Sơn động vốn rộng rãi, sạch sẽ giờ trở nên lộn xộn không chịu nổi, nơi nơi đều là thảm của thú nhân, nơi nơi đều là đống lửa nửa tắt, xương thú ăn còn thừa lại và vỏ củ thứ thứ, khói từ lửa cháy cùng bụi bặm nhồi đầy không khí, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Bách Nhĩ còn chưa đi vào, liền bị dòng khói khiến người ta ho, sặc và mùi hôi thối nồng nặc làm cho lùi ra. Không chỉ có y, mà những thú nhân đi đổi muối nhìn thấy tình trạng này cũng không khỏi nhíu mày.

Bởi vì bị mù nên khứu giác của Duẫn tốt hơn so với các thú nhân khác, khiến trên mặt hắn hiện lên một tia xấu hổ, môi khẽ giật nhưng lại không nói ra cái gì. Đương nhiên hắn vẫn nhớ trước lúc Bách Nhĩ rời đi đã đặt kỳ vọng tha thiết thế nào với bọn họ, thế nhưng thực tế họ vẫn khiến y thất vọng.

Bách Nhĩ thả báo con xuống đất, do dự một lát, cuối cùng vẫn bước vào trong. Ánh mắt y thản nhiên đảo qua những người hoặc ngồi hoặc nằm trong sơn động, có gương mặt quen thuộc, cũng có người y hoàn toàn không biết, thế nhưng khi y nhìn thấy mấy lão nhân nằm trong một góc, bước chân y khựng lại, rồi quay đầu đi sang hướng bên đó.

“Bách Nhĩ, gian da thú của ngươi vẫn còn, chúng ta không cho bọn họ động tới.” Nặc mở miệng.

Có ý gì chứ? Ánh mắt Bách Nhĩ lạnh đi, cúi đầu nhìn Nặc vẫn để hình thú, nhưng không đợi Nặc mở miệng, y đã nhìn thấy gian da thú bị xốc lên, một á thú từ trong đi ra. Á thú kia vừa ngẩng đầu, vô tình chạm vào ánh mắt của Bách Nhĩ, y không khỏi co quắp lại, nhưng rất nhanh sau đó lại tỏ ra khinh miệt mà hất cằm lên, xoay người trở về.

“Các gian da thú đều đưa cho á thú… Dù sao thời tiết cũng ấm, chúng ta ở bên ngoài cũng không sao.” Duẫn ở bên cạnh giải thích, khi nói tới câu sau, giọng nói của hắn có chút chột dạ, rõ ràng không đủ sức lực.

Bách Nhĩ không để ý tới hắn, mà đi thẳng tới bên cạnh các lão nhân, trải da thú của mình ra, ngồi xuống, thương đá và cung tên trên lưng cũng bỏ qua một bên. Tiểu Cổ và Tiểu Mục chia làm hai bên trái phải ngồi xuống cạnh y. Mấy lão nhân vốn thờ ơ với mọi thứ xung quanh mình, cả ngày thì có hơn nửa thời gian là ngủ, giống như muốn ngủ cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời. Nghe thấy tiếng động bên cạnh cũng không hề nhúc nhích, mãi tới khi Bách Nhĩ lên tiếng, họ mới trở mình.

“Bách Nhĩ? Bách Nhĩ…” Kiều Ương không dám tin mà dụi mắt, đôi tay run rẩy của ông cầm lấy tay Bách Nhĩ “Hài tử… ngươi không sao? Ngươi không sao.” Vừa nói ông vừa kiểm tra cơ thể Bách Nhĩ, thấy y khỏe mạnh, không có một vết máu mới rưng rưng gật đầu, liên tiếp nói “Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi…”

Nghe thấy lời của y, các lão nhân khác cũng chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt chết lặng dần lộ ra nụ cười. Không ai nói chuyện, thế nhưng trong không gian nho nhỏ này, đã quét đi cái vẻ nặng trĩu phía trước, trở nên có sức sống hơn.

