“Làm đi.” Mới vừa đi được hai bước, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của Bách Nhĩ.

“Gì cơ?” Đồ sửng sốt, vốn nghĩ rằng sẽ bị mắng một trận, không ngờ lại là hai chữ này, hai chữ không đầu không đuôi.

“Về sau khả năng ta đều sẽ ở bộ dạng này.” Bách Nhĩ chậm rãi nói, nhìn ánh trăng mơ hồ xoay chuyển giữa màu tím sậm của lá trúc, ánh mắt y trong phút chốc trở nên mờ mịt, nhưng rất nhanh sau đó lại biến mất vô tăm, khiến Đồ gần như tưởng rằng mình bị ảo giác “Giao… hợp với ta, hiện tại ta cần một thú nhân… làm xong liền bỏ ta vào giữa sông.” Tới đâu hay tới đó, nếu may mắn, thì tiếp tục sống sót, nếu xui xẻo, cũng không cần nhiều lời nữa. Y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dễ dàng buông mạng sống của bản thân, dù cho hiện tại đã chẳng khác gì một phế nhân cả, thế nhưng y không bao giờ muốn liên lụy tới những người khác.

Lời nói như sấm sét giữa trời, làm Đồ chấn động tới mức thật lâu cũng không lấy lại được *** thần, không phải vì Bách Nhĩ chủ động cầu hoan, mà là vì trong lời nói của y lộ ra điềm xấu. Về sau đều sẽ như vậy… toàn thân đều không thể cử động sao? Không bao giờ có thể cùng bọn họ ra ngoài săn thú nữa? Không bao giờ có thể cùng hắn tỷ thí ư? “Sao, không muốn? Không muốn thì thôi, bỏ thẳng ta xuống sông đi…” Bách Nhĩ có chút tiếc nuối, nếu không phải bởi vì đột nhiên nảy sinh xúc động mãnh liệt với thú nhân trước mắt này, y cũng sẽ không đưa ra loại yêu cầu đó. Y thậm chí có chút hối hận, vừa rồi lẽ ra không nên dồn lực trèo lên bờ, mà cứ thế để nước cuốn đi thì tốt hơn biết bao, đỡ phải để người ta nhìn thấy bộ dáng chật vật này của mình.

Nhưng y còn chưa nói xong, thì đã bị đôi môi nóng cháy, thô bạo bịt kín.

Tuy Đồ trưởng thành được vài mùa tuyết rơi rồi, thế nhưng hắn còn chưa từng *** với á thú. Hắn chướng mắt với các á thú chào mời thú nhân ở tụ hội, lại càng sẽ không chạm tới á thú trong tộc, bởi vì điều đó có ý nghĩa là muốn đối phương trở thành bạn đời của mình. Đối với Na Nông, cũng chỉ là thỉnh thoảng thừa dịp ôm một chút, hôn lên mặt và môi một cái, Na Nông cũng sẽ không cho hắn vượt quá giới hạn. Mà trước khi trở thành bạn đời, chính hắn cũng không có ý muốn vượt rào. Trong bộ lạc, phần lớn thú nhân đều giống như hắn, dựa vào bản năng thì sẽ biết phải làm như thế nào, thế nhưng thực tế thật ra lại có chút ngây thơ.

Môi Bách Nhĩ bị hắn thô bạo gặm cắn không khỏi đau lên, y thầm than trong lòng, há miệng ra, vươn đầu lưỡi, chậm rãi dẫn đường cho hắn. Mãi tới khi đối phương nắm giữ, liền trả thế chủ động lại cho hắn, còn y có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. Khi đang hôn nhau, rõ ràng cảm nhận được cơ thể đói khát và nóng vội của hắn kề sát lấy cơ thể mình, nhưng đối phương đột nhiên lại ngừng lại, có một giọt nước ấm áp rơi trên mặt, sau đó trượt vào giữa hai đôi môi dính chặt vào nhau, mang theo vị mặn nhàn nhạt.

Mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt khóc tới mức trông rất xấu xí, đột nhiên trong lòng y cảm thấy chua xót, có chút vui mừng, lại có chút bất đắc dĩ, y nghĩ rằng, cuối cùng thì hắn vẫn là một đứa trẻ chưa lớn. Sau đó, vì vậy y đột nhiên lại nghĩ tới Cổ, nếu không thấy mình, có lẽ nó cũng sẽ đau lòng như thế. Với tính tình của đứa bé kia, nếu biết y như vậy, tất nhiên nó sẽ quật cường muốn gánh vác trách nhiệm nuôi y, nhưng y lại không thể nào nhẫn tâm đẩy trách nhiệm nặng nề này lên đôi vai nhỏ bé còn chưa trưởng thành kia được.

“Khóc cái gì! Nam nhi đổ máu không đổ lệ…” Y mở miệng. Rõ ràng là một câu nói rất nghiêm túc, lại bởi vì tình trạng hiện tại của hai người mà có vẻ mập mờ, ái muội.

Đồ không nói gì, chỉ nghiêng đầu qua vai phải, lấy cánh tay lau nước mắt, xoay người, đặt Bách Nhĩ lên trên tảng đá lớn, cởi quần áo của cả hai, cũng không có khúc dạo đầu gì, mà tách hai chân y ra, trực tiếp động thân, chôn dục vọng của mình vào.

Bách Nhĩ hét lớn một tiếng, nhíu chặt mày lại, rồi dãn ra. Không biết vì sao, cơ thể này phảng phất như đã chuẩn bị để tiếp nhận rồi, ngoại trừ cảm thấy trướng đầy và kỳ lạ ra, y cũng không thấy đau đớn hay khó chịu gì, ngược lại như khối băng lạnh được thiêu đốt trong ngọn lửa, huyệt Vĩ Lư nóng rực cảm giác như có dấu hiệu dịu đi. Chỉ là chân khí của những chỗ khác trên cơ thể đều đã hội tụ ở trong đó, bởi vì không có chân khí tuần hoàn không ngừng, kinh mạch vừa thông lại bị khí đục làm tắc nghẽn, kết quả như vậy lại hoàn toàn bất đồng với trước khi chưa đả thông, hoặc là lúc chưa luyện ra chân khí, y thậm chí cảm thấy may mắn vì mình còn có thể nói chuyện, chứ không phải trở thành một hoạt tử nhân.

Nhưng mà, điều khiến y bất ngờ là, người nằm trên còn chưa di chuyển được mấy cái, đã tiết ra như trút nước rồi. Đồ cứng đờ, cúi đầu, chôn vùi mặt vào cổ Bách Nhĩ, không dám nhìn y.

“Lần đầu tiên… đại khái đều là như vậy đó.” Bách Nhĩ có chút không xác định, mở miệng. Đương nhiên lần đầu tiên của y là dành cho thê tử của mình, chứ không phải nha đầu để dạy cách thông phòng, thế nhưng bởi vì lực điều khiển của y rất tốt, dù ban đầu có chút bối rối, thế nhưng đêm động phòng cũng coi như là hoàn mỹ. Chỉ là nghe người ta nói, có nam tử lần đầu sẽ phóng *** khá sớm, cho nên… cái này chắc có thể áp dụng vào thú nhân luôn nhỉ?

Nghe thấy lời nói của y, rốt cuộc Đồ mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi “Chứ không phải vì ăn rụng sớm à?” Hắn còn tưởng vì mình ăn quá nhiều cây rụng sớm mới thành như vậy.

“Không phải. Chẳng phải các ngươi đã hỏi qua thú nhân khác sao?” Dù cho tình cảnh hiện tại rất tệ, Bách Nhĩ vẫn có kích động muốn phì cười. Thế nhưng nghĩ tới việc không thể để lại bóng ma trong lòng thú nhân, y đành phải biến giọng điệu không quá chắc chắn thành rất chắc chắn.

Đồ rầu rĩ ừ một tiếng, không có lùi ra như Bách Nhĩ đoán, mà vẫn duy trì tư thế đó, ôm y vào lòng, ngồi lên tấm da thú của hắn ném xuống đất, sau đó hôn môi y, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nói “Bách Nhĩ, ngươi thật tốt!” Cùng lúc nói chuyện, dục vọng vốn đã xẹp xuống lại nhanh chóng trướng to.

Bách Nhĩ vô lực tựa vào trước ngực hắn, trán vừa vặn áp vào động mạch cảnh nảy mạnh ở cổ hắn, cảm nhận chỗ tư mật ở sau đang có một thứ hung mãnh ra vào, nghe thấy tiếng va chạm của da thịt, muốn nói vẫn tự nhiên được thì chính là giả, thế nhưng cơ thể này lại vẫn luôn khao khát vô cùng, khao khát được đối phương cho càng nhiều hơn. Ban đầu y còn giữ được tâm tư bình tĩnh, lúc nào cũng có thể chú ý tới sự biến hóa của khí cơ ở huyệt Vĩ Lư, thế nhưng sau đó, ngay cả chút tịnh tâm này cũng bị động tác kịch liệt của Đồ làm cho tan thành mây khói, chỉ đành như chiếc thuyền nhỏ quay cuồng theo ngọn sóng to.

Y hoàn toàn không biết mình ngất xỉu từ lúc nào, tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ốc bằng đá, Đồ và Cổ mỗi người một bên, hai đôi mắt đỏ ửng nhìn y không rời. Thấy y tỉnh lại, hai người đồng thời rơi nước mắt.

Thông qua ánh sáng chiếu vào trong phòng, Bách Nhĩ có thể xác định bây giờ đã là ban ngày, cho nên Đồ cũng đã không làm theo ý của y mà bỏ y xuống dòng sông. Khóe môi Bách Nhĩ hơi siết lại, y nhắm mắt, im lặng cảm nhận tình trạng cơ thể, sau đó y phát hiện tuy Vĩ Lư không nóng cháy, căng trướng, muốn nổ tung như tối qua, thế nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút thôi, cơ thể vẫn không thể động đậy, hơn nữa vẫn mơ hồ xao động, vẫn bị khát vọng lấp đầy như trước.

Một phế nhân, nhưng lại là một phế nhân có cơ thể không thỏa mãn với dục vọng. Bách Nhĩ muốn cười to, nhưng mà cổ họng chỉ khẽ cử động, tất cả âm thanh đều bị nuốt xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện