“Sao đưa ta nhiều thế?” Nhìn khổ tử ma chất một đống lớn đủ để y có thể ăn cả nửa tháng, Bách Nhĩ có chút không hiểu ra sao, nếu coi là đáp lễ, cũng không cần nhiều như vậy chứ.
“Vì ngươi phát hiện nó ăn được, ta đào nhiều lắm, có thể rất lâu không bị đói bụng nữa.” Mục đầy hưng phấn, khác hẳn vẻ trầm mặc đêm hôm đó, có điều cũng có khả năng lúc đấy nó đói quá, chẳng còn sức lực nói chuyện “Bách Nhĩ, ngươi đang làm gì vậy?”
Chiếc lược trong tay Bách Nhĩ sắp thành hình, nghe thấy hỏi, y ngẩng đầu nhìn thì thấy mái tóc ngắn của Mục chỉ dài hơn tấc, đột nhiên nghĩ tới hình người của Duẫn, tóc tựa hồ cũng ngắn như vậy, lại đào ký ức của nguyên chủ, mới biết tóc thú nhân nơi này đều rất ngắn, dài nhất cũng sẽ không vượt quá cổ, trong lòng y nhất thời hâm mộ không thôi.
“Lược. Dùng để chải đầu.” Y thản nhiên giải thích.
“Sao phải chải đầu?”
Mục cảm giác Bách Nhĩ đang làm chút việc kỳ lạ. Mà Bách Nhĩ lại cảm thấy đứa nhỏ này có lòng hiếu kỳ rất lớn.
“Bởi vì…” Y chần chừ một lát mới tìm được lý do bản thân mình cảm thấy tương đối có sức thuyết phục “Tóc rối quá, không thoải mái, còn che mắt nữa.”
“Mọi người đều vậy mà. Sao ngươi lại nghĩ ra cái lược kỳ quái thế? Nó chải tóc… chải thành cái gì hả?” Mục vẫn không rõ.
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy thái dương ẩn ẩn co rút, y tự nhận là tính nhẫn nại của mình cũng không tệ lắm, thế nhưng đối mặt với vấn đề như vậy, thật sự khiến người ta kích động muốn đâm đầu vào tường, dù biểu tình trên mặt y kỳ thật không có biến hóa quá lớn.
“Đợi ta làm xong, ta sẽ dạy ngươi sử dụng như thế nào.” Suy nghĩ một lát, y đáp như vậy, trái lại không hề tỏ ra bực mình.
“Có thể chứ?” Mắt Mục mở tròn vo, có chút dè dặt lại có chút kích động.
“Dĩ nhiên.” Bách Nhĩ theo thói quen đáp, sau đó y kịp phản ứng, dương mắt nhìn, quả thấy nghi hoặc trong đồng tử của Mục, y không khỏi thầm thở dài, bồi thêm một câu “Có thể.”
Mục cười khanh khách, hưng phấn đi qua đi lại trong cái lều vốn chẳng to mấy này, Bách Nhĩ cũng mặc nó, chỉ cần nó đừng hỏi mấy câu khiến người ta đau đầu là được. Ai ngờ không im lặng được một lát, Mục lại nói chuyện.
“Bách Nhĩ…”
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy da đầu mình căng ra, nhưng vào lúc này, ngoài lều đồng thời vang lên một giọng nói khác gọi tên y. Y không khỏi âm thầm thả lỏng, đặt cái lược qua một bên, đứng dậy, nhấc tấm da thú, bước ra ngoài.
Bên ngoài có ba á thú quấn da thú, cơ thể thon dài, không cường tráng, rắn chắc như thú nhân, ngoại hình đều xem như xinh đẹp, có mái tóc giống Bách Nhĩ, chỉ có mặt mày đặc biệt thanh tú, tóc cũng được chỉnh suôn lại, khoác bộ lông màu đỏ. Hai mắt Bách Nhĩ không khỏi nhìn nhiều thêm, nhất thời y nhớ ra người này là ai.