“Thác, ta rời đi nhiều ngày thế này, ông có làm ra cái gì tốt nữa không?” Bách Nhĩ trấn an vỗ nhẹ lên tay Kiều Ương, cười hỏi Lão Thác còn đang ngái ngủ. Thật ra không cần hỏi, chỉ nhìn bộ dáng lão thú nhân liền biết chắc chắn đã lâu ông không động tay rồi.

Lão Thác có chút ngượng ngùng gãi mái tóc thưa thớt, cười hì hì, nói thẳng “Ta lập tức làm ngay, lập tức làm ngay.”

“Bách Nhĩ, mệt rồi, uống chút nước trước đã.” Trong tay Tán Tán bưng một bình gốm từ chỗ sâu trong sơn động đi tới, trên mặt ông mang theo nụ cười dịu dàng, hiển nhiên lúc nãy là đi lấy nước. Dường như chỉ có ông là không bao giờ thay đổi, dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào.

“Ừ, làm phiền ông rồi.” Bách Nhĩ mỉm cười, nhìn các thú nhân đều ngồi bên cạnh mình, ánh mắt y chậm rãi đảo qua Duẫn, Nặc, Tháp, Quả,… Sau đó đảo lại, cuối cùng hỏi “Hải Nô và Lạc đâu?”

Động tác rót nước xuống bát gốm của Tán Tán khựng lại, sau đó mới như không có chuyện gì mà tiếp tục rót. Mà Bối Cách thì đã tức giận mắng “Bách Nhĩ, ngươi đừng quan tâm tới họ, coi như bọn họ chết rồi đi.”

Hồng dùng một tay kéo Bối Cách vào lòng, nhỏ giọng khuyên “Đừng nói như thế với Bách Nhĩ.”

“Ta không phải nổi giận với Bách Nhĩ… Chính là nghĩ đến chuyện đó thấy không đáng giá thay cho Bách Nhĩ thôi…” Bối Cách chôn đầu trước ngực Hồng, nghẹn ngào nói. Hồng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể khẽ vỗ lên lưng bạn đời, cúi đầu không đáp lại nghi vấn của Bách Nhĩ.

Trong lòng Bách Nhĩ nguội lạnh, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, y chỉ dời mắt qua Nặc nói chuyện ngắn gọn lại biết nắm bắt trọng điểm.

“Hải Nô sống chung với các á thú bộ lạc rất tốt. Lạc dạy trận pháp cho tộc trưởng.” Quả nhiên Nặc không làm Bách Nhĩ thất vọng, chỉ hai câu liền nói rõ sự tình. Mà ý tứ đàng sau câu nói không cần gã giải thích, Bách Nhĩ cũng có thể nghĩ ra.

Điều khiến người già yếu và thú nhân tàn tật có thể chung sống hòa bình với người bộ lạc chính là các thú nhân sơn động nắm giữ cách ra vào trận pháp. Chỉ cần một ngày họ còn nắm giữ điều này, thì trước khi thú triều biến mất, người trong bộ lạc đều không dám làm gì họ. Cho nên hành động của Lạc đối với đám người Duẫn, Nặc chẳng khác gì rút củi dưới đáy nồi, khiến họ mất đi tư cách đàm phán cùng bộ lạc.

“Còn gì nữa, nói hết đi.” Trong suy nghĩ của Bách Nhĩ, Lạc làm như vậy chẳng có lợi gì cho gã, bởi vì một thú nhân tàn tật như gã dù nương nhờ vào tộc trưởng, về sau vẫn bị ghét bỏ. Không có các thú nhân tàn tật khác phối hợp ăn ý với gã, trong mắt thú nhân bình thường gã vẫn chẳng là cái thá gì như cũ. Lẽ ra Lạc không nên là người không thấy rõ hiện thực như thế. Thế nhưng mặc kệ gã xuất phát từ nguyên nhân gì mà làm như vậy, làm thì đã làm rồi, cũng phải gánh vác hậu quả thôi.

“Ban đầu…” Nặc vừa muốn mở miệng, một giọng nói khác đột nhiên cắt ngang gã.

“Bách Nhĩ, tộc trưởng tìm ngươi qua có việc thương lượng.” Một thú nhân tóc tím hơi lạ mắt đứng ở bên ngoài, khóe môi hiện lên tia cười khinh miệt, ánh mắt xem thường nhìn xuống đám người ngồi dưới đất, giống như đang nhìn một đám sâu bọ hôi thối.

Không ai nhìn thấy Bách Nhĩ ra tay thế nào, chỉ cảm thấy ngọn gió lạnh lướt qua đỉnh đầu, ngay sau đó mũi thương đá vốn đặt yên bên chân Bách Nhĩ đã chỉ vào cổ họng của tên thú nhân kia, mà đầu của Bách Nhĩ cũng chưa quay lại.

“Cút đi. Trở về nói với lão thất phu đó, muốn gặp ta thì tự qua đây.” Nếu đã trở mặt, vậy cũng chẳng cần khách khí nữa. Nói xong, y trở cổ tay, thương đá lại đặt yên về chỗ cũ. Mặt tên thú nhân kia tái nhợt đi, sự khinh thường và kiêu ngạo trong mắt biến mất sạch sẽ, không lên tiếng mà xoay người rời đi.

Một chiêu này không chỉ khiến *** thần đám người Duẫn, Nặc phấn chấn, khiến hai mắt Lão Thác, người làm ra thương đá sáng rực lên, ông hạ quyết tâm sau này phải làm ra càng nhiều vũ khí tốt hơn cho Bách Nhĩ dùng, mà còn khiến một vài người vụng trộm chú ý qua bên này, trong lòng rộn trống.

“Tiếp tục.” Bách Nhĩ ý bảo Nặc. Chuyện gì cũng phải biết rõ ràng trước, sau đó mới quyết định bước tiếp theo nên làm gì.

Hóa ra sau khi đám người Bách Nhĩ rời khỏi, tộc trưởng cùng tộc vu liền bắt đầu chậm rãi tẩy não bọn họ, lần lượt đưa ra thí dụ chứng minh Bách Nhĩ là tà linh chiếm xác, lại ám chỉ bọn họ bị một á thú xấu xí sai khiến là chuyện mất mặt cỡ nào, còn tìm đủ cách để moi biện pháp ra vào trận từ miệng họ, cũng hứa hẹn thú triều qua, thành lập bộ lạc mới, sau này sẽ nuôi sống họ tốt. Các thú nhân tàn tật tuy tính cách chân chất, nhưng trong lòng thật ra rất rõ ràng, rất nhiều việc họ không tranh giành, không so đo không có nghĩa là họ ngu ngốc. Cho nên những lời tộc trưởng nói không nhúc nhích được sự kính ngưỡng và tin phục trong lòng họ với Bách Nhĩ. Sau đó, không biết từ lúc nào Hải Nô đột nhiên càng ngày càng thân thiết với vài á thú trong tộc, ngay cả Bối Cách khuyên cũng không được. Có điều khi đó hai bên vẫn còn bình yên vô sự.

Tiếp đó, dưới chân núi có mấy thú nhân và á thú bị thú triều đuổi tới cùng đường lục đục đến đây, đều được bọn họ cứu về. Mới đầu thái độ của mấy thú nhân, á thú này với người trong sơn động và trong bộ lạc đều như nhau, không có lệch rõ về một bên như sau này. Mãi tới mười ngày trước, tộc vu đột nhiên nói, dã thú ngày càng nhiều, nhóm người Bách Nhĩ đã không về được.

Từ ngày đó trở đi mọi thứ liền thay đổi. Chính như Bách Nhĩ dự đoán, tộc trưởng có hành động. Buổi sáng hôm đó, người bộ lạc lần đầu tiên không cần các thú nhân sơn động dẫn dắt đã tiến vào trong trận đi săn, cũng thành công đem con mồi trở lại. Lúc đó họ mới biết Lạc và Hải Nô phản bội. Sau đó tộc trưởng ra lệnh các thú nhân trong sơn động nhường các gian da thú cho tộc trưởng, tộc vu và á thú, cũng không đợi bọn họ đồng ý, đã ném hết đồ đạc của họ ra ngoài. Mất đi trận pháp duy nhất có thể dựa vào, đám người Duẫn, Nặc lại không thể chân chính ra tay tàn nhẫn với một á thú, cộng thêm tộc trưởng không xua đuổi bọn họ, cũng không có dự định lấy mạng họ, nên cuối cùng mọi người đều quyết định nhẫn nhịn. Bởi vì dù cho là cùng đối phương chém giết hay là rời đi, ở thời điểm đặc biệt này đối với họ đều không có lợi gì. Thế nhưng chỉ có gian da thú của Bách Nhĩ là bọn họ liều chết giữ lại, không cho bất luận kẻ nào động vào. Nhưng mà cũng bắt đầu từ khi đó, sau khi đi săn vào mỗi ngày, các thú nhân bộ lạc đều sẽ khiêu chiến với họ, sau đó mấy thú nhân ngoại tộc được cứu về cũng dần dần tham dự vào. Tuy bọn họ không giữ được gian da thú, cũng không giữ được sơn động nhưng đối mặt với khiêu chiến của thú nhân cường tráng đều không lùi bước. Hai bên tuy có tổn thương tới nhau, nhưng cũng không có gây ra chết người.

“Chúng ta nghĩ các ngươi thật sự không về được.” Duẫn thở dài nói, xoa đầu Mục “Thằng bé đã khóc vài ngày.” Mục ngượng ngùng vùi đầu vào lòng phụ thân, rước lấy một trận cười thiện ý.

“Từ sau khi những người đó tới, trong sơn động cả ngày đều tranh cãi ầm ĩ, cái gì cũng không được làm, nên Thác mới không tiếp tục làm ra cái gì nữa.” Kiều Ương thấp giọng giải thích.

Thác nhìn ông một cái, sau đó mới nói “Lát nữa ta sẽ làm ngay, làm cho Bách Nhĩ vũ khí tốt hơn nữa.”

“Các ngươi nghĩ thế nào, nếu ta muốn rời khỏi đây, các ngươi có sẵn lòng, có dám đi theo ta không?” Bách Nhĩ trầm mặc một lát, hỏi. Tức giận ban đầu trong lòng giờ đã bình tĩnh lại, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, tộc trưởng, tộc vu để lại tính mạng cho đám người Duẫn, Nặc, chỉ cần điểm này, y cũng sẽ chừa lại một con đường sống cho đối phương.

“Ngươi đi đâu chúng ta đi đó.” Không có ai do dự. Có lẽ là tín nhiệm đối với Bách Nhĩ, có lẽ là từ giây phút bước ra khỏi bộ lạc trong mùa tuyết rơi, bọn họ đã bỏ chuyện sống chết ra ngoài suy xét rồi.

Bách Nhĩ mỉm cười, hỏi “Vậy nếu ta thật sự là tà linh thì sao, các ngươi còn muốn đi cùng ta không?”

Lần này ngược lại không phải đồng loạt như thế, có người đăm chiêu, có người trên mặt lộ ra biểu tình kỳ lạ, như là đang cố gắng khắc chế không phì cười, còn có người bĩu môi, tựa như khịt mũi coi thường ý kiến này, hoặc là có người hoàn toàn không để trong lòng. Người đầu tiên mở miệng dĩ nhiên là Lão Ngõa nổi danh tính tình nhạt nhẽo.

“Ta muốn dựng lều cho ngươi.” Lúc trước cùng Bách Nhĩ rời khỏi bộ lạc, ông cũng dùng lý do này, không ngờ qua lâu như vậy vẫn cùng một lý do đó. Ngay cả bạn đời ông, Tán Tán cũng quay đầu đi, có chút không nhẫn nại lắng nghe tiếp.

“Ngươi nhất định là tà linh ngốc nhất, bị dây quỷ thủ quấn còn muốn cứu chúng ta. Bị dã thú cắn bị thương, còn bắt chúng ta canh cả một đêm mới cứu được.” Giác lắc đầu cảm khái.

“Nên ngươi vẫn ở cùng chúng ta đi, như thế chúng ta có thể cứu ngươi.” Hạ tiếp lời Giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện