, nhưng Trương đại quan nhân lần này lại hạng trang vũ kiếm ý tại phái công, cố ý chịu đựng một quyền của hắn, thất tha thất thểu lui về phía sau, lưng chạm vào người nam tử áo xanh.
Nam tử đó vươn tay tóm lấy cánh tay của Trương Dương, hắn muốn tách Trương Dương và Nguyên Hòa Anh Minh ra.
Trương đại quan nhân lại giống như giết đỏ cả mắt rồi, xoay người lại đánh vào mũi hắn, đánh cho máu mũi nam tử đó chảy như suối.
Bên kia Nguyên Hòa Anh Minh lại lao tới Trương Dương, người Trương đại quan nhân đã dính không ít máu mũi của nam tử áo xanh đó, mục đích đã đạt được, đối với Nguyên Hòa Anh Minh tất nhiên không hề khách khí, nhấc chân đá vào bụng Nguyên Hòa Anh Minh, khiến Nguyên Hòa Anh Minh dùng một tư thế ngã rất tiêu chuẩn nằm úp trên sàn nhà.
Bảo vệ phụ trách duy trì trật tự Hiện trường nhanh chóng chạy tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vội vàng chen vào.
Trương Dương nghe thấy giọng nói của Lệ Phù: "Lập tức rời khỏi."
Trương Dương chỉ vào Nguyên Hòa Anh Minh đang ngã trên đất, nói: "Thằng chó, lần sau giữ miệng cho sạch sẽ." Hắn nói xong thì xoay người bước đi.
Bảo vệ Hiện trường tuy rằng rất nhiều, nhưng khiếp sợ uy thế của hắn, không ngờ không ai dám bước lên.
Nguyên Hòa Anh Minh nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đm.." Tay hắn sờ vào hông, nhưng một bàn tay trắng nõn vươn ra, nắm lấy tay hắn, chính là Sơn Dã Nhã Mĩ kịp thời chạy đến, ngăn cản hành động tiếp theo của Nguyên Hòa Anh Minh.
Người xúi quẩy nhất là nam tử mặc tây trang màu xanh đậm, hắn vô duyên vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền, hiện tại máu mũi vẫn chưa ngừng chảy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bước nhanh theo Trương Dương, cô ta hiển nhiên có chút tức giận: "Trương Dương, anh làm gì thế?"
Trương Dương dừng chân, tháo cà vạt, gật đầu nói với Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Thằng chó đó chửi cô, tôi kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng dù sao tôi tôi cũng quyết không cho phép bất kỳ ai vũ nhục cô."
Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi, lý do này của Trương Dương lập tức khiến sự giận dữ của cô ta biến mất, thì ra hắn vừa rồi xung động là vì mình.
Trương Dương nói: "Tôi không chơi nữa, cô ở lại đi."
" Trương Dương: "
Trương đại quan nhân ngẩng đầu bước ra khỏi suối nước nóng hòa phong, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn bóng dáng kiệt ngạo của hắn, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Trương Dương đi ra khỏi cửa lớn, xác định không có ai để ý tới hắn mới vội chạy tới nũi Thúy Kê đối diện suối nước nóng hòa phong, Lệ Phù đang núp trên núi, thông qua kính viễn vọng theo dõi tất cả phát sinh trong suối nước nóng hòa phong.
Trương Dương tới địa điểm Lệ Phù ẩn thân, phát hiện Tang Bối Bối không hề ở đây, nói khẽ: "Bối Bối đâu?"
Từ xa có mấy thương nhân Nhật Bản đứng dậy bước về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Anh nếu không chủ động chút thì chỉ sợ tối nay không có bạn nhảy đâu."
Trương đại quan nhân vươn tay ra ôm eo nhỏ của cô ta, dẫn cô ta đi xuống sân nhảy, theo tiếng nhạc nhẹ nhàng nhảy, Nguyên Hòa Hạnh Tử theo thân thể xoay tròn, đầu óc cũng vậy, giống như cô ta đang xuyên qua một đường hầm thời không, nhìn thấy một cảnh tượng, trong đầu xuất hiện tình cảnh Trương Dương ôm cô ta nhảy, tựa hồ nhìn thấy mình đang chỉ điểm cho hắn nên nhảy như thế nào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhắm hai mắt lại, Trương Dương cảm thấy thân thể mềm mại của cô ta kề sát mình, đây là một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, hắn thậm chí cho rằng người trong lòng mình chính là Giai Đồng. Trong đại sảnh, sự chú ý của mỗi người đều tập trung trên người bạn nhảy của mình, say mê trong giai điệu.
Đèn bỗng nhiên tắt, hiện trường nháy mắt lâm vào một mảng yên tĩnh.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì biến hóa đột nhiên này mà hình ảnh trong đầu cũng gián đoạn, bước chân cô ta rối loạn, giẫm lên chân Trương Dương, cô ta áy náy nói: "Xin lỗi..." Còn chưa dứt lời thì liền cảm thấy khuôn mặt mình bị Trương Dương nâng lên, sau đó môi hắn đặt lên môi mình, lưng Nguyên Hòa Hạnh Tử theo bản năng thẳng lên, cả người giống như trở nên ngây ngốc, trong đầu chỗ trống.
Đèn khẩn cấp rất nhanh được bật lên, giọng nói của Nguyên Hòa Anh Minh vang lên.Là nam chủ nhân tối nay, hắn trấn an mọi người đừng gấp, đã tiến hành kiểm tra điện, rất nhanh sẽ khôi phục cung ứng điện lực. Khi hắn nói chuyện, điện khôi phục bình thường. Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng nhờ có điện mà tỉnh táo lại, thoát khỏi cánh tay của Trương Dương, lặng lẽ lui sang một bên.
Trương Dương cho rằng sự kiện mất điện này là do bọn Lệ Phù chế tạo, nhưng đúng lúc này nghe thấy giọng nói của Lệ Phù truyền vào tai: "Trương Dương, anh lưu ý nam tử mặc tây trang màu đen ở góc đông bắc. Từ đặc thù vẻ ngoài của hắn cho thấy có thể là An Đức Hằng."
Trương Dương ngẩng đầu, thuận theo phương hướng cô ta chỉ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy góc đông bắc có một gã nam tử mặc tây trang màu xanh đậm, nam tử đó đang trò chuyện với một gã trung niên.Chiều cao của hắn xấp xỉ An Đức Hằng. Nhưng từ bề ngoài thì không nhìn ra hắn và An Đức Hằng có bất kỳ chỗ nào giống nhau.
Lệ Phù nói: "Anh đi thử một chút đi."
Trương Dương bưng chén rượu lên đi tới, nhưng đi được nửa đường thì liền bị Nguyên Hòa Anh Minh chặn đường, Nguyên Hòa Anh Minh mỉm cười nói: "Trương tiên sinh."
Trương Dương cười nói với hắn: "Chúng ta quen nhau à?"
Nguyên Hòa Anh Minh nói: "Trước đây thì chưa gặp, nhưng tôi biết Trương tiên sinh đã khiến tập đoàn Nguyên Hòa của chúng tôi tổn thất thảm trọng ở Tân Hải."
Trương Dương bật cười: "Đầu tư thì phải có mạo hiểm, vấn đề của tập đoàn Nguyên Hòa tôi đã giải thích rất rõ ràng với Nguyên Hòa phu nhân rồi."
Nguyên Hòa Anh Minh gật đầu: "Anh đang theo đuổi cô ta ư?"
Trương Dương cười nói: "Cái này thì liên quan gì tới anh?"
Nguyên Hòa Anh Minh nói: "Tôi cảnh cáo anh, tôi tốt nhất hãy tránh xa cô ta."
Trương Dương nói: "Anh sợ à, sợ cô ta tìm ông nội cho anh ư?"
Nguyên Hòa Anh Minh hầm hầm nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhàn nhã tự đắc uống ngụm rượu. Lại nghe Lệ Phù nói: "Đánh hắn."
Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng.
Lệ Phù lại nói: "Đánh hắn, nhân cơ hội tới gần người áo xanh, tranh thủ lấy ít máu."
Trương đại quan nhân một quyền đánh ra, một quyền này không hề có dấu hiệu báo trước. Đem đánh cho Nguyên Hòa Anh Minh bất ngờ không kịp đề phòng, Trương đại quan nhân đương nhiên không xuất toàn lực, nếu như hắn xuất toàn lực thì Nguyên Hòa Anh Minh ngay cả mạng nhỏ cũng không được bảo đảm.
Vô duyên vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền. Nguyên Hòa Anh Minh tức giận đến nỗi mắt đỏ cả lên, hắn lảo đảo rồi Lập tức phản kích, một quyền đánh vào ngực Trương Dương, chỉ bằng vào bản sự của Nguyên Hòa Anh Minh, căn bản không thể tới gần được Trương Dương, càng đừng nói gì tới không cần phải nói hắn, nhưng Trương đại quan nhân lần này lại hạng trang vũ kiếm ý tại phái công, cố ý chịu đựng một quyền của hắn, thất tha thất thểu lui về phía sau, lưng chạm vào người nam tử áo xanh.
Nam tử đó vươn tay tóm lấy cánh tay của Trương Dương, hắn muốn tách Trương Dương và Nguyên Hòa Anh Minh ra.
Trương đại quan nhân lại giống như giết đỏ cả mắt rồi, xoay người lại đánh vào mũi hắn, đánh cho máu mũi nam tử đó chảy như suối.
Bên kia Nguyên Hòa Anh Minh lại lao tới Trương Dương, người Trương đại quan nhân đã dính không ít máu mũi của nam tử áo xanh đó, mục đích đã đạt được, đối với Nguyên Hòa Anh Minh tất nhiên không hề khách khí, nhấc chân đá vào bụng Nguyên Hòa Anh Minh, khiến Nguyên Hòa Anh Minh dùng một tư thế ngã rất tiêu chuẩn nằm úp trên sàn nhà.
Bảo vệ phụ trách duy trì trật tự Hiện trường nhanh chóng chạy tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vội vàng chen vào.
Trương Dương nghe thấy giọng nói của Lệ Phù: "Lập tức rời khỏi."
Trương Dương chỉ vào Nguyên Hòa Anh Minh đang ngã trên đất, nói: "Thằng chó, lần sau giữ miệng cho sạch sẽ." Hắn nói xong thì xoay người bước đi.
Bảo vệ Hiện trường tuy rằng rất nhiều, nhưng khiếp sợ uy thế của hắn, không ngờ không ai dám bước lên.
Nguyên Hòa Anh Minh nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đm.." Tay hắn sờ vào hông, nhưng một bàn tay trắng nõn vươn ra, nắm lấy tay hắn, chính là Sơn Dã Nhã Mĩ kịp thời chạy đến, ngăn cản hành động tiếp theo của Nguyên Hòa Anh Minh.
Người xúi quẩy nhất là nam tử mặc tây trang màu xanh đậm, hắn vô duyên vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền, hiện tại máu mũi vẫn chưa ngừng chảy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bước nhanh theo Trương Dương, cô ta hiển nhiên có chút tức giận: "Trương Dương, anh làm gì thế?"
Trương Dương dừng chân, tháo cà vạt, gật đầu nói với Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Thằng chó đó chửi cô, tôi kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng dù sao tôi tôi cũng quyết không cho phép bất kỳ ai vũ nhục cô."
Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi, lý do này của Trương Dương lập tức khiến sự giận dữ của cô ta biến mất, thì ra hắn vừa rồi xung động là vì mình.
Trương Dương nói: "Tôi không chơi nữa, cô ở lại đi."
" Trương Dương: "
Trương đại quan nhân ngẩng đầu bước ra khỏi suối nước nóng hòa phong, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn bóng dáng kiệt ngạo của hắn, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Trương Dương đi ra khỏi cửa lớn, xác định không có ai để ý tới hắn mới vội chạy tới nũi Thúy Kê đối diện suối nước nóng hòa phong, Lệ Phù đang núp trên núi, thông qua kính viễn vọng theo dõi tất cả phát sinh trong suối nước nóng hòa phong.
Trương Dương tới địa điểm Lệ Phù ẩn thân, phát hiện Tang Bối Bối không hề ở đây, nói khẽ: "Bối Bối đâu?"
Danh sách chương