Na Nông, người đẹp nhất trong bộ tộc. Chuyển giữa nam và nữ, cuối cùng Bách Nhĩ chọn một chữ “trung gian”. Ký ức có liên quan tới Na Nông của nguyên chủ phần lớn đều như là y được nhiều thú nhân theo đuổi, trang sức, y phục cùng với lời nói, cử chỉ của y vui lòng đẹp mắt cỡ nào, nguyên chủ đối với y là ghen tị cùng hâm mộ, thậm chí còn vụng trộm bắt chước,…Đối với chuyện này, Bách Nhĩ không thấy hứng thú, y chỉ có một điểm đáng chú ý đó chính là khi liêu thú tấn công bộ lạc, bạn đời của nguyên chủ vì cứu á thú này mà chết, thế nhưng thời điểm nguyên chủ bị mọi người vu tội, mỹ nhân này cũng không đứng ra giải thích rõ tình huống lúc ấy. Có thể nói nguyên chủ rơi xuống hoàn cảnh thê lương như lúc y đến, phần lớn là do Na Nông gián tiếp tạo thành.
Biết rõ sự tình bên trong, ánh mắt Bách Nhĩ lạnh lùng, không thèm nhìn á thú kia một cái, nơi y sống so với ở đây ti tiện dơ bẩn hơn rất nhiều, cho nên đối với chuyện này cũng không phải không thể chấp nhận, y chỉ chướng mắt với kẻ như thế thôi. Mà y cũng quen nhìn mỹ nhân rồi, nhan sắc thế này thật ra cũng chẳng là cái gì.
Vài á thú nhìn thấy kiểu ăn mặc quái dị của Bách Nhĩ đều hơi ngơ ngác, trong mắt Na Nông càng hiện rõ vẻ kỳ lạ.
“Bách Nhĩ, ngươi biết rõ củ khổ tử ma có thể ăn, tại sao không sớm nói cho tộc trưởng cùng những người khác? Nếu trước mùa tuyết rơi mọi người có thể đào một ít, vậy thức ăn cũng không thiếu như bây giờ.” Một á thú dẫn đầu, sắc mặt không tốt lắm, hỏi, hiển nhiên y đã nếm qua củ khổ tử ma nấu chín, cũng cực kỳ khẳng định thứ này có thể giúp bộ lạc chịu đựng qua mùa tuyết rơi.
Đây là tới khởi binh vấn tội? Bách Nhĩ nhướng mày, có cảm giác dở khóc dở cười.
“Không muốn nói.” Y thản nhiên đáp, chẳng muốn giải thích gì.
Lời này vừa nói ra, ba á thú đều biến sắc, hiển nhiên bọn họ chưa từng gặp kiểu người như Bách Nhĩ, nhất thời đều nghẹn lời, sau một lúc lâu, vẫn là Na Nông phản ứng trước, y nhíu mày “Bách Nhĩ, ngươi nên biết, nếu ai cũng giống như ngươi, các thú nhân sẽ không săn thú vì bộ lạc nữa, thế thì chúng ta không phải đều sẽ chết đói sao?”
Bách Nhĩ không quan tâm tới y, thế nhưng lời này lại khiến hai á thú kia hồi phục *** thần, tức thì cả hai giận đến đỏ bừng mặt, có lẽ trong lòng bọn họ không có từ “ích kỷ”, mà Bách Nhĩ lại hiển nhiên làm cho bọn họ khắc sâu cảm nhận đại biểu cho hai từ này.
“Nếu Bách Nhĩ ngươi bởi vì lý do đó mà không nói cho mọi người, vậy về sau ngươi không được bộ lạc chia thức ăn cho nữa.” Á thú dẫn đầu kia lời lẽ chính nghĩa lớn tiếng tuyên bố. Xem ra đây mới là mục đích chân chính bọn họ tới chuyến này.
“Tùy…” Khóe môi Bách Nhĩ gợi lên ý cười không thèm quan tâm. Y nhớ từ khi mình tới nơi kỳ quái này, đã không nhận được một chút xíu thức ăn từ bộ lạc. Chỉ là nói còn chưa xong, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ.
“Bách Nhĩ cũng mới biết củ khổ tử ma có thể ăn!” Mục đứng bên cạnh Bách Nhĩ, gấp gáp biện giải cho y. Bách Nhĩ có chút kinh ngạc nhìn bộ dáng kích động của tiểu thú nhân này, cuối cùng y mới biết nguyên chủ có vài phần kính trọng với Duẫn cũng không phải không có lý do.
“Mục, sao ngươi ở đây?” Là á thú còn lại vẫn chưa lên tiếng, nhìn qua dường như có chút mất hứng.
Mục nhìn y một cái, không đáp lại, mà tiếp tục cố gắng làm cho họ tin tưởng Bách Nhĩ “Nếu Bách Nhĩ sớm biết củ khổ tử ma có thể ăn, tại sao y không chuẩn bị một chút, mà lại để đói đến mức phải đi bắt quái vật nhiều xương ăn…”
Bách Nhĩ cũng không quen nhìn người khác khoe khoang cực khổ của mình, y đưa một tay bịt miệng Mục, tay còn lại vẫy vẫy với ba vị khách không mời mà đến, y nói “Các ngươi muốn sao thì làm vậy đi.” Vừa nói, y vừa ôm lấy tiểu thú nhân ưm ưm a a vào trong lều.
Ba á thú nhìn nhau, không thể tin mình cứ như vậy bị ném tại chỗ này.
“Bách Nhĩ, sao ngươi không để ta nói. Ba người họ phụ trách chia thức ăn cho á thú các ngươi đấy. Nếu họ nói về sau không chia cho ngươi, vậy qua mùa tuyết rơi, thức ăn dồi dào, ngươi cũng không được chia đâu.” Mục thật vất vả mới tránh thoát tay của Bách Nhĩ, cũng không biết là do nó nóng nảy hay xấu hổ mà mơ hồ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thô lỗ của thú nhân.
Bách Nhĩ lẳng lặng nhìn nó, mãi đến khi tiểu thú nhân nóng nảy bình tĩnh lại, y mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt cũng không mất đi vẻ kiêu ngạo “Ta có hai tay, sao không thể tự nuôi sống chính mình?” Ngay cả bản thân mình còn không nuôi được, sao xứng là nam nhi? Chẳng sợ đây là một thế giới quái dị y hoàn toàn xa lạ, chẳng sợ nơi này có dã thú cùng cây cối lạ kỳ, y tin chỉ cần dùng trí tuệ và hai bàn tay của mình, không dám nói là sẽ cẩm y ngọc thực như hồi trước, nhưng sinh tồn hẳn không thành vấn đề.
Vì trong lúc vô tình y toát ra phong thái làm người ta khiếp sợ, rồi sau đó lại bị ý tứ lời nói kích thích hào khí tràn ngập, đôi mắt Mục trở nên sáng lấp lánh.
“Bách Nhĩ, cho dù họ không chia thức ăn cho ngươi, vậy chờ ta có thể săn thú, ta sẽ săn nhiều thêm một chút, sau đó chia cho ngươi. Thế thì Bách Nhĩ không phải ăn quái vật nhiều xương nữa.” Nó lớn tiếng nói.
Bách Nhĩ nghiêng đầu, tuy không biết tại sao tiểu thú nhân này đột nhiên lại thân thiết với y thế, nhưng y vẫn nở nụ cười “Được thế thì tốt quá, Mục phải mau lớn lên đó, Bách Nhĩ sẽ dựa vào ngươi.” Khi nói chuyện, cái lược trong tay y cũng đã làm xong, y liền cẩn thận mài nó lên da thú cho bóng.
Trước khi tiểu thú nhân trưởng thành có thể săn bắt thức ăn, chúng đều là những người có địa vị thấp kém trong bộ lạc, chỉ hơn so với người già, kẻ tàn một chút, trong hoàn cảnh khắc nghiệt, lúc nào cũng khả năng chết yểu, không ai ký thác hy vọng vào chúng quá lớn, cho đến khi chúng đủ cường tráng. Bởi vậy thái độ của Bách Nhĩ khích lệ Mục rất nhiều, khiến nó có cảm giác như gặp được một tri kỷ, hận không thể lập tức chứng minh cho đối phương xem.
“Ừ.” Nó vô cùng trịnh trọng đáp, giống như tuyên thệ vậy, dừng một lát, nó nói tiếp “Bách Nhĩ, chúng ta nhất định đều có thể vượt qua mùa tuyết rơi này.” Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nó cảm thấy mùa tuyết năm nay gian khổ hơn bất cứ mùa tuyết nào trong dĩ vãng, rõ ràng nếu muốn thực hiện lời hứa, tất nhiên trước hết nó phải sống sót qua mùa tuyết rơi này đã.
Bách Nhĩ ừ một tiếng, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nó, trong lòng y có chút cảm động lại có chút xót xa, nhịn không được đưa tay xoa đầu tiểu thiếu niên. Tuy Đại Tấn bị ngoại địch vây quanh, nhưng nội bộ yên bình, dân chúng an cư, tình cảnh khốn cùng như thú nhân bộ lạc này ngay cả những nơi đất đai cằn cỗi cũng khó tìm thấy. Y đầu thai nơi này cũng không biết rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây. Có điều có thể sống thêm một mạng, chung quy vẫn là tốt.
“Bách Nhĩ, lược của ngươi… làm xong chưa?” Mục bị xoa đầu khiến có chút ngượng ngùng, nó mất tự nhiên đổi đề tài.
Bách Nhĩ cầm cái lược mài mấy cái rồi đưa cho nó, nhìn nó nhận lấy, hiếu kỳ đùa nghịch, y liền đứng dậy đi nấu cơm tối. Y nấu cơm cũng dùng chính hai bàn tay này, xẻ một miếng xương sườn của niết thố, cắt thành từng cục bỏ vào trong nồi nước, sau đó gọt vài củ khổ tử ma bỏ vào, lại thêm chút muối vừa đủ. Trước khi nước sôi vớt bỏ lớp bọt, dám chắc là không ai biết điều đó. Vì thế hương vị khỏi cần bàn cãi, độ mặn vừa phải, không cháy khét không nửa sống nửa chín, thế đã là rất tốt rồi.
“Mục ở lại ăn cơm đi.” Y nói với tiểu thiếu niên đang cầm lược quẹt vào lòng bàn tay mình, không phải hỏi, mà là báo cho nó biết.
“Hả…” Mục mờ mịt ngẩng đầu, một lát mới phản ứng lại, nó vội vàng đứng dậy “Không… không được, ta còn phải về nấu cho a phụ nữa.” Lúc này nó mới nhớ mình tới đưa củ khổ tử ma cũng quá lâu rồi.
“Bảo Duẫn tới, chúng ta nướng thêm chút thịt là đủ rồi.” Bách Nhĩ nói, đối với sức ăn của thú nhân y cũng biết chút ít, chỉ bằng cái nồi không tính là lớn này muốn ba người ăn no là không có khả năng.
“Có… có thể ư?” Mục có chút không thể tin được, lắp bắp hỏi.
Bách Nhĩ bật cười, đổi chữ “không sai” tới miệng thành “Tất nhiên rồi.” Với y mà nói mọi người đều là nam nhân, không có gì kiêng kị cả. Hơn nữa tính Duẫn với Mục đều rất tốt, đáng giá tương giao, y cũng không phải người keo kiệt, đặc biệt trong việc đối đãi với bằng hữu. Về phần sự thật thân là á thú này, dĩ nhiên y lựa chọn quên nó đi.
“Đi thôi!” Vỗ nhẹ lên vai tiểu thú nhân, y nói.
Mặt mày Mục hớn hở, nhét cái lược vào lại tay y, liền nhanh như chớp chạy đi.
“Vì ngươi phát hiện nó ăn được, ta đào nhiều lắm, có thể rất lâu không bị đói bụng nữa.” Mục đầy hưng phấn, khác hẳn vẻ trầm mặc đêm hôm đó, có điều cũng có khả năng lúc đấy nó đói quá, chẳng còn sức lực nói chuyện “Bách Nhĩ, ngươi đang làm gì vậy?”
Chiếc lược trong tay Bách Nhĩ sắp thành hình, nghe thấy hỏi, y ngẩng đầu nhìn thì thấy mái tóc ngắn của Mục chỉ dài hơn tấc, đột nhiên nghĩ tới hình người của Duẫn, tóc tựa hồ cũng ngắn như vậy, lại đào ký ức của nguyên chủ, mới biết tóc thú nhân nơi này đều rất ngắn, dài nhất cũng sẽ không vượt quá cổ, trong lòng y nhất thời hâm mộ không thôi.
“Lược. Dùng để chải đầu.” Y thản nhiên giải thích.
“Sao phải chải đầu?”
Mục cảm giác Bách Nhĩ đang làm chút việc kỳ lạ. Mà Bách Nhĩ lại cảm thấy đứa nhỏ này có lòng hiếu kỳ rất lớn.
“Bởi vì…” Y chần chừ một lát mới tìm được lý do bản thân mình cảm thấy tương đối có sức thuyết phục “Tóc rối quá, không thoải mái, còn che mắt nữa.”
“Mọi người đều vậy mà. Sao ngươi lại nghĩ ra cái lược kỳ quái thế? Nó chải tóc… chải thành cái gì hả?” Mục vẫn không rõ.
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy thái dương ẩn ẩn co rút, y tự nhận là tính nhẫn nại của mình cũng không tệ lắm, thế nhưng đối mặt với vấn đề như vậy, thật sự khiến người ta kích động muốn đâm đầu vào tường, dù biểu tình trên mặt y kỳ thật không có biến hóa quá lớn.
“Đợi ta làm xong, ta sẽ dạy ngươi sử dụng như thế nào.” Suy nghĩ một lát, y đáp như vậy, trái lại không hề tỏ ra bực mình.
“Có thể chứ?” Mắt Mục mở tròn vo, có chút dè dặt lại có chút kích động.
“Dĩ nhiên.” Bách Nhĩ theo thói quen đáp, sau đó y kịp phản ứng, dương mắt nhìn, quả thấy nghi hoặc trong đồng tử của Mục, y không khỏi thầm thở dài, bồi thêm một câu “Có thể.”
Mục cười khanh khách, hưng phấn đi qua đi lại trong cái lều vốn chẳng to mấy này, Bách Nhĩ cũng mặc nó, chỉ cần nó đừng hỏi mấy câu khiến người ta đau đầu là được. Ai ngờ không im lặng được một lát, Mục lại nói chuyện.
“Bách Nhĩ…”
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy da đầu mình căng ra, nhưng vào lúc này, ngoài lều đồng thời vang lên một giọng nói khác gọi tên y. Y không khỏi âm thầm thả lỏng, đặt cái lược qua một bên, đứng dậy, nhấc tấm da thú, bước ra ngoài.
Bên ngoài có ba á thú quấn da thú, cơ thể thon dài, không cường tráng, rắn chắc như thú nhân, ngoại hình đều xem như xinh đẹp, có mái tóc giống Bách Nhĩ, chỉ có mặt mày đặc biệt thanh tú, tóc cũng được chỉnh suôn lại, khoác bộ lông màu đỏ. Hai mắt Bách Nhĩ không khỏi nhìn nhiều thêm, nhất thời y nhớ ra người này là ai.
Na Nông, người đẹp nhất trong bộ tộc. Chuyển giữa nam và nữ, cuối cùng Bách Nhĩ chọn một chữ “trung gian”. Ký ức có liên quan tới Na Nông của nguyên chủ phần lớn đều như là y được nhiều thú nhân theo đuổi, trang sức, y phục cùng với lời nói, cử chỉ của y vui lòng đẹp mắt cỡ nào, nguyên chủ đối với y là ghen tị cùng hâm mộ, thậm chí còn vụng trộm bắt chước,…Đối với chuyện này, Bách Nhĩ không thấy hứng thú, y chỉ có một điểm đáng chú ý đó chính là khi liêu thú tấn công bộ lạc, bạn đời của nguyên chủ vì cứu á thú này mà chết, thế nhưng thời điểm nguyên chủ bị mọi người vu tội, mỹ nhân này cũng không đứng ra giải thích rõ tình huống lúc ấy. Có thể nói nguyên chủ rơi xuống hoàn cảnh thê lương như lúc y đến, phần lớn là do Na Nông gián tiếp tạo thành.
Biết rõ sự tình bên trong, ánh mắt Bách Nhĩ lạnh lùng, không thèm nhìn á thú kia một cái, nơi y sống so với ở đây ti tiện dơ bẩn hơn rất nhiều, cho nên đối với chuyện này cũng không phải không thể chấp nhận, y chỉ chướng mắt với kẻ như thế thôi. Mà y cũng quen nhìn mỹ nhân rồi, nhan sắc thế này thật ra cũng chẳng là cái gì.
Vài á thú nhìn thấy kiểu ăn mặc quái dị của Bách Nhĩ đều hơi ngơ ngác, trong mắt Na Nông càng hiện rõ vẻ kỳ lạ.
“Bách Nhĩ, ngươi biết rõ củ khổ tử ma có thể ăn, tại sao không sớm nói cho tộc trưởng cùng những người khác? Nếu trước mùa tuyết rơi mọi người có thể đào một ít, vậy thức ăn cũng không thiếu như bây giờ.” Một á thú dẫn đầu, sắc mặt không tốt lắm, hỏi, hiển nhiên y đã nếm qua củ khổ tử ma nấu chín, cũng cực kỳ khẳng định thứ này có thể giúp bộ lạc chịu đựng qua mùa tuyết rơi.
Đây là tới khởi binh vấn tội? Bách Nhĩ nhướng mày, có cảm giác dở khóc dở cười.
“Không muốn nói.” Y thản nhiên đáp, chẳng muốn giải thích gì.
Lời này vừa nói ra, ba á thú đều biến sắc, hiển nhiên bọn họ chưa từng gặp kiểu người như Bách Nhĩ, nhất thời đều nghẹn lời, sau một lúc lâu, vẫn là Na Nông phản ứng trước, y nhíu mày “Bách Nhĩ, ngươi nên biết, nếu ai cũng giống như ngươi, các thú nhân sẽ không săn thú vì bộ lạc nữa, thế thì chúng ta không phải đều sẽ chết đói sao?”
Bách Nhĩ không quan tâm tới y, thế nhưng lời này lại khiến hai á thú kia hồi phục *** thần, tức thì cả hai giận đến đỏ bừng mặt, có lẽ trong lòng bọn họ không có từ “ích kỷ”, mà Bách Nhĩ lại hiển nhiên làm cho bọn họ khắc sâu cảm nhận đại biểu cho hai từ này.
“Nếu Bách Nhĩ ngươi bởi vì lý do đó mà không nói cho mọi người, vậy về sau ngươi không được bộ lạc chia thức ăn cho nữa.” Á thú dẫn đầu kia lời lẽ chính nghĩa lớn tiếng tuyên bố. Xem ra đây mới là mục đích chân chính bọn họ tới chuyến này.
“Tùy…” Khóe môi Bách Nhĩ gợi lên ý cười không thèm quan tâm. Y nhớ từ khi mình tới nơi kỳ quái này, đã không nhận được một chút xíu thức ăn từ bộ lạc. Chỉ là nói còn chưa xong, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ.
“Bách Nhĩ cũng mới biết củ khổ tử ma có thể ăn!” Mục đứng bên cạnh Bách Nhĩ, gấp gáp biện giải cho y. Bách Nhĩ có chút kinh ngạc nhìn bộ dáng kích động của tiểu thú nhân này, cuối cùng y mới biết nguyên chủ có vài phần kính trọng với Duẫn cũng không phải không có lý do.
“Mục, sao ngươi ở đây?” Là á thú còn lại vẫn chưa lên tiếng, nhìn qua dường như có chút mất hứng.
Mục nhìn y một cái, không đáp lại, mà tiếp tục cố gắng làm cho họ tin tưởng Bách Nhĩ “Nếu Bách Nhĩ sớm biết củ khổ tử ma có thể ăn, tại sao y không chuẩn bị một chút, mà lại để đói đến mức phải đi bắt quái vật nhiều xương ăn…”
Bách Nhĩ cũng không quen nhìn người khác khoe khoang cực khổ của mình, y đưa một tay bịt miệng Mục, tay còn lại vẫy vẫy với ba vị khách không mời mà đến, y nói “Các ngươi muốn sao thì làm vậy đi.” Vừa nói, y vừa ôm lấy tiểu thú nhân ưm ưm a a vào trong lều.
Ba á thú nhìn nhau, không thể tin mình cứ như vậy bị ném tại chỗ này.
“Bách Nhĩ, sao ngươi không để ta nói. Ba người họ phụ trách chia thức ăn cho á thú các ngươi đấy. Nếu họ nói về sau không chia cho ngươi, vậy qua mùa tuyết rơi, thức ăn dồi dào, ngươi cũng không được chia đâu.” Mục thật vất vả mới tránh thoát tay của Bách Nhĩ, cũng không biết là do nó nóng nảy hay xấu hổ mà mơ hồ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thô lỗ của thú nhân.
Bách Nhĩ lẳng lặng nhìn nó, mãi đến khi tiểu thú nhân nóng nảy bình tĩnh lại, y mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt cũng không mất đi vẻ kiêu ngạo “Ta có hai tay, sao không thể tự nuôi sống chính mình?” Ngay cả bản thân mình còn không nuôi được, sao xứng là nam nhi? Chẳng sợ đây là một thế giới quái dị y hoàn toàn xa lạ, chẳng sợ nơi này có dã thú cùng cây cối lạ kỳ, y tin chỉ cần dùng trí tuệ và hai bàn tay của mình, không dám nói là sẽ cẩm y ngọc thực như hồi trước, nhưng sinh tồn hẳn không thành vấn đề.
Vì trong lúc vô tình y toát ra phong thái làm người ta khiếp sợ, rồi sau đó lại bị ý tứ lời nói kích thích hào khí tràn ngập, đôi mắt Mục trở nên sáng lấp lánh.
“Bách Nhĩ, cho dù họ không chia thức ăn cho ngươi, vậy chờ ta có thể săn thú, ta sẽ săn nhiều thêm một chút, sau đó chia cho ngươi. Thế thì Bách Nhĩ không phải ăn quái vật nhiều xương nữa.” Nó lớn tiếng nói.
Bách Nhĩ nghiêng đầu, tuy không biết tại sao tiểu thú nhân này đột nhiên lại thân thiết với y thế, nhưng y vẫn nở nụ cười “Được thế thì tốt quá, Mục phải mau lớn lên đó, Bách Nhĩ sẽ dựa vào ngươi.” Khi nói chuyện, cái lược trong tay y cũng đã làm xong, y liền cẩn thận mài nó lên da thú cho bóng.
Trước khi tiểu thú nhân trưởng thành có thể săn bắt thức ăn, chúng đều là những người có địa vị thấp kém trong bộ lạc, chỉ hơn so với người già, kẻ tàn một chút, trong hoàn cảnh khắc nghiệt, lúc nào cũng khả năng chết yểu, không ai ký thác hy vọng vào chúng quá lớn, cho đến khi chúng đủ cường tráng. Bởi vậy thái độ của Bách Nhĩ khích lệ Mục rất nhiều, khiến nó có cảm giác như gặp được một tri kỷ, hận không thể lập tức chứng minh cho đối phương xem.
“Ừ.” Nó vô cùng trịnh trọng đáp, giống như tuyên thệ vậy, dừng một lát, nó nói tiếp “Bách Nhĩ, chúng ta nhất định đều có thể vượt qua mùa tuyết rơi này.” Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nó cảm thấy mùa tuyết năm nay gian khổ hơn bất cứ mùa tuyết nào trong dĩ vãng, rõ ràng nếu muốn thực hiện lời hứa, tất nhiên trước hết nó phải sống sót qua mùa tuyết rơi này đã.
Bách Nhĩ ừ một tiếng, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nó, trong lòng y có chút cảm động lại có chút xót xa, nhịn không được đưa tay xoa đầu tiểu thiếu niên. Tuy Đại Tấn bị ngoại địch vây quanh, nhưng nội bộ yên bình, dân chúng an cư, tình cảnh khốn cùng như thú nhân bộ lạc này ngay cả những nơi đất đai cằn cỗi cũng khó tìm thấy. Y đầu thai nơi này cũng không biết rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây. Có điều có thể sống thêm một mạng, chung quy vẫn là tốt.
“Bách Nhĩ, lược của ngươi… làm xong chưa?” Mục bị xoa đầu khiến có chút ngượng ngùng, nó mất tự nhiên đổi đề tài.
Bách Nhĩ cầm cái lược mài mấy cái rồi đưa cho nó, nhìn nó nhận lấy, hiếu kỳ đùa nghịch, y liền đứng dậy đi nấu cơm tối. Y nấu cơm cũng dùng chính hai bàn tay này, xẻ một miếng xương sườn của niết thố, cắt thành từng cục bỏ vào trong nồi nước, sau đó gọt vài củ khổ tử ma bỏ vào, lại thêm chút muối vừa đủ. Trước khi nước sôi vớt bỏ lớp bọt, dám chắc là không ai biết điều đó. Vì thế hương vị khỏi cần bàn cãi, độ mặn vừa phải, không cháy khét không nửa sống nửa chín, thế đã là rất tốt rồi.
“Mục ở lại ăn cơm đi.” Y nói với tiểu thiếu niên đang cầm lược quẹt vào lòng bàn tay mình, không phải hỏi, mà là báo cho nó biết.
“Hả…” Mục mờ mịt ngẩng đầu, một lát mới phản ứng lại, nó vội vàng đứng dậy “Không… không được, ta còn phải về nấu cho a phụ nữa.” Lúc này nó mới nhớ mình tới đưa củ khổ tử ma cũng quá lâu rồi.
“Bảo Duẫn tới, chúng ta nướng thêm chút thịt là đủ rồi.” Bách Nhĩ nói, đối với sức ăn của thú nhân y cũng biết chút ít, chỉ bằng cái nồi không tính là lớn này muốn ba người ăn no là không có khả năng.
“Có… có thể ư?” Mục có chút không thể tin được, lắp bắp hỏi.
Bách Nhĩ bật cười, đổi chữ “không sai” tới miệng thành “Tất nhiên rồi.” Với y mà nói mọi người đều là nam nhân, không có gì kiêng kị cả. Hơn nữa tính Duẫn với Mục đều rất tốt, đáng giá tương giao, y cũng không phải người keo kiệt, đặc biệt trong việc đối đãi với bằng hữu. Về phần sự thật thân là á thú này, dĩ nhiên y lựa chọn quên nó đi.
“Đi thôi!” Vỗ nhẹ lên vai tiểu thú nhân, y nói.
Mặt mày Mục hớn hở, nhét cái lược vào lại tay y, liền nhanh như chớp chạy đi.
Danh sách chương